Chàng Rể Chiến Thần

Chương 207: Nhất định phải xin lỗi

Trần Anh Hào nhìn thấy Dương Chấn xuất hiện, nụ cười trên mặt chợt tắt.

Anh ta đã biết rõ tình tình của Dương Chấn từ chỗ Trịnh Mỹ Linh, chính là một tên ở rể không được mọi người chào đón, ăn uống ngủ nghỉ đều dựa vào Tần Nhã.

Nhưng một người tồi tệ như vậy lại bỗng nhiên xuất hiện ở phòng triển lãm Châu Thành, có thể tưởng tượng được, trong lòng anh ta khϊếp sợ nhường nào.

Quan trọng là, vừa rồi ở bên ngoài anh ta còn cố ý ám chỉ với bảo vệ chuyện không có thư mời, sao Dương Chấn có thể đi vào trong này?

Chẳng lẽ anh trà trộn vào?

Nghĩ đến đây, anh ta không hề khách khí nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn rời khỏi đây đi, mặc dù đây là sản nghiệp của tập đoàn Đại Hà, nhưng bên tổ chức buổi triển lãm này lại là nhà họ Hàn trong tỉnh thành, một khi để người nhà họ Hàn biết một người không có thư mời trà trộn vào, anh chỉ có một con đường chết!”

Tần Nhã chợt căng thẳng, mặc dù biết Dương Chấn lợi hại, nhưng nhà họ Hàn chính là nhà giàu sang quyền thế bậc nhất tỉnh thành đấy!

“Chồng, hay là chúng ta rời khỏi nơi này đi?” Tần Nhã lên tiếng.

Dương Chấn mỉm cười: “Chẳng lẽ em không hiểu rõ bản lĩnh của chồng em sao?”

Câu nói này, nghe vào cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào ấy, khuôn mặt Tần Nhã chợt đỏ bừng, mặc dù cô lo lắng, nhưng cũng biết rõ Dương Chấn không phải kẻ ngu, anh cũng đã vào rồi, vậy chắc chắn không có vấn đề gì.

“Anh cái đồ vô dụng này, muốn tìm đường chết cũng đừng liên lụy đến chúng tôi, không có thư mời thì mau cuốn xéo đi! Nếu không để người ta phát hiện, vậy cũng đừng nói là quen biết chúng tôi.”

Trịnh Mỹ Linh tức giận nói ra.

Cô ta ước gì Dương Chấn bị người nhà họ Hàn mang đi, nhưng không thể bị mang đi vào lúc này, dù sao Dương Chấn cũng là chồng của Tần Nhã, mà Tần Nhã lại đi vào cùng cô ta.

Nếu như nhà họ Hàn thật sự muốn truy cứu, vậy cô ta cũng không thoát khỏi liên quan.

Bị Trịnh Mỹ Linh năm lần bảy lượt nói là đồ vô dụng, Bồ Tát cũng phải tức giận, Dương Chấn nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta nói: “Nếu sợ bị liên lụy, vậy cút xa một chút, nếu không bị người nhà họ Hàn phát hiện, tôi sẽ nói là cô dẫn tôi vào!”

“Anh, anh, anh, đồ khốn kiếp!”

Trịnh Mỹ Linh bị lời nói của Dương Chấn chọc tức, khuôn mặt tràn đầy căm tức.

“Mỹ Linh, thôi đi!”

Bỗng nhiên Trần Anh Hào lên tiếng nói.

“Anh Hào, anh ta trà trộn vào, lỡ như bị phát hiện, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.”

Trịnh Mỹ Linh lo lắng nói.

Trần Anh Hào cười nhạt, nói: “Yên tâm đi, nếu quả thật bị người ta phát hiện, vậy cũng chính là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũng không đi vào cùng anh ta.”

Nghe vậy, ánh mắt Trịnh Mỹ Linh phát sáng: “Đúng vậy, cho dù bị phát hiện, vậy cũng đâu liên quan gì đến chúng ta!”

Nói xong, hai người quay người rời đi.

Vốn dĩ Trần Anh Hào còn muốn ở riêng với Tần Nhã, nhưng có Dương Chấn ở đây, anh ta hiểu rõ, những gì mình làm đều uổng công rồi.

“Dương Chấn, không phải anh trà trộn vào thật đấy chứ?”

Chờ Trần Anh Hào và Trịnh Mỹ Linh rời đi rồi, Tần Nhã mới lo lắng hỏi.

Dương Chấn cười lắc đầu: “Em biết Lạc Khải chứ?”

“Anh ta không phải là Tổng giám đốc của công ty con ở Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn sao?” Tần Nhã hỏi.

“Đúng, bây giờ anh ta là Tổng giám đốc của tập đoàn Đại Hà ở Châu Thành, mà phòng triển lãm Châu Thành là sản nghiệp của tập đoàn Đại Hà, vừa rồi cũng là anh ta dẫn anh vào.” Dương Chấn giải thích.

“Sau khi anh ta từ chức rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn, vậy mà lại trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Đại Hà!” Tần Nhã hơi kinh ngạc nói.

Dương Chấn nở nụ cười: “Thật ra cũng không phải là từ chức, mà là bị anh điều đến Châu Thành, phụ trách công việc liên quan đến tập đoàn Đại Hà.”

“Anh lại khoác lác!”

Tần Nhã lườm anh nói: “Tập đoàn Đại Hà chính là xí nghiệp lớn nhất Châu Thành, ngay cả công ty con ở Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn cũng còn kém xa lắm.”

Dương Chấn bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Cũng không phải anh giấu diếm em chuyện này, là chính em không tin.”

Ngoài miệng Tần Nhã nói không tin, nhưng trong lòng đã hơi khϊếp sợ rồi.

Cô biết rất rõ ràng Dương Chấn là người như thế nào, anh cũng không phải loại người ăn nói bừa bãi kia, chẳng lẽ anh thật sự là chủ tịch tập đoàn Đại Hà?

Nếu như quả thật là thế, vậy rốt cuộc Dương Chấn giàu có đến mức nào?

Tần Nhã không dám nghĩ tiếp nữa rồi.

Bên kia, sau khi Trần Anh Hào và Trịnh Mỹ Linh rời đi thì đến sảnh triển lãm ở bên cạnh.

“Anh Hào, anh sẽ không định cứ từ bỏ chị họ em như vậy chứ?”

Trịnh Mỹ Linh lo lắng hỏi.

Trần Anh Hào cười khểnh: “Cô ta là phụ nữ đã có chồng, rõ ràng không có ý muốn ly hôn, chẳng lẽ còn để cho người thừa kế nhà họ Trần như anh dây dưa không rõ với cô ta?”

Trong mắt Trịnh Mỹ Linh chợt lóe ra ánh sáng sắc sảo, liếc nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai, cô ta mới nhỏ giọng nói: “Nếu như em nhớ không nhầm, chắc hẳn anh Hào vô cùng yêu thích phụ nữ xinh đẹp? Mặc dù không thể lấy chị ta, nhưng nếu là chơi đùa thì sao?”

Hai mắt Trần Anh Hào hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Trịnh Mỹ Linh nói: “Không phải quan hệ của em với cô ta rất tốt à? Đây là dự định đưa chị họ của mình lên trên giường anh à?”

Trịnh Mỹ Linh cười lạnh: “Chị họ cái gì chứ? Chị ta xứng sao? Một chiếc giày rách mà thôi, lấy một tên vô dụng, quả thật là sỉ nhục của nhà họ Chu, nếu như không phải vì anh Hào, em cũng sẽ không hòa nhã với chị ta.”

“Được, chỉ cần em có thể đưa cô ta lên trên giường anh, căn biệt thự của Mân Côi Uyển kia sẽ thuộc về em.”

Trần Anh Hào nhếch miệng cười gian tà, nghĩ đến sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tần Nhã, anh ta cũng hơi không thể chờ đợi được nữa.

“Cảm ơn anh Hào! Cảm ơn anh Hào!”

Trịnh Mỹ Linh vô cùng vui mừng, vội vàng cảm ơn.

“Em có tính toán gì?” Trần Anh Hào hỏi.

“Anh Hào, không phải vừa rồi mới nói là buổi tối em mời hai người ăn cơm sao? Vậy chúng ta cứ làm như này…”

Trịnh Mỹ Linh dán sát miệng đến bên tai Trần Anh Hào, khẽ nói ra kế hoạch của mình.

Tần Nhã lại không biết em họ mình đang tính toán mình, lúc này đang đi khắp nơi thưởng thức đồ cổ cùng Dương Chấn.

“Không hổ là triển lãm đồ cổ do gia tộc quyền quý ở tỉnh thành tổ chức, mỗi một món đều hàng tốt.”

Sau khi Tần Nhã nhìn liên tiếp mấy món đồ cổ, trên mặt tràn đầy khen ngợi.

Dương Chấn lại coi thường, cười nói: “Hàng tốt cũng có, nhưng không nhiều, mấu chốt là, vậy mà nhà họ Hàn lại mang hàng giả ra lừa gạt.”

“Hàng giả? Sao có thể?” Tần Nhã sửng sốt.

“Ngọc Như Ý kia chính là giả!”

Dương Chấn chỉ tay vào ngọc Như Ý có vỏ ngoài ửng đỏ trưng bày trong tủ pha lê, nói.

“Anh thật to gan, cũng dám nói đồ của Đồ cổ Tập Mỹ là giả!”

Dương Chấn vừa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng nói tức giận vang lên.

Khi Dương Chấn nói chuyện với Tần Nhã, âm thanh rất nhỏ, nhưng tiếng nói vừa rồi lại rất lớn, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt của người khác.

Chỉ thấy một cô gái chừng hai mươi tuổi đang đứng bên cạnh Dương Chấn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo vài phần tức giận, trong mắt tràn đầy không vui.

Người xung quanh cũng đều tỏ ra kinh ngạc.

Lại có người dám nghi ngờ đồ cổ nhà họ Hàn trưng bày là giả, đây chẳng phải là công khai chống đối với nhà họ Hàn sao?

Trần Anh Hào và Trịnh Mỹ Linh cũng đi đến, hai người đều dùng dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác nhìn Dương Chấn.

Cô gái chừng hai mươi tuổi, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt không hề trang điểm, hai mắt rất to, làn da cũng vô cùng mịn màng, thân cao chừng mét bảy, khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp.

Ánh mắt cô ta trong suốt, cũng không phải là cố ý lớn tiếng chỉ trích Dương Chấn, chỉ đơn thuần vì Dương Chấn nói ngọc Như Ý kia là giả mà tức giận thôi.

Dương Chấn cũng không hề bối rối, nheo mắt nhìn chằm chằm cô gái, cười nói: “Em gái nhỏ, nghe ý của em, đồ của Đồ cổ Tập Mỹ thì chắc chắn là thật sao?”

“Đương nhiên! Đồ cổ Tập Mỹ chính là sản nghiệp của nhà họ Hàn tôi, dựa vào khả năng của nhà họ Hàn tôi, sao có thể lấy đồ giả ra triển lãm?”

Cô gái lạnh lùng nhìn Dương Chấn quát lớn: “Anh nói ngọc Như Ý kia là giả, đó chính là sỉ nhục nhà họ Hàn, anh nhất định phải xin lỗi nhà họ Hàn!”