Hai tên vệ sĩ nhận được mệnh lệnh của Trang Tất Phàm, cùng lao về phía Dương Chấn.
Hạ Hà nhất thời lo lắng, vô thức cản trước mặt Dương Chấn, giận dữ nói với Trang Tất Phàm: “Trang Tất Phàm, có chuyện gì anh hãy nhằm vào tôi.”
Cô vừa dứt lời thì hai tên vệ sĩ đã lao đến.
Một người trong đó vung nắm đấm đấm về phía Dương Chấn, Hạ Hà bỗng xuất hiện trước mặt Dương Chấn, vệ sĩ kia muốn thu lực đã tới nhưng không kịp, nên nắm đấm chỉ có thể rơi xuống.
Hạ Hà cũng quá sợ hãi, dường như cảm thấy gió mạnh khi nắm đấm vệ sĩ vung đến, vô thức nhắm hai mắt lại.
“Vù”
Cùng lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ có lực bỗng ôm cô vào một cái ấm áp ôm ấp, ngay sau đó, cô cảm thấy thân thể của mình bay lên không.
“Ầm! Ầm!”
Khi cô mở hai mắt ra đã thấy mình lần nữa đứng trên mặt đất, mà hai vệ sĩ vừa nãy, lại như hai viên đạn pháo bay ra xa hơn mười thước, ngã trên mặt đất kêu rên.
Hạ Hà mở to hai mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Mà Trang Tất Phàm tận mắt chứng kiến tất cả, con ngươi đột nhiên co lại, ánh mắt hết sức kinh hãi.
Hai tên vệ sĩ này thế nhưng là cường giả đặc chủng xuất ngũ, ở nhà họ Trang, anh ta cũng coi là cao thủ nhất đẳng, bây giờ ngay cả một đạp của Dương Chấn cũng không chịu được, bay ra xa hơn mười thước.
Dương Chấn vẻ mặt bình thản, cất bước đi tới trước mặt Trang Tất Phàm, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Bây giờ, có thể đi ra ngoài hàn huyên rồi chứ?”
“Mày, mày muốn làm gì?” Trang Tất Phàm run rẩy nói.
“Câu nói này nên là tao hỏi mày mới đúng chứ?” Dương Chấn cười lạnh một tiếng.
Nếu không phải bởi vì nơi này là nơi công cộng, Trang Tất Phàm nào còn có thể đứng trước mặt Dương Chấn.
“Tao là cậu chủ nhà họ Trang, mày không thể đυ.ng đến tao.” Trang Tất Phàm nói năng lộn xộn.
Dù biết mình không phải là đối thủ của Dương Chấn, nhưng anh ta cũng không muốn chịu thua Dương Chấn.
“Một tên công tử bột mà thôi, đừng nói là động tới mày, có gϊếŧ mày thì có làm sao?”
Đôi mắt Dương Chấn đầy lạnh lùng, âm thanh cũng lạnh lẽo như sương.
Vừa nãy, tên công tử bột này lại có thể trực tiếp hạ lệnh muốn phế mình.
Chỉ bởi vì, anh ta tưởng mình là người yêu của người phụ nữ anh ta muốn có được.
Hình như loại cậu chủ ăn chơi giống như anh ta đã gây ra không ít chuyện như vậy.
Trang Tất Phàm cả người run lên, anh ta cảm nhận được sát ý mãnh liệt từ trên người Dương Chấn, dường như bị một dã thú Hồng Hoang để mắt tới.
“Mày, mày thử dám động đến tao xem.”
Trang Tất Phàm kiên trì nói.
“Bốp!”
Anh ta vừa dứt lời, Dương Chấn đã nâng tay lên tát một cái.
Cùng với một tiếng tát tai vang dội, trên mặt Trang Tất Phàm xuất hiện một dấu bàn tay hồng hồng.
“Tao động mày rồi đấy, mày có thể làm gì tao?”
Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Mày, mẹ kiếp mày lại dám đánh tao, mày biết tao là ai không?”
Trang Tất Phàm trừng lớn hai mắt, ánh mắt đầy khó tin.
Anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Trang, được gọi là Tứ thiếu Giang Châu, bị người ta cướp phụ nữ không nói, còn bị tát một cái, nếu chuyện này truyền đi, anh ta nào còn mặt mũi gặp người nữa.
“Bốp!”
Kết quả anh ta vừa chất vấn Dương Chấn, trên mặt lại bị tát một cái nữa.
Cái tát này hình như dùng sức hơn vừa nãy, má bên kia, cũng hiện lên một dấu bàn tay rõ ràng, khóe miệng anh ta còn có một tia máu tươi chảy ra.
Trang Tất Phàm cũng sắp phát điên rồi, liên tiếp bị đối phương tát hai cái, đây đúng là sỉ nhục của anh ta.
“Tao tát mày một tát nữa, mày còn có thể thế nào?”
Ánh mắt Dương Chấn càng thêm lạnh lẽo.
Những người vây xem xung quanh đều sợ ngây người.
Nhất là những bác sĩ đó, hiểu rất rõ thân phận Trang Tất Phàm, nghe nói lĩnh vực bảo vệ của bệnh viện này hợp tác với nhà họ Trang.
Đối bệnh viện mà nói, dù chỉ là lĩnh vực nhỏ, nhưng dù sao cũng là hợp tác với nhà họ Trang, một trong bốn tộc Giang Châu, mà Trang Tất Phàm lại có danh Tứ thiếu Giang Châu.
Bây giờ còn bị một người cùng tuổi tát cho hai cái, có thể hiểu những người kia kinh ngạc đến cỡ nào.
Sau giây phút ngơ ngác ngắn ngủi, Hạ Hà dần bình tĩnh lại, dù lo lắng cho Dương Chấn, nhưng cô cũng rõ Dương Chấn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trang Tất Phàm cảm thấy hình như người xung quanh đều đang chỉ trỏ anh ta, vẻ mặt đầy tức giận.
“Thằng nhãi, mày chờ đó cho tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày.”
Sau khi buông lời độc ác, anh ta lập tức muốn rời đi.
“Tao cho mày đi rồi sao?”
Thế nhưng lúc này Dương Chấn lại hùng hổ dọa người, không có ý định buông tha Trang Tất Phàm.
“Thằng nhãi, tao khuyên mày tốt nhất hãy xin lỗi tao, tao thế nhưng là một trong con cháu bốn tộc Giang Châu, ông nội của tao chính là ông chủ nhà họ Trang, mày dám đánh tao, đó chính là địch của toàn bộ nhà họ Trang.”
Trang Tất Phàm nghiến răng nói, trong ánh mắt lại đầy kiêng kị.
“Dương Chấn, hay là bỏ đi thôi?”
Lúc này, Hạ Hà đi tới, bên cạnh Dương Chấn khẽ nói.
Dương Chấn và Trang Tất Phàm trở mặt, dù anh không sợ nhà họ Trang, nhưng nhà họ Trang cũng là một phiền phức lớn, hơn nữa tất cả đều vì cô mà ra.
“Nể mặt Hạ Hà, tao tạm thời tha cho mày một mạng, nếu mày còn dám trêu chọc Hạ Hà thì tao sẽ không dễ dàng thả mày rời đi như hôm nay đâu.”
Dương Chấn bỗng mở miệng nói, cuối cùng anh vẫn tha cho Trang Tất Phàm, nguyên nhân chủ yếu là do nơi này là bệnh viện, anh không muốn vì ân oán cá nhân mà mang đến phiền phức cho người khác.
Có giáo huấn vừa nãy, Trang Tất Phàm cũng không dám nói năng độc ác nữa, chỉ hung hăng trừng mắt với Dương Chấn, rồi quay người rời đi.
“Dương Chấn, nếu không có việc gì, anh hãy mau rời khỏi bệnh viện đi.”
Hạ Hà vẻ mặt lo lắng nói: “Trang Tất Phàm là kẻ hết sức nham hiểm tàn nhẫn, anh vừa tát anh ta, anh ta nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Được, vậy tôi đi trước nhé, có việc gì liên lạc với tôi.”
Dương Chấn cười nhạt một tiếng, còn nói: “Số điện thoại di động của cô là bao nhiêu?”
Hạ Hà nói số di động của mình cho Dương Chấn, Dương Chấn gọi tới, mỉm cười nói: “Đây là số của tôi, cô đừng vứt bỏ nữa.”
Hạ Hà lập tức đỏ mặt, vội vàng lưu số điện thoại di động của Dương Chấn lại, ra hiệu với Dương Chấn: “Tôi đã lưu xong rồi.”
“Ân nhân?”
Dương Chấn nhìn thấy tên mà Hạ Hà lưu, vẻ mặt không còn gì để nói.
Hạ Hà mỉm cười: “Nếu không phải anh cứu tôi, có lẽ bây giờ tôi còn đang bị giam giữ, thậm chí ngay cả mẹ tôi bệnh nặng, tôi cũng không biết.”
Dương Chấn cười khổ, anh vốn còn xem Hạ Hà là ân nhân, dù sao người phụ nữ này tình nguyện hi sinh trong sạch bản thân, cũng muốn bảo vệ Tiếu Tiếu.
Không nghĩ tới, mình lại trở thành ân nhân của Hạ Hà.
“Vậy tôi đi trước nhé, có việc sẽ liên lạc lại.”
Dương Chấn mỉm cười phất tay, phóng khoáng rời đi.
Tận đến khi bóng lưng Dương Chấn biến mất cuối hành lang, Hạ Hà mới thu hồi ánh mắt.
“Hạ, có chuyện, tôi đã suy nghĩ, vẫn nên nói cho cô mới tốt.”
Đúng lúc này, Bác sĩ Hàn bỗng xuất hiện bênh cạnh Hạ Hà.
“Bác sĩ Hàn, không phải bệnh tình mẹ tôi có gì ngoài ý muốn chứ?”
Hạ Hà bỗng hết sức căng thẳng.
Bác sĩ Hàn lắc đầu, mắt nhìn theo hướng Dương Chấn biến mất, chợt thở dài: “Thật ra, lần này bệnh viện thiết lập quỹ ngân sách chứng nhiễm độc niệu, vẫn là nhờ ánh sáng của cô.”
“Bà có ý gì?”
Hạ Hà ý thức được gì đó.
Bác sĩ Hàn nói: “Thật ra, nhà hảo tâm quyên tặng một trăm năm mươi tỷ thiết lập quỹ ngân sách chứng nhiễm độc niệu chính là cậu Dương, cậu ấy không muốn khiến cô cảm thấy có gánh nặng, nên mới muốn giấu diếm tất cả.”
“Tôi vốn không nên nói cho cô những điều này, nhưng mà tôi biết cô là một cô gái tốt có ơn tất báo, không nói cho cô, lại khiến cô cảm thấy gánh nặng, cô vẫn sẽ nghĩ biện pháp đi tìm cậu ấy.”
“Nhưng dù sao chuyện này cũng là bí mật của Dương, cậu ấy đã lựa chọn giấu diếm, tất nhiên có lý do của cậu ấy, cô tuyệt đối không nên nói cho bất kỳ kẻ nào.”