Cùng lúc đó, ngay khi cả nhà Tần Nhã đi đến căn biệt thự Vân Phong Chi Đỉnh, phía bên này Dương Chấn cũng đang lái xe đến nhà họ Tần.
Mặc dù nhà họ Tần chỉ là một gia tộc suy thoái ở Giang Châu, nhưng họ cũng có trang viên giống như những gia tộc lớn khác.
Trong trang viên rộng lớn còn có vài căn biệt thự nhỏ hai tầng. Ngoại trừ cả nhà Tần Nhã, những họ hàng khác nhà họ Tần đều sinh sống ở đây.
Lúc này, một chiếc xe tải màu xanh đang đỗ trước cổng trang viên nhà họ Tần. Chiếc xe đỗ ở vị trí vừa khéo chặn kín cánh cổng lớn, không ai bên trong có thể ra ngoài được.
Mà bên trên chiếc xe tải này, còn đặt năm chiếc quan tài màu đỏ thẫm.
“Các người rốt cuộc là ai? Có biết đây là nơi nào không hả? Lại dám chặn trước cửa nhà chúng tôi, có phải là chán sống rồi hay không?”
Mẹ của Tần Luân – Lâm Mỹ Ngọc, giống hệt một người đàn bà chanh chua, chửi bóng chửi gió. Bà ta đứng chống nạnh trong sân, chửi người đang đứng trước xe tải.
Từ sau khi cả nhà Tần Nhã bị đuổi khỏi gia tộc, trong nhà họ Tần không còn ai có khả năng uy hϊếp địa vị của Tần Luân nữa, mà ông cụ nhà họ Tần cũng bày tỏ thái độ trước mặt tất cả mọi người, khẳng định Tần Luân chính là người thừa kế tiếp theo – chủ nhân kế tiếp nhà họ Tần.
Ông cụ Tần có hai người con trai, một người là ba của Tần Luân, người còn lại là ba của Tần Nhã.
Nhưng ba của Tần Luân đã mất từ nhiều năm trước. Còn ba của Tần Nhã – Tần Đại Quang lại không phải là con trai ruột của ông ta, do đó Tần Luân nghiễm nhiên trở thành huyết mạch nam tính duy nhất của nhà họ Tần.
Khi Tần Nhã còn ở nhà họ Tần, bởi vì cô có năng lực hơn người, hơn nữa còn nhận được sự ủng hộ rất lớn của các doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Tần, do đó, sự tồn tại của cô có uy hϊếp rất lớn đối với Tần Luân.
Hiện giờ, Tần Luân đã được định sẵn là người thừa kế, chủ nhân tiếp theo của nhà họ Tần, mà Lâm Mỹ Ngọc, thân là mẹ của Tần Luân, đương nhiên thân phận và địa vị của bà ta cũng vì thế mà tăng lên. Quả đúng là mẹ nhờ hồng phúc của con mà!
Bên cạnh Lâm Mỹ Ngọc còn có rất nhiều bảo vệ mặc đồng phục. Giờ phút này, họ đều đang nhìn chằm chằm Mã Tuân.
“Tên nhóc, cậu bị điếc à? Không nghe thấy những lời tôi nói với cậu ư?”
Cho dù Lâm Mỹ Ngọc làm ầm làm ĩ như thế nào, Mã Tuân đều giống như không nghe thấy. Anh ta vẫn đứng chặn trước cổng, rất có khí thế của “một người làm quan cả họ được nhờ”.
“Các người mau xông lên, đánh thật mạnh tên nhóc này cho tôi!”
Lâm Mỹ Ngọc liên tiếp bị phớt lờ, bà ta lập tức nổi giận.
Bảy, tám tên bảo vệ nhận được mệnh lệnh ra tay, họ đồng loạt xông về phía Mã Tuân.
Đúng lúc này, Mã Tuân vẫn luôn nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở mắt ra, từ trong mắt toát ra hai luồng khí lạnh lẽo.
Nhìn thấy bảy, tám tên bảo vệ sắp xông về phía mình, đúng lúc này, anh ta đột nhiên cử động chân, tất cả mọi người có mặt ở đó chỉ nhìn thấy một cái bóng chợt lóe lên.
Ngay sau đó, họ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chấn động. Bảy, tám tên bảo vệ mà lại không thể cầm cự được mười giây. Họ nhanh chóng bị đánh bay ra ngoài, giờ phút này, tất cả đều đang nằm sóng soài trên mặt đất, kêu rên.
Cả nhà họ Tần đều trợn mắt há mồm kinh ngạc. Lâm Mỹ Ngọc càng sợ hãi, lùi về sau mấy bước, trong mắt ngập tràn vẻ sợ sệt.
“Không muốn chết, thì ngoan ngoãn ngồi đợi ở đó cho tôi.” Mã Tuân trưng ra vẻ mặt không cảm xúc, nói.
Dương Chấn bảo anh ta đến nhà họ Tần trước, anh ta đương nhiên hiểu, Dương Chấn muốn đích thân xử lý Tần Luân.
Nghe vậy, cả nhà họ Tần không ai dám hé răng nửa lời.
Ngay đến cả bảy, tám tên bảo vệ như vậy mà một mình Mã Tuân cũng giải quyết nhanh gọn lẹ, thì những kẻ mặt người dạ thú nhà họ Tần như họ càng không có cách nào giải quyết được Mã Tuân.
“Chủ nhân, bên ngoài có một người trẻ tuổi đến, mang theo một chiếc xe tải, chặn kín cổng, không cho ai rời khỏi.”
Ông quản gia vô cùng hoang mang, lo sợ, vội vã chạy đi tìm ông cụ nhà họ Tần, rồi nói cho ông ta nghe chuyện xảy ra bên ngoài.
“Gì cơ? Không cho người nhà họ Tần rời khỏi ư?” Ông cụ nhà họ Tần lập tức nổi giận.
“Vâng, ngay đến cả tám người bảo vệ khỏe mạnh nhất gia tộc cũng bị một mình anh ta đánh cho nằm la liệt dưới đất.” Ông quản gia trưng ra vẻ mặt như đưa đám, nói.
“Dám đến nhà họ Tần gây sự, quả là không biết sống chết mà! Đợi ta liên lạc với nhà họ Quan, xem xem có thể tìm thêm vài vệ sĩ tài giỏi khác đến đây hay không!” Ông cụ nhà họ Tần nói xong, lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.
Mặc dù nhà họ Tần có quan hệ với nhà họ Quan, nhưng mỗi năm, nhà họ Tần đều phải nộp gần bốn mươi phần trăm lợi nhuận cho nhà họ Quan, cho nên hễ nhà họ Tần xảy ra chuyện gì, họ đều có thể tìm nhà họ Quan bảo vệ.
Ông cụ Tần vừa gọi điện, phía đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói không kiên nhẫn: “Ai đấy?”
“Tổng Giám đốc Hứa, tôi là Tần Côn. Khi nãy có một người thanh niên rất lợi hại đã xông vào nhà họ Tần chúng tôi. Toàn bộ bảo vệ của nhà chúng tôi đều bị cậu ta đánh gục, cho nên tôi muốn nhờ nhà họ Quan ra mặt, sắp xếp vài vệ sĩ qua giúp chúng tôi!”
Mặc dù đối phương không nể mặt mình chút nào, nhưng ông cụ Tần vẫn không thể không hạ mình, kính nể.
Nhà họ Tần ngoài mặt là tạo quan hệ với nhà họ Quan, nhưng trên thực tế, chỉ là người phụ trách sản nghiệp dưới trướng nhà họ Quan. Về phần tầng lớp quản lý thật sự của nhà họ Quan, ông cụ Tần hoàn toàn không có tư cách can thiệp vào.
Sau khi Tổng Giám đốc Hứa nghe thấy lời này của ông cụ Tần, anh ta vô cùng khó chịu, nói: “Chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi thôi mà cũng không giải quyết được, đúng là cái đồ ăn hại! Đợi đó, bây giờ tôi sẽ sắp xếp người qua đấy!”
Nói xong, Tổng Giám đốc cúp điện thoại.
Trong mắt ông cụ Tần lập tức xẹt qua tia lạnh lẽo, ông ta không vui, nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một con chó của nhà họ Quan, tưởng mình tài giỏi lắm chắc! Đợi nhà họ Tần ta tạo quan hệ tốt đẹp với nhà họ Quan rồi, cậu nghĩ, khi đó cậu còn là cái thá gì?”
Đúng lúc này, một chiếc xe Phaeton màu đen dừng trước cổng nhà họ Tần, Dương Chấn từ trong xe bước ra.
Mã Tuân vội vàng tiến lên trước, chào hỏi: “Anh Chấn!”
Dương Chấn liếc nhìn chiếc xe tải đang chặn trước cổng, dặn dò: “Cho xe tải lái thẳng vào bên trong đi!”
“Vâng!” Mã Tuân lập tức xoay người làm ngay.
Rất nhanh, một tiếng “Rầm” lớn vang lên, chiếc xe tải húc mạnh vào bên trong, khiến cho bức tường lớn hai bên cổng cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Cả trang viên ngập tràn trong bụi bặm.
Từ trong trang viên phát ra những tiếng thét lớn, tất cả mọi người đồng loạt lùi về phía sau.
Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Dương Chấn chậm rãi sải bước đi vào.
Khi Lâm Mỹ Ngọc nhìn thấy Dương Chấn, bà ta lập tức trợn tròn hai mắt, vô thức thốt ra lời kinh hãi: “Cậu… sao cậu lại không sao?”
Chính bà ta và Tần Luân đã cùng lên kế hoạch, để Tần Luân bỏ tiền ra thuê vệ sĩ đi tìm Dương Chấn.
Theo kế hoạch, lúc này, Dương Chấn đang lẽ ra phải bị chặt đứt tay chân rồi mới đúng, nhưng Dương Chấn lại xuất hiện với dáng vẻ vô cùng lành lặn. Điều này khiến Lâm Mỹ Ngọc đột nhiên có dự cảm vô cùng xấu.
“Tôi xuất hiện ở nhà họ Tần, hình như bà rất bất ngờ.” Dương Chấn mỉm cười châm biếm, nói.
Cả nhà họ Tần đều vô cùng tức giận. Vốn dĩ họ còn đang đoán già đoán non, rốt cuộc là người nào mà lại dám chặn cổng nhà họ Tần. Bây giờ mới biết, hóa ra người đó lại là Dương Chấn – một tên ăn hại trong mắt họ.
“Dương Chấn, cậu đã bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, còn đến đây làm gì?”
“Một tên ăn hại như cậu không có tư cách bước chân vào nhà họ Tần. Tôi yêu cầu cậu, lập tức cút ra khỏi đây!”
“Tên ăn hại, mau cút ra khỏi đây!”
Tất cả người nhà họ Tần lập tức giận dữ buông lời mắng mỏ Dương Chấn.
“Câm miệng!”
Mã Tuân đột nhiên bước lên phía trước, giận dữ hét lên: “Người nào dám nói thêm một câu vô nghĩa nữa, tôi sẽ gϊếŧ người đó ngay bây giờ!”
Khi nãy, họ đều đã tận mắt chứng kiến sự hung hãn, mạnh bạo của Mã Tuân, do đó, giờ phút này, khi Mã Tuân nói những lời này, đám người nhà họ Tần vừa mới tràn đầy phẫn nộ kia, lập tức im bặt.
Dương Chấn thản nhiên liếc nhìn căn biệt thự mà ông cụ Tần đang ở, sau đó, anh đột nhiên lên tiếng: “Tần lão cẩu! Có thể cút ra đây được rồi!”
Một tiếng “Tần lão cẩu” khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Ở nhà họ Tần, ông cụ Tần là chủ nhân, là người đứng đâu. Nhưng bây giờ, ông ta lại bị Dương Chấn gọi là “Tần lão cẩu”. Đây quả thật là nỗi sỉ nhục vô cùng lớn đối với ông cụ Tần.
Giọng nói của Dương Chấn cũng không lớn, nhưng ông cụ Tần đang viết thư pháp trong phòng đột nhiên cảm thấy giống như có tiếng sét đánh truyền qua tai, khiến ông ta đinh tai nhức óc.
“Thằng khốn! Muốn tự tìm cái chết ư!” Ông cụ Tần nghe thấy tiếng của Dương Chấn, lập tức nổi giận.
“Dương Chấn, cậu dám sỉ nhục chủ nhân nhà họ Tần như vậy, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Lúc này, trong mắt Lâm Mỹ Ngọc ngập tràn vui vẻ. Mặc dù bà ta không biết vì sao Dương Chấn vẫn lành lặn xuất hiện ở đây, nhưng chỉ dựa vào câu nói “Tần lão cẩu” của Dương Chấn, ông cụ Tần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
Mà lúc này, ông cụ Tần cũng đi ra, trong mắt ngập tràn lửa giận.
“Tôi còn tưởng là ai mà dám to gan như vậy, hóa ra lại là cậu – cái tên ăn hại.”
Sau khi nhìn thấy Dương Chấn, ông cụ Tần lập tức nở nụ cười khinh thường, nói: “Cậu gây sự ở bữa tiệc của nhà họ Quan, vậy mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ, quả đúng là kỳ tích mà! Nhưng mà không sao cả, tôi đã liên lạc với nhà họ Quan rồi, rất nhanh sẽ có người đến đây xử lý cậu!”
Dương Chấn trêu tức nói: “Được đó! Ngược lại tôi cũng muốn xem xem, người của nhà họ Quan, còn ai còn dám xuất hiện trước mặt tôi!”
“Đúng là cái đồ ngu ngốc, ngông cuồng không biết tự lượng sức mình! Sở dĩ nhà họ Quan còn chưa ra tay với cậu, là vì cậu hoàn toàn không đủ tư cách. Đợi họ đến đây, cậu cứ ngồi đó mà chờ khóc đi!”
Mặc dù ông cụ Tần biết sự lợi hại của Dương Chấn, nhưng lúc này, ông ta lại không hề cảm thấy lo lắng chút nào cả.
“Yên tâm, tôi sẽ không đi đâu đâu.”
Dương Chấn cười, nói: “Nhưng mà, trước khi người của nhà họ Quan đến, chúng ta nên xử lý cho xong những chuyện khác trước chứ nhỉ.”
Vừa dứt lời, Dương Chấn lập tức đưa mắt ra hiệu với Mã Tuân.
Mã Tuân gật đầu, quay người rời đi. Trước ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, Mã Tuân lật người leo lên xe tải.
Chỉ thấy anh ta tùy ý vỗ tay một cái, chiếc quan tài mấy trăm cân lập tức bay thẳng ra ngoài, rồi vững vàng rơi xuống trước mặt tất cả mọi người.
Ngay sau đó, anh ta lại vỗ tay mấy cái nữa, năm cỗ quan tài xếp ngay ngắn thành một hàng, rơi thẳng xuống mặt đất.
Hành động này của Mã Tuân, khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Đúng lúc này, Lâm Mỹ Ngọc đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nằm bên trong một cỗ quan tài, bà ta vội vàng sợ hãi hét lên: “Tiểu Luân!”