Chàng Rể Chiến Thần

Chương 322

CHƯƠNG 322: CÚT RA ĐÂY NGAY

Mạnh Hoành Nghiệp cũng không biết người đắc tội với Hoàng An lại là Dương Chấn.

Bây giờ ông ta sợ nếu như Hoàng Mai không vui thì sẽ tiêu diệt nhà họ Mạnh, bây giờ người nhà họ Hoàng kêu ông ta làm cái gì thì ông ta đều nguyện ý.

“Cậu An, cậu nói xem là ở đâu của Giang Châu? Tôi muốn biết là ở vị trí nào của Giang Châu, lại là người nào dám ra tay với cậu?”

Mạnh Hoành Nghiệp hỏi cẩn thận từng li từng tí.

Chỉ có thể biết càng nhiều tin tức hơn thì ông ta mới có thể nhanh chóng đi thăm dò cho rõ ràng là ai dám đắc tội với Hoàng An.

Sau khi Hoàng An suy nghĩ, lại mở miệng nói: “Ở cổng nhà hàng Bắc Viên Xuân ở Giang Châu, người ra tay với tôi là một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.”

“Một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi hả?”

Mạnh Hoành Nghiệp bỗng nhiên có chút lo lắng, người mà ông ta biết cũng chỉ có Dương Chấn có độ tuổi này.

“Đúng rồi, vợ của hắn ta cực kỳ xinh đẹp.” Hoàng An còn nói thêm.

Nỗi lo lắng ở trong lòng Mạnh Hoành Nghiệp lại càng sâu hơn nữa, bởi vì vợ của Dương Chấn cũng vô cùng xinh đẹp.

Hoàng Mai nhíu mày quát lớn: “Nói điểm chính.”

Hoàng An suy nghĩ, tiếp theo lại nói: “Đúng rồi, người đứng bên cạnh anh ta đều gọi anh ta là anh Chấn.”

“Người trẻ trẻ khoảng hai mươi sáu hay mươi bảy tuổi, vợ rất đẹp, người khác gọi là anh Chấn?”

Sắc mặt của Mạnh Hoành Nghiệp hoàn toàn thay đổi, vẻ mặt cứng đờ.

Trên cơ bản ông ta đã xác định được người mà Hoàng An đang nói tới chính là Dương Chấn.

Hoàng An đi ra đường đương nhiên có cao thủ đi theo, còn có thể bị đánh, người đó cũng chỉ có thể là Dương Chấn.

“Gia chủ Mạnh, ông có biết là người nào đã động vào cháu của tôi không?” Hoàng Mai cũng ý thức được cái gì đó, lên tiếng hỏi.

Mạnh Hoành Nghiệp không trả lời mà là vội vàng hỏi Hoàng An: “Cậu nói người đó cao khoảng một mét tám, mái tóc ngắn trẻ trung, ánh mắt vô cùng sắc bén, thân thủ cũng rất mạnh?”

“Đúng vậy, chính là người trẻ tuổi này, thực lực của hắn ta rất mạnh, người thì đứng đó mà đã nâng tôi lên, thậm chí ngay cả vệ sĩ của tôi cũng bị một câu quá lớn của hắn ta dọa đến nỗi không dám bước lên phía trước.”

Hoàng An vội vàng nói nói xong, anh ta mới lấy lại tinh thần: “Gia chủ nhà họ Mạnh, ông có biết hắn ta là ai không vậy?”

Sắc mặt của Mạnh Hoành Nghiệp trắng bệch, mở miệng nói: “Bà Hoàng, cậu An, người trẻ tuổi này chính là Dương Chấn, chính là cậu ta, đứng đầu trong tứ đại hào môn, đến nhà họ Mạnh chúng tôi phế đi hai tay của Huy, ép chết Thiên Kiêu?”

Hận ý trên mặt của Hoàng Mai càng nồng đậm hơn nữa, trách không được lại dám động vào Hoàng An, ngay cả con và chồng của bà ta cũng đều bởi vì anh mà chết, còn có cái gì mà anh không dám làm?

“Mối thù của bà Hoàng, cậu An, chỉ sợ phải cần Đàm đại sư ra tay.”

Mạnh Hoành Nghiệp tự mình hiểu lấy mình, ngay cả Hắc Bào là người mạnh nhất của nhà họ Mạnh và cũng không thể chịu nổi một kích, cho dù hiện tại có sắp xếp người đi báo thù thì cũng chỉ có một con đường chết.

“Đàm đại sư, vậy vất vả cho ông rồi, đến Giang Châu một chuyến, mang Dương Chấn trở về cho tôi.”

Hoàng Mai hít vào một hơi thật dài, cố gắng áp chế lửa giận của mình xuống.

Trôi qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà ta cảm thấy mất khống chế nhiều lần trong vòng một ngày.

“Vâng.”

Đàm đại sư đặt ly trà xuống, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Mạnh.

Vào lúc Đàm đại sư đến Giang Châu, mọi người Dương Chấn đã rời khỏi nhà hàng Bắc Viên Xuân.

“Mã Tuân, sự an toàn của chị Ngải liền giao cho anh phụ trách.”

Đứng ở cửa Bắc Viên Xuân, Dương Chấn thành thật dặn dò.

“Được, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Mã Tuân vô thức đứng thẳng người, cất cao giọng nói.

Đây chính là cơ hội cuối cùng của Mã Tuân, bây giờ cũng chỉ có anh ta mới có thể làm quyết tâm của Ngải Lâm dao động.

Tình cảm giữa hai người bọn họ ngay cả mối quan hệ là người yêu cũng không được tính, nhưng mà cả hai đều có cảm giác tốt với nhau.

Chỉ là áp lực trong lòng của Ngải Lâm rất lớn, không muốn phải dính líu với Dương Chấn và Mã Tuân.

Sau khi Ngải Lâm và Mã Tuân đi khỏi, Dương Chấn nắm tay Tần Nhã đi trên lối đi bộ ở bên cạnh.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, là một cơ hội tốt để nắm tay nhau đi dạo, trên lối đi bộ gần trường đại học Bắc Viên Xuân thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cái cặp tình nhân sinh viên nắm tay nhau.

“Chồng ơi, nói cho em nghe một chút đi, trước đó tại sao anh lại thích em?”

Tần Nhã bỗng nhiên cười hì hì hỏi.

Bây giờ hai người đã hoàn toàn mở lòng, một tầng cuối cùng của mối quan hệ cũng đã hoàn toàn được đột phá, đương nhiên Tần Nhã sẽ không ngượng ngùng giống như lúc trước nữa, thế là cô liền hỏi ra câu hỏi này.

Dương Chấn nắm chặt lấy tay của Tần Nhã, khóe miệng bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng lên, nâng lên một độ cong hạnh phúc: “Lúc mới bắt đầu cũng giống như những sinh viên nam bình thường trong trường đại học, ở trong lòng của anh, em chính là nữ thần không thể chạm tới.”

“Thật ra anh vẫn luôn vô cùng tự ti, chưa từng có suy nghĩ xa vời muốn cưới em làm vợ.”

“Sau đó vì cuộc sống ép buộc, dưới sự bất đắc dĩ, anh gia nhập vào tập đoàn Tam Hòa, trong bộ phận bảo vệ anh đã phải gặp rất nhiều khuất nhục, thẳng cho đến khi có một ngày em nhìn thấy anh bị đội trưởng đội bảo vệ bắt nạt, dưới cơn nóng giận em đã trực tiếp đuổi việc đội trưởng đội bảo vệ.”

“Đồng thời còn nói với anh mỗi một người đều độc nhất vô nhị, nếu như mình không đủ kiên cường, không đủ cố gắng, mãi mãi cũng sẽ bị giẫm đạp dưới tầng lớp thấp nhất của xã hội, bị xã hội đánh đập, thẳng cho đến khi bị mài mòn góc cạnh, cam tâm tình nguyện chấp nhận với hiện thực.”

“Đó chính là lần đầu tiên em nói chuyện với anh, nhưng mà chính vì câu nói này của em đã không ngừng khích lệ anh, nên anh mới có được ngày hôm nay.”

“Vào lúc chúng ta bị hãm hại, sau khi anh ở rể nhà họ Tần, câu nói đó của em lại càng làm cho anh không phục số phận, thế là anh rời khỏi em.”

“Lúc ở biên giới phía bắc, anh cố gắng phấn đấu chỉ vì để có một ngày có thể được xứng với em, nội trong năm năm chinh chiến, bóng dáng của em, những lời em nói với anh không ngừng xuất hiện trong đầu của anh.”

“Để cho anh ý thức được khi em khắc sâu vào trong lòng của anh, anh mới hiểu được có lẽ ngày hôm đó em ra mặt giúp cho anh, còn có những lời nói cổ vũ mà em nói với anh, anh đối với em là vừa gặp đã yêu.”

Nghe Dương Chấn nói nhiều như vậy, Tần Nhã chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, cũng vô cùng may mắn.

May mắn là ngày hôm đó mình đã giúp Dương Chấn, nói những lời nói lúc tâm huyết dâng trào.

Nếu không thì bây giờ có lẽ cô đã sớm bị Chu Kim Hảo gả cho một cậu chủ gia đình giàu có nào đó.

“Chồng à, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã luôn cố gắng vì em, cảm ơn anh đã làm mọi chuyện vì em.”

Tần Nhã bỗng nhiên dừng chân đứng ở trước mặt Dương Chấn, một mặt thâm tình nhìn Dương Chấn rồi nói.

Nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, Dương Chấn bỗng nhiên cảm thấy trái tim của mình bắt đầu đập thình thịch.

Mặc dù anh đã yêu cô gái này rất nhiều năm, nhưng mà lúc này mới xem như chân chính bắt đầu yêu đương.

Thấy Dương Chấn mang theo đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình, Tần Nhã thẹn thừng, bỗng nhiên hai mắt lại nhắm lại, chờ đợi Dương Chấn hôn cô.

Một giây.

Hai giây.

Năm giây.

Mười giây trôi qua rất nhanh chóng, cũng không có cảm giác được Dương Chấn hôn cô.

Cô bỗng nhiên có hơi thẹn quá hóa giận, tôi đây cũng đã làm được một bước này rồi, vậy mà anh còn không biết chủ động nữa hả?

Nhưng mà cô vừa mới mở mắt ra liền phát hiện hai mắt của Dương Chấn lại đang chăm chú nhìn ra phía trước, trong mắt còn có mấy phần tức giận.

“Chồng, anh… anh sao vậy?”

Tần Nhã vô cùng căng thẳng, Dương Chấn như thế này mang đến cho cô một loại cảm giác vô cùng xa lạ.

“Nhã, tự em lái xe về nhà đi, đợi một lát nữa anh sẽ đón xe về sau.”

Dương Chấn bỗng nhiên mở miệng nói, một mặt nghiêm túc.

Tần Nhã cũng nhìn sang nơi mà Dương Chấn vừa mới nhìn, ngoại trừ người đi đường đang lui tới thì cũng không có cái gì khác.

Mặc dù không biết là tại sao, nhưng mà cô biết rất rõ ràng Dương Chấn sẽ không vô duyên vô cớ để cô đi trước.

Thế là cô không do dự một chút nào, nhận lấy chìa khóa xe của Dương Chấn, vẻ mặt lo lắng nói: “Chồng à, em chờ anh ở nhà, đừng để em chờ quá lâu đó.”

“Anh biết rồi.”

Dương Chấn gật đầu đưa mắt nhìn Tần Nhã đi khỏi, sau đó anh mới chạy về một phương hướng khác.

“Cút ra đây đi.”

Đi thẳng đến quảng trường, ở một nơi không người, Dương Chấn bỗng nhiên dừng lại bước chân, hét lên một tiếng với một hướng nào đó.