Hơn nữa đây không phải lần đầu tiên anh tham dự buổi đấu giá thế này, nên anh hiểu rõ tính cảnh giác của nhà họ Mạnh – người đứng ra tổ chức.
Quả nhiên, Viên Thiệu vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên mặc vest đen bỗng đi xuống từ trên tầng hai.
“Là Hồng Phúc, người phụ trách công việc đấu giá nhà họ Mạnh!”
“Trước đây, ông ta chưa từng lộ mặt trong những buổi đấu giá thế này, không ngờ hôm nay lại xuất hiện.”
“Xem ra, ‘nguồn hàng’ lần này rất chất lượng, nên nhà họ Mạnh cực kỳ xem trọng, bằng không Hồng Phúc sẽ không xuất hiện.”
…
Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Hồng Phúc xuất hiện.
Viên Thiệu khẽ nhếch miệng cười, khinh thường nhìn Dương Chấn, rồi cười híp mắt nói: “Ranh con, để tôi xem thử, nếu anh không có 300 tỷ, thì anh sẽ có kết cục gì?”
Dương Chấn bình tĩnh ngồi ở đó, không định đứng dậy, chẳng hề giống một kẻ nghèo sắp bị câu lạc bộ Long Đằng đuổi ra ngoài.
Lúc Tô San nhìn thấy Hồng Phúc, trên mặt cô cũng hơi ngạc nhiên, đồng thời trở nên rất lo lắng.
Cô là cô chủ nhà họ Tô, nên biết rất rõ thân phận Hồng Phúc.
Ông ta có thể thay mặt cho nhà họ Mạnh phụ trách buổi đấu giá quan trọng thế này, đủ để cho thấy, ông ta được xem trọng cỡ nào trong nhà họ Mạnh.
“Chào cậu, tôi là Hồng Phúc – người phụ trách buổi đấu giá tối nay, mời cậu phối hợp kiểm kê tài sản cùng chúng tôi!”
Hồng Phúc đi tới trước mặt Dương Chấn, không hề vì anh bị nghi ngờ mà thất lễ, thái độ cực kỳ dịu dàng.
“Chú Hồng, anh ấy là bạn do cháu dẫn tới, chú xem thử có thể miễn khâu kiểm kê tài sản không?”
Rõ ràng Tô San quen Hồng Phúc, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị.
Hồng Phúc như người không hề có tình cảm, mặt không cảm xúc nói: “Cô Tô, thật xin lỗi, theo quy tắc, bất kỳ người nào tiến vào hội trường đấu giá đều phải tiếp nhận việc kiểm kê tài sản.”
Tô San đầy lo lắng, dù cô biết Dương Chấn không đơn giản, nhưng cô không tin anh có thể chi ra 300 tỷ cùng một lúc.
“Chú Hồng…”
Tô San đang định nói tiếp, nhưng bị Hồng Phúc cắt ngang: “Cô Tô, nể mặt ba cô, tôi có thể không so đo với cô, nhưng nếu cô vẫn muốn dây dưa, thì đừng trách tôi không nể mặt nhà họ Tô!”
Hồng Phúc vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh đó, thậm chí giọng điệu cũng chưa từng thay đổi, nhưng mọi người đều cảm nhận được sự uy hϊếp và mạnh mẽ trong giọng nói của ông.
Dương Chấn rất có hứng thú nhìn Hồng Phúc, lâu rồi anh chưa được gặp người như vậy.
Trong tình huống bình thường, người như vậy sẽ có hai kiểu người, một là người bình thường vô dục vô cầu, tâm lý cực kỳ tốt; hai là giả bộ.
Nhưng trước mắt, anh vẫn chưa nhìn thấy sự giả vờ trên người Hồng Phúc, nói cách khác, ông ta là kiểu người đầu tiên với tâm lý cực kỳ tốt, vô dục vô cầu.
Kiểu người như ông ta rất nghiêm túc trong công việc, thuộc tuýp người không giận mà uy, cẩn thận tỉ mỉ với cấp trên, không cho phép cấp dưới có bất kỳ nghi ngờ gì, mọi chuyện đều nhìn vào kết quả.
Nếu xét từ góc độ thành công, thì kiểu người này rất dễ thành công.
Lúc này, Quan Tôn Sắc cũng đi tới, sắc mặt hơi khó coi.
“Ông Hồng, cậu ấy là bạn vong niên của tôi, mong ông Hồng nể mặt tôi…”
Quan Tôn Sắc còn chưa nói hết, mắt Hồng Phúc đã bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo, nhưng giọng điệu vẫn như thường, mặt không biến sắc nói: “Chỉ là nhà họ Quan cũng xứng để Hồng Phúc tôi nể mặt các ông à? Nếu ai dám xen vào chuyện của tôi nữa, thì chủ động cút khỏi đây đi!”
Hồng Phúc nói câu này chẳng hề nể mặt Quan Tôn Sắc, khiến sắc mặt ông nhất thời càng trở nên khó coi.
Không phải ông lo Dương Chấn không vượt qua khâu kiểm kê tài sản, mà giờ ông phải đứng ra bày tỏ thái độ, dù là nhà họ Mạnh, cũng không được phép sỉ nhục Dương Chấn.
Đầu tiên là Tô San, rồi tới Quan Tôn Sắc, đều lần lượt nói đỡ cho Dương Chấn, điều này đã khiến mọi người ngạc nhiên, càng nghi ngờ anh hơn,
Phàm là người có thể tiến vào hội trường đấu giá lần này, đều không giàu cũng quý, đồng thời được hai nhà quyền thế này trợ giúp, đủ để thấy, Dương Chấn không hề đơn giản.
“Nếu ông Hồng muốn kiểm kê tài sản thì tôi phối hợp là được!”
Quan Tôn Sắc đang định nói tiếp thì Dương Chấn bỗng đồng ý, nhưng sau đó anh khẽ híp mắt lại nói: “Nhưng nếu tôi có thể vượt qua khâu kiểm kê tài sản, thì có phải người mới vu khống tôi sẽ bị trừng phạt đúng không?”
Viên Thiệu nghe vậy sắc mặt nhất thời thay đổi.
Anh chỉ nghĩ làm thế nào để mượn tay nhà họ Mạnh đuổi Dương Chấn ra ngoài, chứ chưa từng nghĩ, lỡ anh ta vượt qua khâu kiểm kê tài sản, thì nhà họ Mạnh sẽ làm gì anh.
“Miễn là cậu có thể vượt qua khâu kiểm kê tài sản, thì sẽ là khách quý của buổi đấu giá, không ai có đủ tư cách để vu khống cậu.”
Hồng Phúc mặt không cảm xúc nói: “Còn người mới vu khống cậu, chỉ có thể rời khỏi đây, hơn nữa còn bị cho vào danh sách đen, sau này hễ là buổi đấu giá do tôi phụ trách, thì cậu ta sẽ không tư cách tiến vào.”
Hồng Phúc vừa dứt lời, sắc mặt Viên Thiệu cực kỳ khó coi, kể cả Viên Mộc cũng mặt mày ảm đạm.
Nhưng sự tức giận của họ chỉ nhắm vào Dương Chấn.
“Được!”
Dương Chấn cười nhạt, lấy một thẻ vàng đen ra, tiện tay đập xuống bàn.
Anh nhìn Hồng Phúc giễu cợt: “Không biết tấm thẻ này của tôi có thể vượt qua khâu kiểm chứng không?”
Lúc Dương Chấn lấy tấm thẻ này ra, mắt Hồng Phúc bỗng thu nhỏ lại, dù là ông ta, cũng chỉ nhìn thấy tấm thẻ một lần, ở trên người gia chủ nhà họ Mạnh.
Đây là thẻ có cấp bậc cao nhất của Ngân hàng Thế Giới, cũng là “vua thẻ” được thế giới công nhận, luôn nằm trong top dẫn đầu, không có hạn mức tối đa, đa số chủ thẻ đều là tỷ phú và giới thượng lưu trong xã hội.
Quan trọng nhất là thẻ vàng đen không tiếp nhận đơn làm thẻ, mà khi tài sản và danh vọng người nào đó đạt tới cấp bậc thế giới, thì Ngân hàng Thế Giới sẽ mời tới làm thẻ.
Chủ thẻ có thể hưởng mức ưu đãi, quyền lợi và phục vụ đặc quyền dành cho hội viên cao cấp nhất thế giới.
Thẻ vàng đen này là vua thẻ với cấp bậc như thế, nên mấy gia chủ quyền thế hàng đầu cũng khó mà sở hữu được, không ngờ nó lại xuất hiện trong tay một chàng trai khoảng 26 27 tuổi.
Chuyện này sao có thể?
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hồng Phúc.
Nói cách khác, chỉ cần tấm thẻ này là thật, thì Dương Chấn không cần phải kiểm kê tài sản, dù gì đây cũng là tấm thẻ không có hạn mức tối đa, đừng nói là ngưỡng 300 tỷ, cho dù là ngưỡng 30 nghìn tỷ, cũng có thể vượt qua.
“Thẻ vàng đen!”
Viên Thiệu là con nối dõi nhà quyền thế hàng đầu Châu Thành, tất nhiên sẽ biết thẻ vàng đen.
Anh ta cả kinh, nhưng vẻ mặt nhanh chóng đầy giễu cợt, cười khẩy: “Dương Chấn ơi Dương Chấn, tôi thật sự không biết nên nói anh ngốc, hay nên nói anh không có tri thức, dám giả mạo chủ thẻ vàng đen.”
“Ông Hồng, tôi nói thật cho ông biết, thật ra thằng ranh này là tên ở rể của một gia tộc hạng bét sắp phá sản ở Giang Châu, người như vậy thì làm sao có thể sở hữu thẻ vàng đen?” Viên Thiệu cười nói.
Mặc dù Hồng Phúc nghi ngờ, nhưng dưới tình huống chưa được kiểm chứng, thì ông sẽ không tuyên bố thẻ vàng đen của Dương Chấn là giả.
Dương Chấn không nói gì, chỉ ngồi đợi phán quyết của Hồng Phúc.
“Kiểm kê tài sản!”
Cuối cùng, Hồng Phúc vẫn quyết định kiểm kê tài sản, chỉ có thông qua khâu này, ông mới biết chuyện này sẽ có kết cục gì.
Chẳng mấy chốc, nhân viên vừa cầm thẻ vàng đen của Dương Chấn đi đã đi tới, sắc mặt rất mất tự nhiên, nói nhỏ vào tai Hồng Phúc: “Thẻ này là thật!”
Bốn chữ này đã khiến khuôn mặt không đổi sắc của Hồng Phúc, nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc.
Dưới sự khϊếp sợ của mọi người, Hồng Phúc đích thân đi tới trước mặt Dương Chấn, đưa thẻ vàng đen bằng hai tay, thái độ cực kỳ cung kính: “Cậu Dương, cậu đã vượt qua khâu kiểm kê tài sản, vì lúc nãy tôi đã vô lễ với cậu, nên tôi thành thật xin lỗi cậu!”
Không ngờ Hồng Phúc lại xin lỗi.
Hơn nữa còn cúi người 90 độ.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều choáng váng, đồng thời cũng nói cho họ biết, thẻ vàng đen của Dương Chấn là thật.
“Chuyện này sao có thể?”
Viên Thiệu hồn bay phách lạc, kích động nói: “Không thể nào! Chắc chắn các ông nhầm rồi! Một tên ở rể của gia tộc hạng bét thì làm sao có thể sở hữu thẻ vàng đen?”
“Cậu đang chất vấn nhà họ Mạnh chúng tôi?”
Mặt Hồng Phúc đầy lạnh lẽo, vì Viên Thiệu mà ông suýt mất đi một khách VIP.
“Không có, tôi không có ý đó.”
Viên Thiệu nhất thời cả kinh, lúc này mới ý thức được mình lỡ lời.
“Thằng khốn này, còn không mau xin lỗi ông Hồng đi!”
Lúc này Viên Mộc cũng đi tới, tát vào mặt Viên Thiệu, tức giận nói.
Hồng Phúc hừ lạnh: “Người cậu phải xin lỗi không phải là tôi mà là cậu Dương.”