Chàng Rể Chiến Thần

Chương 115: Bi kịch của nhà họ dương

Dòng máu từ trên trán dần dần rỉ ra của mấy chục xạ thủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sâu thẳm trái tim mọi người.

Trong đôi mắt của Tiền Bưu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ đợi một hai giây sau anh ta mới đứng dậy được do bị Dương Chấn đè xuống đất.

Anh ta không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng súng, sau khi đứng dậy, Dương Chấn vẫn đứng nguyên tại chỗ, mà mấy chục xạ thủ vốn đang nổ súng, ngược lại hoàn toàn chết không nhắm mắt.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc của Tiền Bưu vẫn còn hơi sững sờ.

Chỉ có Mã Tuân với vẻ mặt bình tĩnh không chút kinh ngạc.

Dương Chấn không nhiễm một hạt bụi, trong mắt mang theo một chút nghiền ngẫm, đột nhiên bước lên phía trước.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Tiếng bước chân của anh giống như âm thanh của tử thần, hung hăng dẫm lên trái tim của người nhà họ Dương.

Dương Liễu đứng bên cạnh Dương Hướng Minh, nhìn Dương Chấn từng bước tới gần, hai chân mềm nhũn, mông ngã ngồi trên mặt đất, mà chỗ mặt đất nơi cô ta ngồi, nước dần dần chảy ra, ngay lập tức trong không khí tràn ngập mùi nướ© ŧıểυ.

Dương Chấn không thèm nhìn cô ta, đi tới trước mặt Dương Hướng Minh thì dừng lại, giễu cợt nói: “Ông chủ Dương, tôi nói ông thật thiển cận, như ếch ngồi đáy giếng. Bây giờ, ông cảm thấy tôi dùng câu nói này để đánh giá ông, ông thấy thế nào? ”

“Rầm!”

Chân của Dương Hướng Minh vốn đã yếu từ lâu. Những lời nói của Dương Chấn khiến ông ta hoàn toàn suy sụp. Ông ta nặng nề quỳ trên mặt đất, van xin: “Cậu Dương, những gì cậu nói là hoàn toàn chính xác. Tôi đúng là không có mắt. Xin cậu hãy nể tình chúng ta cùng họ Dương mà bỏ qua cho nhà họ Dương chúng tôi được không?”

“Vốn dĩ, khi Dương Cẩn ngấp nghé vợ tôi, nhà họ Dương nên bị tiêu diệt rồi, nhưng tôi vẫn cho các người một cơ hội. Chỉ cần các người ngoan ngoãn trung thành với tôi, tôi sẽ giúp nhà họ Dương xưng vương ở Châu Thành, cũng là khởi đầu để nhà họ Dương vùng lên.”

Vẻ mặt Dương Chấn bình tĩnh, chậm rãi nói: “Nhưng, nhà họ Dương đã lựa chọn phản bội, thậm chí muốn gϊếŧ chết tôi. Nếu ông là tôi, ông có cho nhà họ Dương một cơ hội nữa không?”

“Cậu Dương, tôi thật sự sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dám nữa, từ nay về sau cậu chính là trời của nhà họ Dương, nhà họ Dương chúng tôi sẽ coi cậu là chủ và mãi mãi phục vụ cậu.”

Dương Hướng Minh sợ đến mức phải cúi đầu nhận lỗi, đồng thời trong lòng tràn đầy hối hận.

Với thực lực mà Dương Chấn vừa thể hiện, ông ta không nghi ngờ gì về những lời Dương Chấn nói.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao Tiền Bưu lại nói nhà họ Dương đã đυ.ng đến nhân vật không nên đắc tội, người anh ta nói chính là Dương Chấn!

Khi mọi người trong nhà họ Dương nhìn thấy điều này, tất cả đều bò xuống đất, van xin giống như Dương Hướng Minh.

Đúng lúc này, bên ngoài có một chiếc xe dừng lại, vài bóng người vội vàng từ trên xe bước xuống.

Đợi sau khi bọn họ tiến vào nhà họ Dương thì nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc, tất cả người nhà họ Dương đều quỳ dưới chân của một thanh niên mà van xin.

Ở bên cạnh, có hơn chục xạ thủ đã tử trận.

“Chủ tịch, theo chỉ thị của ngài, tất cả tài sản của nhà họ Dương đã được kiểm kê rõ ràng. Đây là giấy chuyển nhượng do chúng tôi soạn thảo. Chỉ cần Dương Hướng Minh ký tên, mọi thứ đều thuộc về ngài.”

Một người đàn ông trung niên kính cẩn đứng sau lưng Dương Chấn báo cáo.

Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là Lạc Khải vừa ra đầu thú hai ngày trước.

Dương Chấn nói: “Giao cho ông chủ Dương ký đi!”

Lạc Khải gật đầu, đi tới chỗ Dương Hướng Minh đưa một bản tài liệu, nói: “Đây là nhóm chuyên gia cấp cao. Sau khi đánh giá tình hình hiện tại của nhà họ Dương, đã lập kế hoạch thu mua. Ông xem xem. Nếu không có vấn đề gì, thì ký tên đi!”

Lúc này Dương Hướng Minh làm gì có cơ hội từ chối?

Khi đọc xong, ông ta chợt nhận ra tập đoàn Thành Hà cũng như nhà kho và nhà máy của nhà họ Dương đều đã bị phong tỏa, thật ra chính Dương Chấn đã làm điều đó để đẩy nhà họ Dương đi đến đường cùng với chi phí thấp nhất.

“Cậu Dương, van xin cậu…”

Ngay khi Dương Hướng Minh định tiếp tục van xin thì bị Dương Chấn cắt ngang: “Dương Hướng Minh, nếu sai thì phải trả giá. Tôi hoàn toàn có thể lấy nhà họ Dương làm của riêng mà không tốn một xu, nhưng tôi đã không làm vậy.”

Nghe vậy, cả người Dương Hướng Minh run lên, nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, làm sao còn dám tỏ ra vẻ bất mãn, ông ta cầm bút lên, sột soạt vài đường, kí tên mình xuống đó.

Cho dù không cam lòng, nhưng ông ta cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Dương Chấn.

“Từ nay về sau, sẽ không có nhà họ Dương ở Châu Thành nữa!”

Dương Chấn ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua tấm bảng vàng lớn có chữ “Dương” được treo trên dây buộc cửa, anh thản nhiên đưa tay rạch một đường.

“Rầm!”

Tấm bảng ngay lập tức rơi xuống đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Người nhà họ Dương không ai dám nói, run rẩy nhìn Dương Chấn rời đi.

Trái tim Lạc Khải run lên, vốn là một gia tộc đứng đầu ở Châu thành, nói diệt là diệt, sức mạnh của chủ tịch thật sự kinh người.

Sau khi rời khỏi nhà họ Dương, Dương Chấn đột nhiên nói với Lạc Khải đi bên cạnh: “Tin tức nhà họ Dương bị diệt vong lập tức tung ra. Người nhà họ Dương có thể sống sót hay không tùy thuộc vào số phận của họ.”

Lạc Khải nhanh chóng đáp lại: “Vâng!”

Nói xong, ông ta lấy điện thoại di động ra và bắt đầu sắp xếp để giới truyền thông vạch trần sự việc.

Tiền Bưu đang lặng lẽ theo sau lưng anh, trong lòng anh ta run lên dữ dội.

Nhiều năm nay, gia tộc họ Dương không ngừng bành trướng, Dương Hướng Minh lại ỷ vào sức mạnh của Tiền Bưu mà ra tay cực kỳ độc đoán, cho dù là gia đình giàu có đứng đầu Châu Thành, Dương Hướng Minh cũng sẽ không cho họ mặt mũi, ông ta đắc tội không ít người.

Có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với nhà họ Dương sau khi tin tức này được tung ra, nhưng tất cả những thứ này đều không liên quan đến anh ta.

“Chủ tịch, dòng đầu của Châu Thành, đã sàng lọc tin tức về việc nhà họ Dương bị tiêu diệt, sau đó sẽ có thêm nhiều tin tức về nhà họ Dương được đưa ra ánh sáng.”

Lạc Khải đột nhiên đưa điện thoại cho Dương Chấn, Dương Chấn chỉ liếc ông ta, sau đó không quét mắt đến nữa, nhưng lại giao phó cho Lạc Khải: “Ông tạm thời ở lại Châu Thành đi, điều chỉnh lại tài sản của nhà họ Dương, nhanh chóng bồi dưỡng người phụ trách bên nhà họ Dương, đợi khi mọi việc ở đây được xử lý, sẽ có nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn được giao cho ông.”

Nghe vậy, Lạc Khải vui mừng khôn xiết, ban đầu khi Dương Chấn kêu ông ta ở lại Châu Thành, ông ta cho rằng Dương Chấn đang muốn xa lánh mình, đến bây giờ ông ta mới biết Dương Chấn đang coi trọng ông ta.

“Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không để ngài thất vọng!” Lạc Khải hưng phấn nói.

“Chúng ta cũng nên trở về đi!”

Dương Chấn nâng cổ tay liếc mắt nhìn đồng hồ, lúc này trở về, cũng đúng lúc đến đón Tiếu Tiếu tan học.

Mã Tuân tự mình lái xe, Tiền Bưu run rẩy ngồi ở gần ghế lái, trong lòng hoảng sợ không yên.

Vốn dĩ anh ta muốn chết, nhưng không ngờ gặp được Dương Chấn mang anh ta rời đi, anh ta cũng không dám từ chối, chỉ có thể đi theo.

Dọc đường Dương Chấn không nói lời nào, anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cho đến khi đến nhà trẻ Lam Thiên, Dương Chấn mới mở mắt ra nói với Mã Tuân: “Trước tiên đưa cậu ta về chỗ ở của cậu đi, ngày mai đến tập đoàn Nhạn Chấn tìm tôi.”

“Vâng!”

Mã Tuân trả lời một tiếng, mang Tiền Bưu đang hoảng loạn rời đi.

Châu Thành, nhà họ Dương.

Ngay khi Dương Chấn rời đi, lão quản gia của nhà họ Dương đột nhiên kêu lên: “Ông chủ, không tốt rồi, Châu Thành đưa tin, tin tức về việc nhà họ Dương bị diệt vong đã được tung ra rồi!”

“Cái gì?”

Dương Hướng Minh đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc và muốn rời đi càng sớm càng tốt, đột nhiên sắc mặt thay đổi khi nghe tin.

“Mọi người đừng dọn dẹp nữa, chỉ mang theo những thứ giá trị nhất đi thôi.”

Dương Hướng Minh lập tức ra lệnh, ông ta biết rõ nhà họ Dương đã đắc tội biết bao nhiêu người ở Châu Thành, khi tin tức được tung ra, sợ rằng có rất nhiều người đang đổ xô đến nhà họ Dương.

Theo lệnh của Dương Hướng Minh, nhà họ Dương di chuyển cực nhanh, không đến năm phút, mọi người chỉ lấy đồ trang sức vàng bạc và thẻ ngân hàng, chuẩn bị rời đi.

“Mọi người, lấy gia đình làm chính, rời đi các hướng khác nhau, chúng ta gặp nhau tại nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà. Bây giờ xuất phát!” Dương Hướng Minh ra lệnh.

“Ông chủ Dương, có một số khoản nợ vẫn chưa giải quyết rõ ràng, sao ông cấp bách rời đi nhanh như vậy?”

Ngay khi Dương Hướng Minh vừa nói ra, một giọng nói dí dỏm đột nhiên vang lên, sau đó ông ta nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc đang xông vào nhà họ Dương.