Chàng Rể Chiến Thần

Chương 363

CHƯƠNG 363: CÒN MUỐN GIÚP KHÔNG

Giờ mọi người đều sửng sốt.

Bọn họ mới nhắc đến nhà họ Ninh, thì gia chủ bọn họ liền bước ra.

Giờ cả ba nhà quyền thế lớn đứng đầu Thành phố đều nhập cuộc.

Mọi người vốn tưởng rằng nhà họ Ninh chỉ ngồi xem kịch, đợi hai bên đều tổn hại, thì mình có thể làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng giờ nhà họ Ninh cũng nhúng tay vào, rốt cuộc chuyện này là sao?

Mạnh Hoành Nghiệp nhíu mày, ngẩng đầu nhìn gia chủ nhà họ Ninh, bỗng có dự cảm không lành.

Hàn Khiếu Thiên cũng lạnh lùng nhìn qua đó, trong lòng cũng không hiểu, tại sao nhà họ Ninh lại nhúng tay vào lúc này?

Lúc Phùng Toàn nhìn thấy gia chủ nhà họ Ninh xuất hiện, thì tâm trạng rất kích động, cả người đều run rẩy.

Nhà họ Ninh mới là mục tiêu của ông vào hôm nay.

Vì ông cho rằng, nhà họ Ninh đã gϊếŧ con trai ông.

Ông phải báo thù rửa hận cho con trai ông.

“Sao chúng tôi có thể quên gia chủ nhà họ Ninh được?”

Mạnh Hoành Nghiệp giãn lông mày, mỉm cười nhìn gia chủ nhà họ Ninh.

Gia chủ nhà họ Ninh cười lớn: “Ông không quên thì tốt.”

“Không biết gia chủ nhà họ Ninh đứng ra vào lúc này là có ý gì?”

Hàn Khiếu Thiên cũng lên tiếng hỏi.

Ông không muốn trở mặt với nhà họ Ninh, trước khi hiểu rõ mục đích của gia chủ nhà bọn họ.

“Gia chủ nhà họ Hàn, hôm nay là hội họp toàn tỉnh Giang Bình, nếu nhà họ Mạnh nắm giữ quyền tổ chức, tất nhiên sẽ có tư cách quyết định đuổi ai ra ngoài.”

“Để duy trì thế cục ổn định cho toàn bộ tỉnh Giang Bình, tôi có một đề nghị rất hay, không biết gia chủ nhà họ Hàn có muốn nghe không?”

Gia chủ nhà họ Ninh cười híp mắt hỏi, nhưng ánh mắt lại mang theo sự giễu cợt.

Mạnh Hoành Nghiệp thầm vui mừng, ông vốn tưởng rằng nhà họ Ninh đứng ra để phá rối, nhưng hình như lúc nãy ông ta đang nhắm vào nhà họ Hàn.

Tất nhiên Hàn Khiếu Thiên cũng nghe ra ẩn ý của gia chủ nhà họ Ninh, nên lạnh lùng đáp: “Ông muốn nói gì thì nói đại đi!”

Gia chủ nhà họ Ninh cũng không nổi giận, mà cười ha hả: “Nhà họ Mạnh, họ Hàn và họ Ninh đều là nhà quyền thế lớn ở tỉnh Giang Bình.”

“Một khi chúng ta xảy ra xung đột, thì e rằng toàn bộ tỉnh Giang Bình và mấy thế lực gia tộc khác, đều bị liên lụy.”

“Nếu nhà họ Mạnh có ân oán với nhà họ Quan, thì cứ để bọn họ tự quyết định, nhà họ Hàn đừng nên nhúng tay vào sẽ tốt hơn.”

“Tất nhiên, nếu nhà họ Hàn nhất quyết muốn xen vào, cũng không sao, tôi nghĩ, muốn đấu với liên minh nhà họ Ninh và họ Mạnh, e rằng nhà họ Hàn dẫn theo mấy gia tộc nhỏ bé này chỉ có một kết cục thất bại.”

“Thậm chí là diệt vong.”

Gia chủ nhà họ Ninh cười híp mắt nói, giọng điệu rất ổn định, nhưng ánh mắt lại đầy chế giễu.

Giờ mọi người mới hiểu rõ, nhà họ Ninh đang nhắm vào nhà họ Hàn.

Mạnh Hoành Nghiệp cũng nhận ra điều khác thường, việc nhà họ Hàn ra mặt cho nhà họ Quan, đã nằm trong dự liệu của ông, nhưng sự xuất hiện của gia chủ nhà họ Ninh, thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông.

“Không ngờ nhà họ Ninh và họ Mạnh lại bắt tay nhau?”

“Hai nhà quyền thế lớn cùng khai chiến với nhà họ Hàn, e rằng nhà họ Hàn chỉ còn một con đường chết.”

“Trước khi nhìn thấy kết quả, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

Trong hội trường buổi giao lưu rộng lớn, mọi người không ngừng bàn tán xôn xao.

Nhưng đa số đều cho rằng nhà họ Hàn sẽ gặp bất lợi.

Dù gì hai trong ba gia tộc lớn đứng đầu đã bắt tay nhau.

Mọi người đều nhìn chằm chằm Hàn Khiếu Thiên, muốn xem thử, rốt cuộc người sắt đá như gia chủ nhà họ Hàn sẽ ứng phó thế nào?

“Ninh Trí Viễn!”

Hàn Khiếu Thiên nhìn chằm chằm gia chủ nhà họ Ninh bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Ông chắc chắn muốn xen vào ân oán giữa nhà họ Hàn và họ Mạnh?”

“Hôm nay vốn là buổi giao lưu do nhà họ Mạnh tổ chức, nên bọn họ có quyền quyết định mọi chuyện.”

Ninh Trí Viễn cười nói: “Tôi chỉ đứng ra nói lý lẽ mà thôi.”

Vẻ mặt giễu cợt của Ninh Trí Viễn đã làm Hàn Khiếu Thiên rất tức gận, lạnh mặt nói: “Nếu đã như thế, thì tôi chẳng còn gì để nói nữa, muốn chiến thì chiến đi.”

Giờ cả người Hàn Khiếu Thiên tràn đầy ý chí chiến đấu, tất cả vệ sĩ cao to lực lưỡng ngồi cạnh ông ta đều đứng dậy.

Cùng lúc đó, bên Châu Thành, Trần Hưng Hải cũng từ từ đứng dậy, rồi tới mấy vệ sĩ đứng sau ông ta, bọn họ đã đút một tay vào túi áo vest, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Còn bên Giang Châu, Quan Tôn Sắc vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, nhưng Quan Tuyết Tùng – cháu trai ông ta đã dẫn người đứng dậy.

Nhất thời, trong hội trường buổi giao lưu rộng lớn, toàn bộ gia tộc trong ba thành phố lớn Giang Châu, Châu Thành và Thành phố đều chuẩn bị sẵn sàng.

Dù bên nào ra tay thì toàn bộ hội trường sẽ biến thành chiến trường.

Từ đầu đến cuối, Dương Chấn như người không liên quan, bình tĩnh ngồi chỗ của mình, nhưng đáy mắt lại đầy lạnh lẽo và khinh thường.

Nhà họ Mạnh muốn làm bia đỡ đạn cho nhà họ Hoàng, giờ ngay cả nhà họ Ninh cũng muốn đứng ra làm thế.

Nhưng e rằng nhà họ Mạnh đã tính sai rồi.

Giờ nhà họ Ninh đứng ra, rõ ràng là do nhà họ Hoàng bày mưu tính kế, nhưng Mạnh Hoành Nghiệp lại như một tên ngốc, tưởng nhà họ Hoàng sẽ nâng đỡ nhà họ Mạnh.

Giờ Mạnh Hoành Nghiệp cũng nhận ra được điều này, nhất thời cảm thấy đã làm phải làm cho trót.

“Hàn Khiếu Thiên, ông thật sự muốn khai chiến à?”

Ninh Trí Viễn cười híp mắt hỏi, không hề xem lời muốn khiêu chiến của Hàn Khiếu Thiên là lời uy hϊếp.

“Tôi vẫn nói câu đó, nhà họ Trần ở Châu Thành và nhà họ Quan ở Giang Châu, là gia tộc anh em với nhà họ Hàn tôi, dù là ai, dám động vào bọn họ, thì đều là kẻ thù của nhà họ Hàn.”

Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói: “Chiến đấu vì gia tộc anh em, có gì mà không dám?”

“Ông thật sự cho rằng, giờ nhà họ Hàn ông vẫn nắm giữ sức mạnh to lớn ở tỉnh Giang Bình à?”

Ninh Trí Viễn giễu cợt, rồi liếc nhìn mọi người nói: “Các vị gia chủ, nhà họ Hàn khư khư cố chấp, muốn phá vỡ quy tắc tỉnh Giang Bình, mọi người mau nói cho gia chủ nhà họ Hàn nghe xem, mọi người có đồng ý không?”

“Nhà họ Lưu, thành phố Ninh Bình không đồng ý!”

“Nhà họ Tề ở thành phố Hải cũng không đồng ý!”

“Nhà họ Bạch ở Cát Châu cũng thế!”



Ninh Trí Viễn vừa dứt lời, bảy tám gia chủ nhà quyền thế hàng đầu lần lượt đứng dậy đáp.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Mạnh Hoành Nghiệp càng trở nên khó coi, bởi vì mấy gia tộc này vốn đã đồng ý với ông, sẽ đứng về phía nhà họ Mạnh trong buổi giao lưu.

Nhưng giờ, bọn họ lại lần lượt ủng hộ Ninh Trí Viễn.

Hoàng Mai đang ngồi bên cạnh Hoàng Chung, cũng hiện lên tia kinh ngạc dưới đáy mắt.

Về tình cảm hay riêng tư, bà đều hy vọng nhà họ Hoàng có thể nâng đỡ nhà họ Mạnh trở thành vương tộc tỉnh Giang Bình, nhưng bà không ngờ Hoàng Chung lại âm thầm lựa chọn nhà họ Ninh.

Mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán của bà.

Sắc mặt Hàn Khiếu Thiên rất khó coi, ông chưa từng nghĩ tới việc lôi kéo gia tộc, nếu đấu với liên minh hai nhà Ninh Mạnh, e rằng hai quyền khó địch lại bốn tay.

“Gia chủ nhà họ Hàn, giờ ông còn muốn xen vào ân oán giữa nhà họ Mạnh và họ Quan nữa không?”

Ninh Trí Viễn giễu cợt nhìn chằm chằm Hàn Khiếu Thiên, tay còn nghịch hai hạt óc chó.

“Cộp cộp cộp!”

Trong hội trường buổi giao lưu rộng lớn, chỉ còn lại tiếng hạt óc chó phát ra khi chuyển động.

Bầu không khí cực kỳ nặng nề, mấy thế hệ sau được người lớn dẫn theo đều không dám thở mạnh.

Đại chiến chạm vào là nổ.