CHƯƠNG 384: CÓ PHẢI LÀ CẬU TA KHÔNG
Lúc này, Diệp Mạn giống như rơi xuống một vực sâu vô cùng lạnh lẽo, rét thấu xương.
Đặc biệt là khi chạm phải đôi mắt kinh khủng củ Dương Chấn, càng làm bà run như cày sấu.
Nhưng cảm giác sợ hãi này chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Mạn lập tức thẹn quá hóa giận, lần này bà đến Yên Đô là để làm hai việc quan trọng, một trong số đó chính là nghĩ cách chia rẽ Dương Chấn và Tần Nhã.
Nhưng không ngờ, bà đường đường là hoàng hậu của Yên Đô Bát Môn, nhưng lại bị một tên mà bà xem như kẻ bị vứt bỏ uy hϊếp.
Quan trọng là bà còn bị đối phương hù dọa sợ, đây đúng là một sỉ nhục đối với bà.
“Nhóc con ngông cuồng! Đừng nói là cậu, cho dù là ba Vũ Văn Cao Dương của cậu, ông ta dám ăn nói ngông cuồng sẽ tiêu diệt nhà họ Diệp của tôi sao?”
Diệp Mạn tức giận quát lớn: “Hôm nay tôi đến đây tìm cậu chỉ vì hy vọng cậu có thể nhìn rõ tình thế, con gái của tôi là con gái cưng cao quý của nhà họ Diệp, một kẻ bị vứt bỏ như cậu không xứng với cô ấy!”
“Tôi đã điều tra được hết tất cả những chuyện của cậu, cũng nắm rõ như lòng bàn tay, tuy gia tộc Vũ Văn đã nhường tập đoàn Nhạn Chấn cho cậu, nhưng chỉ dựa vào một công ty mà đã muốn cưới con gái của tôi, cậu còn lâu mới đủ tư cách!”
“Lúc trước nếu không phải có người muốn tìm một con kiến hèn mọn đến để sỉ nhục Tần Nhã thì làm sao cậu có thể ở rể ở nhà họ Tần được chứ?”
“Mới kết hôn xong, cậu lại đi không lời từ biệt, biến mất suốt năm năm mới về, bây giờ cậu chỉ mới về Giang Châu được nửa năm.”
“Cậu nói cho tôi biết, trong nửa năm này, tình cảm giữa hai người có thể sâu đậm đến mức nào?”
Diệp Mạn cực kỳ hùng hổ, câu chữ vô cùng sắc bé, sắc mặt đầy tức giận.
Dương Chấn bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tôi đã biến mất năm năm, nhưng sao bà biết được vì sao tôi lại phải bỏ đi suốt năm năm? Trong năm năm đó tôi đã phải trải qua những gì?”
“Mà bà, đối với Nhã, bà chỉ có ân sinh thành chứ không có ân dưỡng dục, sao bà biết được trong hơn hai mươi năm qua, cô ấy làm con gái nuôi đã phải chịu đựng bao nhiêu nhục nhã và đau khổ chứ?”
“Bà không đi hỏi xem Nhã có muốn rời xa tôi hay không, mà lại trực tiếp đi tìm tôi, yêu cầu tôi rời xa Nhãn, bà làm thế, có từng tôn trọng Nhã không?”
“Bà nói cho tôi biết, bà làm như thế thì có tư cách gì dùng thân phận mẹ ruột để xen vào chuyện của chúng tôi hả?”
Dương Chấn hỏi liên tiếp mấy câu, mỗi một câu hỏi lại như một đòn búa ta đập mạnh lên trái tim của Diệp Mạn.
Dương Chấn ăn nói rất sắc bén, nhưng Dương Chấn lại càng sắc bén hơn, cũng không vì thân phận của bà mà kiêng dè, nể nang bà chút nào.
Nếu không nể mặt Tần Nhã, chỉ dựa vào những lời bà nói khi nãy cũng đã đủ để Dương Chấn chôn bà tại Giang Châu vĩnh viễn rồi.
“Cậu… Cậu…”
Diệp Mạn tức giận chỉ Dương Chấn, nói liên tục vào chữ “Cậu”, nhưng lại không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Bà thu lại sự kiêu ngạo đến từ Yên Đô Bát Môn của bà đi, ở trước mặt tôi, sự kiêu ngạo của bà chẳng đáng một đồng!”
Dương Chấn nói không chút lưu tình, vừa nói xong, lập tức mở cửa xe ra đi xuống.
Mặt Diệp Mạn lúc xanh lúc tím, giận đến phát run, nhưng lại không nói nên lời.
“Đứng lại!”
Dương Chấn vừa chuẩn bị đi, vệ sĩ nhà họ Diệp luôn đứng canh cạnh cưa xe đột nhiên quát lớn, đồng thời cơ thể lóe lên, lập tức đứng cản trước mặt Dương Chấn.
“Bà chủ!”
Vệ sĩ nhà họ Diêp nhìn Diệp Mạn đang vô cùng tức giận ngồi bên trong xe.
Mắt Dương Chấn đầy hàn ý, quát to: “Tránh ra!”
Vừa nói dứt lời, anh đột nhiên bước về phía trước.
“Càn rỡ!”
Vệ sĩ nhà họ Diệp gầm lên, không đợi Diệp Mạn lên tiếng đã đấm một đấm, tấn công về phía Dương Chấn.
“Cút!”
Dương Chấn gầm to, cùng lúc đó cũng tung nắm đấm ra ngoài.
“Đùng!”
Hai nắm đấm chống chọi với nhau, ngay lúc hai nắm đấm va chạm, một cỗ sức mạnh vô cùng mạnh mẽ lập tức bùng nổ, phát ra tiếng va chạm trầm đυ.c.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Vệ sĩ nhà họ Diệp lập tức lui ra sau bảy tám bước.
Nhìn Dương Chấn đứng yên tại chỗ không lui bước nào, sắc mặt ông ta thay đổi kịch liệt, biểu tình trở nên vặn vẹo vì đau đớn.
“Nếu lại có lần sau, gϊếŧ!”
Dương Chấn nhìn vệ sĩ nhà họ Diệp như nhìn một người chết, sau đó nhấc chân bỏ đi.
Diệp Mạn luôn ngồi trong xe, lúc này sắc mặt cũng đờ ra.
Bà biết rõ vệ sĩ bên người bà có thực lực mạnh đến cỡ nào hơn bất kỳ ai.
Nhưng hôm nay lại bị Dương Chấn đánh một đấm đẩy lui đến bảy tám bước.
Ngược lại Dương Chấn giống như không có việc gì, bình thản ung dung bỏ đi.
“Bà chủ!”
Sau một lúc lâu, vệ sĩ mới chạy trở lại bên cạnh Diệp Mạn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu ta rất mạnh, tôi kém xa cậu ta!”
Đùng!
Những lời vệ sĩ vừa nói ra giống như một tia sét nổ vang bên tai Diệp Mạn, làm bà hoảng sợ mặt xám xịt như tro.
“Chuyện này… sao có thể chứ?”
“Năm năm cậu ta biến mất không thể điều tra được bất cứ tin tức nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Năm năm trước vẫn là một người không nhà để về, sao năm năm sau đã có được thực lực mạnh mẽ như vậy rồi?”
Diệp Mạn lẩm bẩm nói nhỏ.
Vệ sĩ nhà họ Diệp không nói gì, trong lòng cũng nổi lên sóng to gió lớn, có rất nhiều cao thủ có thể đánh bại ông, chỉ tính riêng ở nhà họ Diệp cũng đã có rất nhiều.
Nhưng mà ở Giang Châu, lại bị một người thanh niên chưa đến ba mươi dùng một quyền đánh lui, ông vẫn khó mà chấp nhận nổi.
Hơn nữa ông có cảm giác Dương Chấn vẫn chưa dùng hết toàn lực, nếu dùng hết toàn lực, cũng không phải không có khả năng gϊếŧ được ông.
“Không lẽ tôi thật sự sai rồi sao?”
Diệp Mạn đột nhiên có cảm giác mất đi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng, trong lòng có chút hối hận.
Cao thủ có thể nhẹ nhàng đánh bại vệ sĩ của bà như thế chắc chắn không phải là người bình thường, huống chi Dương Chấn còn trẻ như thế.
“Lương Tiến, tạm thời gác chuyện này sang một bên, chờ chúng ta xử lý xong chuyện quan trọng rồi bàn tiếp!”
Không lâu sau, sắc mặt Diệp Mạn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, dặn dò Lương Tiến.
Lương Tiến gật đầu, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc nói: “Bà chủ, chuyện này chỉ sợ có hơi khó.”
Diệp Mạn cũng lo lắng nói: “Đúng là có chút khó, nghe nói hôm đó đến cả nhà họ Hoàng và Hiệp hội Võ đạo nhúng tay vào nhưng vẫn phải ra về tay không!”
Lương Tiến nói: “Đúng vậy! Nghe nói nhà họ Hoàng muốn chiếm lĩnh Giang Bình nên mới hợp tác với các gia tộc giàu có ở Giang Bình, triển khai hội giao lưu sớm hơn nhưng vẫn thất bại!”
“Còn có phân đà Giang Bình của Hiệp hội Võ đạo, đà chủ Thạch Giang cũng đích thân ra mặt, muốn chia chác chút lợi ích, kết quả cũng chẳng lấy được cái gì.”
“Cuối cùng ngược lại là một người thanh niên họ Dùng dùng dáng vẻ mạnh mẽ bá đạo làm tất cả mọi người nơi đó kinh sợ, thậm chí còn có lời đồn Hoàng Chung còn bị bắt phải quỳ gối xuống trước mặt cậu ta xin tha.”
Gương mặt Diệp Mạn hiện rõ vẻ lo lắng.
Lần này là do gia tộc cử bà đến Giang Châu, tìm cách gặp mặt vua Giang Bình đang cực kỳ nổi bật dạo gần đây.
Cho dù không thể lôi kéo người đó gia nhập nhà họ Diệp thì cũng phải nghĩ cách thiết lập quan hệ thân thiết với đối phương.
Một người thanh niên được hơn hai mươi gia tộc giàu có ở Giang Bình đẩy lên ngai vàng xứng đáng được bất cứ gia tộc nào trong Yên Đô Bát Môn kết bạn.
“Bà chủ, vậy bên phía cô chủ, chúng ta nên làm gì đây?” Lương Tiến lại hỏi.
Trong mắt Diệp Mạn đầy phức tạp, im lặng một lúc, sắc mặt dần dần kiên quyết, trầm giọng nói: “Cho dù thế nào, trong người cô ấy cũng đang chảy dòng máu của tôi, cô ấy nhất định phải nhận người mẹ này!”
“Tuy biểu hiện khi nãy của thằng nhóc Dương Chấn kia làm tôi cực kỳ khen ngợi, nhưng nếu so với vua Giang Bình thì cậu ta vẫn còn kém xa lắm!”
“Nếu Tần Nhã có thể kết hôn với vua Giang Bình, không chỉ có được cuộc sống hạnh phúc mà còn có thể giúp đỡ nhà họ Diệp khống chế toàn bộ Giang Bình.”
Nghe thế, trong lòng Lương Tiến thầm hoảng sợ.
Ông biết rất rõ, lần này nhà họ Diệp cử Diệp Mạn đến Giang Châu là định dùng người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhất nhà họ Diệp để liên hôn cùng vua Giang Bình.
Nhưng không ngờ người phụ nữ này lại muốn lợi dụng cơ hội này để đẩy con gái của bà vào lòng vua của Giang Bình.
Lương Tiến ở nhà họ Diệp rất lâu, vẫn chưa bao giờ thấy nhà họ Diệp để ý đến người thanh niên nào đến thế.
“Bà chủ, bên phía gia tộc…”
Lương Tiến có hơi lo lắng, sợ Diệp Mạn lại làm hỏng chuyện, tốt bụng nhắc nhở.
Nhưng ông còn chưa nói xong, đã bị Diệp Mạn ngắt lời: “Ông cho rằng con gái của tôi xấu hơn Diệp Tình Nhi sao?”
Diệp Tình Nhi chính là cô gái mà nhà họ Diệp chuẩn bị đưa ra để liên hôn với vua Giang Bình.
Cô ta chỉ mới hai mươi bốn tuổi, cực kỳ xinh đẹp, dùng từ “Chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường” để hình dung cũng không quá.
Ở Yên Đô có vô số cậu ấm trong các gia tộc giàu có đều rất thích cô.
Nhưng từ trước đến giờ Diệp Tình Nhi đều khinh thường không thèm để ý đến mấy cậu ấm chuyên ăn chơi đàng điếm đó.
Lúc trước, Diệp Tình Nhi ỷ vào nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của cô sẽ có tác dụng lớn đối với gia tộc, vẫn mãi không chịu chấp nhận bất cứ vụ liên hôn nào.
Nhưng lần này nhà họ Diệp hoàn toàn không chấp nhận lời từ chối của cô.
Cho nên có thể thấy được nhà họ Diệp đánh giá cao vua Giang Bình đến mức nào.
Lần này, Diệp Mạn lại có ý đồ với Tần Nhã.
Nếu vua Giang Bình thích Tần Nhã, vậy đia vị của bà ở nhà họ Diệp sẽ được tăng lên rất nhiều.
Lương Tiến thấy Diệp Mạn tức giận như thế, không dám nói nữa, vội vàng nói: “Mọi việc do bà chủ quyết định!”
Lúc này sắc mặt Diệp Mạn mới khá hơn, sau đó lại nghiêm túc nói: “Nhưng rốt cuộc vua Giang Bình kia là thần thánh phương nào chứ?”
Đến tận bây giờ Diệp Mạn vẫn chưa biết rõ thân phận thật sự của vua Giang Bình.
Chỉ biết vua Giang Bình được các gia chủ của các gia tộc giàu có ở Giang Bình gọi là cậu Dương, chưa đến ba mươi tuổi, ở Giang Châu.
“Họ Dương, không đến ba mươi tuổi, ở Giang Châu, bà nói coi có thể nào là Dương Chấn không?”
Lương Tiến đột nhiên cẩn thận nói.
Đến tận bây giờ, cảnh Dương Chấn dùng một đấm đã đẩy ông lui bảy tám bước vẫn còn quanh quẩn trong đầu ông.
Tuy lúc nãy ông có khinh địch, nhưng sức mạnh bùng nổ trong nháy mắt của Dương Chấn vẫn làm ông run rẩy sợ hãi.