Chàng Rể Chiến Thần

Chương 293: Càng sống càng tệ

Nghe thấy Dương Chấn nói muốn tới nhà họ Ngụy, Vương Cường bỗng trở nên rất kích động.

Ngay cả nhà họ Mạnh của Tỉnh Thành, đều ăn thiệt bởi Dương Chấn, nhà họ Ngụy cỏn con, càng sẽ không là đối thủ của Dương Chấn.

“Cậu Dương, một nhà họ Ngụy, căn bản không cần cậu đích thân xuất mã, giao cho Vương Giả Chi Thành và nhà họ Quan là được.”

Vương Cường vừa lái xe, vừa mở miệng nói.

Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Động tĩnh nháo ra ngày hôm nay đã rất lớn rồi, chuyện còn lại, tự tôi giải quyết.”

Nhà họ Ngụy cỏn con, Dương Chấn còn không có để vào trong mắt, vì tránh phiền phức không cần thiết, Dương Chấn chỉ một mình đi.

Nghe vậy, trong lòng Vương Cường thầm kinh ngạc.

“Về sau, cái có là cơ hội để các ông phát huy, nhưng không phải là bây giờ.”

Không đợi ông ta lên tiếng, Dương Chấn nói tiếp: “Hôm nay các ông tới nhà họ Mạnh, sợ rằng đã bị người ta theo dõi rồi, về sau làm việc, vẫn là phải khiếm tốn chút, nếu gặp phải phiền phức không thể giải quyết, lập tức thông báo với tôi!”

Vương Cường vội đáp: “Được, cậu Dương!”

Từ Tỉnh Thành đến Giang Châu, chỉ mất 40 phút lái xe, vừa tiến vào đất Giang Châu, Dương Chấn liền một mình đi tới nhà họ Ngụy.

Giang Châu, nhà họ Ngụy.

Trong phòng họp rộng lớn, lúc này đã ngồi kín người thuộc dòng chính của nhà họ Ngụy.

Gia chủ nhà họ Ngụy – Ngụy Thành Châu, ngồi ở vị trí trên cùng.

Lúc này, trên mặt của ông ta là một mảng lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn mọi người, tức giận quát: “Một đám phế vật, nhà họ Ngụy tôi xuất động nhiều cường giả như vậy, vậy mà đều không thể bắt Dương Chấn về, ngược lại để cậu ta chạy thoát!”

Theo Ngụy Thành Châu thấy, Dương Chấn là vì sợ hãi sự trả thù của nhà họ Ngụy, cho nên trốn khỏi Giang Châu.

Tất cả mọi người đều câm như hến, chờ đợi sự bạo phát của Ngụy Thành Châu.

Trong những người này, chỉ có một người, trong lòng lúc mày có hơi bất an.

“Ngụy Thâm, con đang nghĩ cái gì?”

Khi Ngụy Thâm sợ hãi bất an, Ngụy Thành Châu bỗng nhìn sang ông ta hỏi.

Ngụy Thâm vội đứng dậy nói: “Gia chủ, con cho rằng, cậu ta chưa chắc đã trốn khỏi Giang Châu.”

Ở nhà họ Ngụy, bất cứ trường hợp chính thức nào, con cháu của gia chủ đều bắt buộc phải gọi Ngụy Thành Châu là gia chủ.

“Có ý gì?”

Ngụy Thành Châu nhíu mày nói.

“Gia chủ, con và Dương Chấn từng có tiếp xúc, cậu ta là một người như nào, con rất rõ!”

Ngụy Thâm mặt mày ngưng trọng nói: “Theo con được biết, thân thủ của cậu ta rất mạnh, nghe nói bên cạnh cậu ta còn có một cường giả tên Tiền Bưu, cho dù là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Ngụy chúng ta, cũng chưa chắc là đối thủ của Tiền Bưu.”

“Chính một người như vậy, cậu ta sao có thể sẽ trốn khỏi Giang Châu?”

“Con cho rằng, chúng ta nên mời cường giả của hiệp hội võ đạo đến chi viện!”

Nếu như nói, cả nhà họ Ngụy, trong lòng ai sợ hãi nhất, vậy chính là Ngụy Thâm.

Thực lực của Dương Chấn mạnh cỡ nào, ông ta đã từng thấy, ngay cả vệ sĩ mạnh nhất ở bên cạnh ông ta, ở trước mặt Dương Chấn đều không chịu nổi một kích.

Càng huống chi, còn có một Tiền Bưu.

Trước đó khi ông ta phái người chặn đánh Dương Chấn, vậy mà phát hiện, anh là muốn tới nhà họ Mạnh ở Tỉnh Thành.

Thử hỏi, một người dám chủ động đến nhà họ Mạnh, sao có thể sợ nhà họ Ngụy chứ?

Ngụy Thâm rất rõ ràng, Dương Chấn tại sao lại tới nhà họ Ngụy, một khi anh có thể sống rời khỏi nhà họ Mạnh, điểm đến tiếp theo chính là nhà họ Ngụy.

“Em ba, em từ khi nào nhát gan sợ chuyện như vậy rồi?”

Lời của Ngụy Thâm vừa dứt, một người trung niên lập tức châm chọc nói: “Một thằng ở rể cỏn con, cần chúng ta cầu cứu với hiệp hội võ đạo sao?”

“Đến lúc đó, hiệp hội võ đạo sẽ nhìn nhà họ Ngụy chúng ta như nào? Liệu có cho rằng chúng ta không có năng lực để tiếp tục hợp tác với bọn họ nữa không?”

“Đúng rồi, em ba, anh còn nghe nói, em làm mất Tắm rửa Hoàng Hà rồi? Đến bây giờ, đều còn chưa có lấy lại được?”

Sắc mặt của Ngụy Thâm vô cùng khó coi, ông ta lạnh lùng nhìn người nói chuyện đó, nhàn nhạt mở miệng: “Anh cả, anh hỏi em nhiều như vậy, rốt cuộc muốn em trả lời vấn đề nào của anh trước đây?”

Người trung niên vừa mới nói chuyện đó là con trưởng của Ngụy Thành Châu, tên Ngụy Hổ.

Hiện nay Ngụy Tường vừa chết, thế hệ thứ hai nhà họ Ngụy, liền chỉ có Ngụy Hổ và Ngụy Thâm, hai người vì tranh quyền đoạt thế, sớm đã tranh đấu ngầm rồi.

Loại tình huống này, Ngụy Hổ không để bụng lại đạp cho Ngụy Thâm một cước.

“Anh cho rằng, mỗi một vấn đề anh hỏi, đều rất quan trọng, em có thể đều trả lời.” Ngụy Hổ híp mắt cười nói.

“Cái gì, con ngay cả Tắm rửa Hoàng Hà cũng làm mất rồi? Rốt cuộc là sao hả?”

Quả nhiên, Ngụy Thành Châu nghe vậy, bỗng chốc sắc mặt đại biến, tức giận quát Ngụy Thâm.

Chuyện này, Ngụy Thâm luôn giấu diếm, hiện nay cuối cùng không giấu nổi nữa, còn bị Ngụy Hổ ở trước mặt mọi người nhắc tới.

Những người khác của nhà họ Ngụy cũng lũ lượt nhìn sang Ngụy Thâm, chờ đợi lời giải thích của ông ta.

Ngụy Thâm lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Hổ, sau đó đưa ánh mắt sang nhìn Ngụy Thành Châu, nói: “Gia chủ, con đang muốn nói chuyện này, thật ra Tắm rửa Hoàng Hà chính là bị Dương Chấn dùng mưu kế mua mất.”

“Con chính là ở trong tay Dương Chấn chịu thiệt lớn, cũng biết bên cạnh cậu ta có cao thủ bảo vệ, cho nên mới đưa ra đề nghị, cầu chi viện của hiệp hội võ đạo.”

“Đối với Dương Chấn, mọi người có lẽ còn không rõ, nhưng cái tên Tiền Bưu này, con nghĩ mọi người ngồi ở đây chắc đều biết chứ?”

“Trước đây là đệ nhất cao thủ của nhà họ Dương ở Châu thành, nhưng về sau, trong một đêm, nhà họ Dương bị diệt, mà Tiền Bưu cũng biến mất, đợi khi ông ta xuất hiện lần nữa, liền đi theo bên cạnh Dương Chấn, lẽ nào mọi người không cảm thấy, sự diệt vọng của nhà họ Dương có thể có liên quan tới Dương Chấn sao?”

Ngụy Thâm đem tất cả mọi người mình biết nói ra hết.

Vốn dĩ Ngụy Hổ còn muốn châm chọc Ngụy Thâm, lúc này cũng trầm mặc rồi.

Tên tuổi của Tiền Bưu, bọn họ đều từng nghe nói.

Không chỉ là đệ nhất cao thủ của nhà họ Dương ở Châu thành, còn là đệ nhất cao thủ của Châu thành.

Nhà họ Dương, chính là bởi vì có Tiền Bưu, mới có thể từ một gia tộc nhỏ, nhảy vọt trở thành gia tộc tuyến một ở Châu thành.

“Gia chủ, những gì con nói, câu nào cũng là thật! Nếu không xin trợ giúp của hiệp hội võ đạo, sợ rằng nhà họ Ngụy thật sự sẽ gặp phải phiền phức rất lớn!”

Ngụy Thâm lần nữa mở miệng, thần sắc ngưng trọng nhìn Ngụy Thành Châu.

Hồi lâu, Ngụy Thành Châu cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Được, nếu đã như vậy, vậy liền cầu chi viện của hiệp hội võ đạo!”

“Vâng, gia chủ!”

Trong lòng Ngụy Thâm vui mừng, chỉ cần có cường giả chi viện của hiệp hội võ đạo, Dương Chấn không cần phải sợ.

Đương nhiên, theo ông ta thấy, Dương Chấn có lẽ căn bản vốn không thể rời khỏi nhà họ Mạnh.

Cùng lúc này, một chiếc Phaeton màu đen đang phi nhanh về phía nhà họ Ngụy.

20 phút sau, Dương Chấn cuối cùng cũng đến nhà họ Ngụy.

Anh với rất nhiều người của nhà họ Ngụy đã từng có tiếp xúc, nhưng đến nhà họ Ngụy, vẫn là lần đầu.

“Gia chủ, không hay rồi, Dương Chấn đến rồi!”

Ngụy Thành Châu đang ở trong đại sảnh, đích thân tiếp đón cường giả của hiệp hội võ đạo, bỗng có người trực tiếp xông vào đại sảnh, mặt mày vô cùng hoảng sợ nói.

“Hoảng cái gì?”

Ngụy Thành Châu nhướn mày, tức giận nói: “Cường giả của hiệp hội võ đạo đều ở đây, sợ cái gì?”

Người đó lúc này mới phát hiện, bên cạnh Ngụy Thành Châu, còn có một người trung niên.

“Ông Ngưu, chuyện tiếp theo giao cho ông rồi!”

Ngụy Thành Châu mặt mày cung kính nói.

Ở hiệp hội võ đạo, thực lực vi tôn, nắm đấm của ai cứng, vậy địa vị của người đó sẽ càng cao.

Ông Ngưu là cường giả cực giỏi của hiệp hội võ đạo, không phải là sự tồn tại cường đại mà nhà họ Ngụy có thể đắc tội nổi.

“Nhà họ Ngụy, thật sự là càng sống càng thụt lùi, một nhân vật cỏn con chưa đến 30 tuổi cũng không giải quyết được.”

Ông Ngưu đứng dậy, nheo mắt nói: “Đợi tôi giải quyết cậu ta xong, trở về hiệp hội võ đạo, ngược lại phải nói với đà chủ.”