“Quan Tôn Sắc!”
“Trần Hưng Hải!”
“Dương Chấn!”
Sau đó, Mạnh Thiên Kiêu lại nhìn thấy vài người.
Khi ông ta nhìn thấy Dương Chấn, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, khuôn mặt bởi vì dữ tợn mà trở nên nhăn nhó.
Khi Chu Kim Hảo nhìn thấy Dương Chấn xuất hiện, vẻ mặt đờ đẫn, trong mắt còn có vài phần tuyệt vọng.
Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc, sau đó, lại có vài khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của bà ta.
Dương Chấn đi ở đầu, Tần Nhã theo sau lưng anh.
Mà sau đó, là Tần Yên, lúc này cô đang đẩy một chiếc xe lăn.
Người ngồi trên đó, chính là Tần Đại Quang mà Chu Kim Hảo vẫn chưa có cơ hội gϊếŧ chết.
“Đại Quang!”
Khi Chu Kim Hảo nhìn thấy Tần Đại Quang, toàn thân đều không ngừng run lên.
Lúc này, vẻ mặt Tần Đại Quang lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu mà nhìn Chu Kim Hảo, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chu Kim Hảo, người đàn bà ác độc này, vì lợi ích cá nhân của mình mà ngay cả Tiếu Tiếu bà cũng không bỏ qua, bà có còn nhân tính không hả?”
Đôi mắt Tần Nhã và Tần Yên cũng đỏ bừng, đặc biệt là Tần Nhã, trong ánh mắt còn có vài phần thù hận.
Cô có làm sao cũng không ngờ được, cô tin tưởng Chu Kim Hảo như vậy, thậm chí giao cả Tiếu Tiếu cho bà ta, nhưng bà ta vậy mà lại đẩy Tiếu Tiếu vào hố lửa.
Nếu như không phải Dương Chấn đã sớm có chuẩn bị, thì chỉ e, Tiếu Tiếu đã rơi vào tay Mạnh Thiên Kiêu rồi.
“Tôi tin bà như vậy, nhưng đây chính là hồi báo của bà dành cho tôi sao? Đưa con gái của tôi cho người khác?”
Tần Nhã phẫn nộ mà khóc lóc kêu gào lên, lúc này, người buồn bã nhất chính là cô.
“Người đàn bà ác độc như bà, chúng tôi đáng lẽ không nên tin bà, không nên ôm hy vọng gì với bà, bà, không xứng làm mẹ của bọn tôi!”
Trong ánh mắt của Tần Yên chỉ còn lại sự thù hận, gần như là nghiến răng mà nói ra câu này.
Dương Chấn đã sớm dự liệu ra tất cả mọi chuyện, cho nên vốn không có bất kỳ bất ngờ gì, chỉ là vẫn khó mà che giấu sự phẫn nộ trong nội tâm mình.
Hồi nãy, bọn họ ở bên ngoài cửa đã nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của bà ta và Mạnh Thiên Kiêu.
Ngay cả những người ngoài như Quan Tôn Sắc, khi nhìn Chu Kim Hảo, cũng mang đầy ý lạnh.
Người đàn bà này, cho dù có chết, cũng là quá hời cho bà ta rồi.
Sau cơn đớ người ngắn ngủi, Chu Kim Hảo hoảng loạn, vội vàng chạy lên trước, ‘phịch’ một tiếng, quỳ ở dưới chân Tần Đại Quang.
“Đại Quang, tôi chỉ bị ép thôi, tìm người tông ông cũng là nhà họ Nguỵ đe doạ tôi, bảo tôi làm như vậy, nếu không thì bọn họ sẽ gϊếŧ Nhã và Yên.”
“Đối với ông mà nói, Nhã và Yên là sinh mạng của ông, nếu như có thể dùng mạng của ông để đổi lấy sự bình an của Nhã và Yên thì ông nhất định sẽ đồng ý mà đúng chứ?”
“Bởi vì tôi cũng vậy, nếu như dùng cái chết của tôi mới có thể đổi lại sự bình an cho Nhã và Yên, tôi cũng đồng ý!”
Vẻ mặt Chu Kim Hảo tràn ngập sự hoảng loạn, khóc lóc mà nói.
Tần Đại Quang cười lạnh một tiếng: “Bà thật sự tưởng tôi hôn mê mấy ngày thì không biết gì hết sao?”
“Trước đó tôi đã trở thành người thực vật, nhưng không có nghĩa là tôi không biết gì hết.”
“Mỗi ngày bà đều sẽ tìm cơ hội ngược đãi tôi, nghĩ cách muốn gϊếŧ tôi, nếu như không có Dương Chấn thì tôi đã bị bà gϊếŧ chết từ lâu rồi!”
“Lúc bà ngược đãi tôi, đã nói hết tất cả cho tôi nghe rồi, bây giờ còn muốn giảo biện sao?”
Tần Đại Quang tức giận gào lên, đôi mắt đỏ ngầu.
Dù sao cũng là người vợ sống chung hai mươi mấy năm, nhưng bây giờ lại thuê người gϊếŧ mình, thậm chí còn muốn đích thân ra tay.
Chuyện này, đã làm tổn thương trái tim ông ta sâu sắc.
“Tôi không có!”
Chu Kim Hảo trừng to đôi mắt, liên tục lắc đầu mà nói: “Tôi thật sự không có ngược đãi ông, cũng không có nói mấy lời đó!”
“Lúc đó ông đã trở thành người thực vật rồi, vốn không phải là ông đã nghe thấy gì đó, cảm thấy gì đó, mà chỉ là mơ thôi!”
“Đúng, chính là mơ, ông chắc chắn đã mơ thấy ác mộng rồi, mơ thấy tôi ngược đãi ông.”
Đầu Chu Kim Hảo hệt như cái trống lắc vậy, không ngừng mà lắc qua lắc lại, lúc này, bà ta chắc chắn không thể thừa nhận.
“Vậy vết thương khi tôi bị bà ngược đãi thì giải thích thế nào? Không lẽ là tự tôi ngược đãi tôi? Hay là, con gái tôi ngược đãi tôi?”
Tần Đại Quang tức giận gào lên, nếu như không phải vết thương ở chân vẫn chưa khỏi thì ông thật khao khát có thể tẩn Chu Kim Hảo một trận.
“Tôi biết rồi, là Dương Chấn, nhất định là cậu ta, cậu ta luôn nhòm ngó tài sản của chúng ta, cho nên muốn ông chết.”
“Bây giờ, còn cố ý dụ các người ra, chính là muốn hại tôi!”
“Dương Chấn, tên khốn nhà cậu, tại sao lại ác độc như vậy? Tại sao lại muốn hại tôi? Cậu nói tôi biết đi, tại sao?”
Chu Kim Hảo phản ứng rất nhanh, lập tức đổ hết vết nhơ lên đầu Dương Chấn.
“Im miệng!”
Lúc này, Quan Tôn Sắc cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, tức giận quát lên một tiếng.
Sau đó đi lên trước, lạnh lùng nói: “Bà nói ngài ấy nhòm ngó tài sản nhà bà? Vậy tôi hỏi bà, nhà bà có bao nhiêu tài sản mà đáng để ngài Dương đi nhòm ngó?”
“Bà phải biết, tất cả mọi thứ của nhà họ Quan tôi hiện tại đều thuộc về sở hữu cá nhân của ngài Dương, mà nhà họ Quan tôi cũng chẳng qua là đang chăm nom mọi thứ cho ngài Dương thôi!”
Thanh âm của Quan Tôn Sắc vừa dứt, vẻ mặt Chu Kim Hảo liền ngơ ngác: “Cái…cái này sao có thể?”
“Bà là một đồ ngu, người đàn bà ngu nhất thế giới này, không chỉ nhà họ Quan thuộc sở hữu cá nhân của ngài Dương, còn có tất cả của Vương Gỉa Chi Thành, cũng thuộc về sở hữu cá nhân của ngài Dương!”
“Còn có nhà họ Trần ở Chu Thành, cũng thuộc sở hữu của ngài Dương!”
Theo sau Quan Tôn Sắc, còn có Vương Cường và Trần Hưng Hải, cũng lũ lượt đứng ra, bày tỏ tất cả những gì mà mình có đều thuộc về Dương Chấn.
“Không thể!”
“Tuyệt đối không thể!”
“Các người nhất định là đang gạt tôi!”
“Nó chỉ là một thằng phế vật, một thằng ở rể, sao có thể sở hữu nhiều tài phú như vậy?”
Chu Kim Hảo trừng to đôi mắt, bộ dạng hồn bay phách lạc.
“Người đàn bà rẻ tiền này, có mắt không tròng, mắt chó xem thường người khác, cả ngày chỉ biết tham lam hưởng lạc, làm sao mà biết sự ưu tú của Dương Chấn?”
Tần Đại Quang hừ lạnh một tiếng: “Chỉ e bà vẫn chưa biết, Long Hà Kiến Tài mà tôi làm việc, cũng là sản nghiệp của Dương Chấn!”
“Còn có tập đoàn Tam Hoài, cũng là Dương Chấn mua tặng cho tôi!” Tần Nhã cũng nói.
“Còn có tập đoàn Nhạn Chấn, cái tôi nói là tập đoàn Nhạn Chấn ở Yên Đô, đều thuộc sở hữu của Dương Chấn!” Tần Yên cũng nói với đôi mắt đỏ bừng.
Chu Kim Hảo hoàn toàn ngây người, trong mắt bà ta tràn ngập sự khó tin, điên cuồng mà lắc đầu.
“Không! Các người đang gạt tôi! Các người đều đang giúp cậu ta gạt tôi!”
“Cậu ta chỉ là một tên nghèo, năm năm trước còn vì 1 tỷ rưỡi mà mượn tiền nhà chúng tôi!”
“Chỉ năm năm ngắn ngủi, cho dù cậu ta có trở nên giỏi giang, có trở nên ưu tú thì sao có thể có nhiều tài phú như vậy?”
“Tuyệt đối không thể, tôi sẽ không tin các người đâu, các người đều là tên lừa gạt! Tên lừa gạt!”
Chu Kim Hảo như là điên rồi vậy, vừa khóc vừa gào lớn lên.
Mạnh Thiên Kiêu vốn dĩ còn đang thử tìm cơ hội chạy trốn, vào lúc này, cũng hoàn toàn đơ người.
“Hoá ra là như vậy!”
Mạnh Thiên Kiêu đột nhiên ha hả cười lớn: “Hoá ra, các người đã sớm thần phục cậu ta rồi, chả trách lại không màng tất cả mà đưa người đến nhà họ Mạnh tôi!”
“Dương Chấn, tôi không thể không thừa nhận, cậu rất lợi hại! Thành công gạt được tất cả mọi người!”
“Thua cậu, con tôi không oan! Con tôi không oan!”
Mạnh Thiên Kiêu gào lớn lên, lúc này, ông ta không còn cố chấp muốn gϊếŧ Dương Chấn như lúc bắt đầu nữa.
Lúc này, nội tâm chỉ có bi ai.
Ông ta rất rõ, bây giờ quyền thế mà Dương Chấn nắm trong tay, hoàn toàn không yếu hơn nhà họ Mạnh.
Hôm nay, ông ta chỉ có con đường chết!
“Ông muốn làm gì?”
Chính vào lúc này, Mạnh Thiên Kiêu đột nhiên lấy ra một khẩu M1911, Vương Cường theo bản năng chặn ở trước mặt Dương Chấn, gào lớn với Mạnh Thiên Kiêu.
Quan Tôn Sắc và Trần Hưng Hải thấy vậy cũng lũ lượt tiến lên trước, chặn ở trước bọn người Dương Chấn và Tần Nhã.
Lúc này, mấy lão đại này vậy mà lại cam tâm dùng cơ thể mình để chặn đạn cho Dương Chấn và người nhà của anh.
Mạnh Thiên Kiêu cười lớn vài tiếng, đột nhiên giơ súng lên, bỏ vào trong miệng của mình.
“Đùng!”
Một tiếng súng giòn giã vang lên, cơ thể Mạnh Thiên Kiêu ngã thẳng xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vốn còn tưởng, ông ta định phản kháng lần cuối trước khi chết, nhưng không ngờ, ông ta vậy mà lựa chọn nuốt súng tự vẫn.
Tần Nhã và Tần Yên đều hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, một người túm lấy một cánh tay của Dương Chấn, toàn thân run lẩy bẩy.
Dương Chấn nhìn Mạnh Thiên Kiêu nằm trong vũng máu kia với vẻ mặt vô cảm, rất lâu sau, đột nhiên thở dài ra một hơi: “Đem toàn vẹn thi thể của ông ta về nhà họ Mạnh đi!”
Vào lúc này, anh đột nhiên có chút đồng cảm.
Mạnh Thiên Kiêu là muốn đẩy anh vào chỗ chết, nhưng cũng là vì con trai của mình.
Cái này có thể nói là ai đúng ai sai chứ?
Thi thể của Mạnh Thiên Kiêu ngã ở bên cạnh Chu Kim Hảo, chảy ra một đống máu tươi.
Chu Kim Hảo sợ hãi đến toàn thân run lên kịch liệt.