Trong màn đêm, một chiếc Phaeton màu đen chạy nhanh về phía nhà họ Quan.
Nhà họ Quan và nhà họ Tô, còn có hai nhà giàu đứng đầu khác đều ngang hàng nhau, được gọi là bốn gia tộc của Giang Châu, vì vậy có thể thấy địa vị của nhà họ Quan cao bao nhiêu.
Nhà họ Quan lúc này đông như trẩy hội, những chiếc siêu xe giá trị chục triệu đỗ ngay ngắn ngoài bãi đỗ xe.
Hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của Quan Tôn Sắc đứng đầu nhà họ Quan, tuy đã hơn tám giờ tối, nhưng tiệc sinh nhật vẫn chưa bắt đầu.
Trong biệt thự rộng lớn đèn đuốc sáng rực, đại sảnh xa hoa để mấy chục bàn ăn cỡ lớn, lúc này đã không còn chỗ ngồi.
Tiệc mừng thọ hàng năm của Quan Tôn Sắc đều sẽ tổ chức long trọng, nhưng trên cơ bản đều là người của nhà họ Quan, một phần ít là các thế lực trung thành với nhà họ Quan.
Lúc này, một chiếc Phaeton dừng lại ở bãi đỗ xe, có vẻ không hợp với siêu xe giá trị chục triệu cho lắm.
“Anh Chấn, hình như nhà họ Quan đang tổ chức tiệc gì Đan Đan?” Mã Tuân nhìn đám người ăn mặc lộng lẫy bước vào cửa, nói với Dương Chấn.
Dương Chấn cong môi: “Vừa khéo người của nhà họ Quan đều ở đây, đỡ mất công tôi đi tìm từng người.
“Dương Chấn?”
Dương Chấn vừa định bước vào biệt thự, một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Một chàng trai trẻ mặc vest màu đỏ rượu đi tới, sau khi chắc chắn là Dương Chấn thì tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
“Đây là tiệc mừng thọ của người đứng đầu nhà họ Quan, ngoài cả nhà họ Quan và những gia tộc có quan hệ thân tiết với nhà họ Quan như nhà họ Vương của tôi mới có tư cách được mời, đến tham gia tiệc mừng thọ của nhà họ Quan.”
Chàng trai đột nhiên khinh thường nói với Dương Chấn: “Nhà họ Tần chỉ là một gia tộc nhỏ hết thời, anh cũng chỉ là một đứa ở rể nhà họ Tần thôi, có tư cách gì đến đây chứ?”
Nghe thấy chàng trai nhắc tới nhà họ Vương, Dương Chấn mới nhớ ra anh ta tên Vương Kiện.
Ngày đầu tiên Dương Chấn trở về đại viện nhà họ Tần, Chu Kim Hảo còn muốn ghép đôi anh ta với Tần Nhã, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa từng quên đi suy nghĩ này.
Dương Chấn không coi Vương Kiện ra gì, nhưng anh ta lại cứ trêu vào anh.
“Không có thiệp mời cũng muốn tham gia tiệc mừng thọ của chủ nhà họ Quan ư?”
Vương Kiện tiến lên mấy bước, chặn trước mặt Dương Chấn, châm chọc: “Đừng nói anh ở nhà họ Tần không có cơm ăn nên muốn đến đây ăn chùa nhé?”
“Tôi ghét nhất người khác chặn đường tôi, đặc biệt là… chó.”
Trong mắt Dương Chấn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đối diện với ánh mắt của Dương Chấn, Vương Kiện cảm thấy người mình lạnh thấu xương, sau lưng cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Anh…”
Vương Kiện nổi giận, anh ta thân là cậu chủ nhà họ Vương, thân phận cao quý đến mức nào? Bây giờ lại bị Dương Chấn sỉ nhục trước mặt mọi người.
Nhất là Dương Chấn còn cướp người phụ nữ anh ta xem trọng nữa.
Trong mắt anh ta, Dương Chấn chỉ là một nhân vật nhỏ dưới tầng chót của xã hội thôi, anh ta tiện tay cũng có thể bóp chết.
Nhưng khi nãy anh ta lại bị một ánh mắt của Dương Chấn dọa sợ, đây là nỗi sỉ nhục với anh ta.
“Dương Chấn, anh lấy gì kiêu ngạo trước mặt tôi hả? Một câu của tôi đã có thể khống chế sống chết của anh rồi, anh có tin không?”
Trước cửa biệt thự lúc này vẫn còn một vài người đến tham gia tiệc mừng thọ, Vương Kiện cảm thấy tất cả mọi người đều đang châm chọc anh, lập tức kiêu ngạo nói với Dương Chấn.
Anh ta năm lần bảy lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ Dương Chấn đã khơi dậy cơn giận của anh, anh hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên chút sát khí.
Thấy Dương Chấn không nói gì, Vương Kiện còn tưởng anh sợ, giơ ngón trỏ tay phải, quát to: “Bây giờ anh quỳ xuống nói xin lỗi, chắc tôi có thể tha cho anh một mạng, nếu không tôi sẽ cho anh biết hậu quả đắc tội tôi nghiêm trọng đến mức nào!”
Trong mắt Dương Chấn có thêm mấy phần châm chọc, cười hỏi: “Hậu quả nghiêm trọng đến mức nào?”
Vương Kiện kiêu ngạo không thôi, tiếp tục nói: “Nhà họ Vương bây giờ rất thân thiết với nhà họ Quan, cả Giang Châu có mấy ai dám đắc tội với nhà họ Vương chứ? Tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn làm theo lời tôi đi, đừng có mạnh miệng.”
“Ồ, nhà họ Vương ghê gớm thế à?”
Dương Chấn châm chọc nói: “Nhưng tôi không tin lời anh nói, làm sao đây? Hay là kêu người đứng đầu nhà họ Vương của anh đến gặp tôi đi?”
Anh nói ra lời này, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Giang Châu bây giờ, bốn gia tộc lớn là nhà giàu nhất, mà gần đây nhà họ Vương mới làm thân được với nhà họ Quan, chính là thời điểm huy hoàng của gia tộc.
Nhưng chàng trai trước mắt lại tuyên bố muốn người đứng đầu nhà họ Chu đến tìm mình.
Vương Kiện thật sự bị lời nói của Dương Chấn chọc giận rồi, tức đến mức sắc mặt cũng đỏ như màu gan heo.
“Khốn kiếp, anh muốn chết đúng không!” Anh ta gầm lên một tiếng, cuối cùng không chịu đựng được nữa, muốn đánh Dương Chấn.
Dương Chấn khoanh tay đứng yên tại chỗ không thèm nhúc nhích.
“Thằng nhóc này xong đời rồi, Vương Kiện là cậu chủ nhà họ Vương, đâu phải ai cũng có thể đắc tội đâu?”
“Xem đi, thằng nhóc này bị sợ đến ngu người luôn kìa, còn không biết trốn nữa.”
“Haiz, còn tưởng có kịch hay để xem, không ngờ lại kết thúc nhanh thế, chán thật.”
…
Mọi người bàn tán ồn ào như đã nhìn thấy hình ảnh Dương Chấn bị Vương Kiện đánh một trận vậy.
“Ầm!”
Giây tiếp theo, Mã Tuân vẫn luôn đứng bên cạnh Dương Chấn đột nhiên tiến lên một bước, vung chân đá một cước.
Vương Kiện khi nãy còn hùng hổ lúc này lại như một quả bóng cao su bị đá bay năm sáu mét.
Nếu không vì Mã Tuân nhẹ chân, e rằng dưới một cước này, dù là một nghìn Vương Kiện cũng phải đi tìm Diêm Vương điểm danh.
Trong sự ngạc nhiên của mọi người, Dương Chấn cười tươi như tắm gió xuân, nói với Vương Kiện đang gắng gượng đứng lên: “Trong mấy năm tôi không ở đây, có lẽ anh đã làm phiền vợ tôi không ít nhỉ? Giữ lại cái mạng chó của anh về truyền lời cho ba anh, trong vòng nửa tiếng đến đây tìm tôi, nếu không, tôi không ngại ngày nào đó đến nhà họ Vương của anh một chuyến đâu.”
Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, Dương Chấn đã xoay người đi vào biệt thự nhà họ Quan.
Mấy người đứng xem ở sau lưng đều ngơ ngác.
“Tôi muốn anh phải sống không bằng chết!”
Vương Kiện trừng mắt, mãi đến khi chắc chắn Dương Chấn đã đi vào biệt thự nhà họ Quan rồi mới xoay người rời đi.
Nhà họ Quan thân là nhà giàu nhất Giang Châu, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, từ xa đã có thể nhìn thấy sự lộng lẫy của nó, giống như sảnh tiệc trong hoàng cung vậy.
Trong sảnh tiệc có sức chứa hơn cả nghìn khách, trang trí xa hoa khắp nơi đều để lộ khí chất quý tộc, lúc này trước mấy chục bàn ăn kiểu lớn đã ngồi đầy người.
“Ấy! Cậu ta không phải tên con rể vô dụng của nhà họ Tần à? Sao cậu ta có thể vào đây được thế?”
Dương Chấn vừa tìm một chỗ ngồi xuống, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng la.
Người nói chuyện là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tóc uốn lọn to, trên người mặc sườn xám màu xanh đặt may riêng, phô bày ra vóc dáng hoàn mỹ của bà ta.
“Câm miệng!” Một người đàn ông trung niên bên cạnh bà ta đột nhiên nhỏ giọng quát.
“Ông xã, em cũng đâu có nói gì sai, sao không cho em nói chứ?” Cô gái oán trách.
“Vương Lộ Dao, tôi đã sớm cảnh cáo cô rồi, cậu ta không phải người bình thường, nếu cô dám đem phiền phức về cho tôi nữa, ngày mai ông đây sẽ đuổi cô khỏi nhà họ Trương.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Ông ta không phải ai khác mà chính là Trương Quảng.
Lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn với Dương Chấn trong nhà trẻ, ông ta chỉ cảm thấy Dương Chấn đánh nhau rất giỏi.
Lần thứ hai gặp nhau ở nhà họ Tần, ông ta vốn dĩ định hợp tác với nhà họ Tần, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Chấn, ông ta đã thẳng thừng từ chối.
Lần thứ ba là ở khách sạn lớn Tô Ký, vợ Vương Lộ Dao của ông ta đánh Chu Kim Hảo, ông ta dẫn theo mười mấy cao thủ đứng đầu của gia tộc đến, kết quả bị Dương Chấn xử lý hết, mãi đến lần đó, ông ta mới nhận ra Dương Chấn không đơn giản.
Bây giờ lại gặp mặt, đương nhiên ông ta không dám trêu vào Dương Chấn nữa rồi.
Ngoài Trương Quảng và Vương Lộ Dao, còn có hai người quen ngồi ở bàn cách đó không xa, không ngờ lại là ông cụ Tần và Tần Phi.
Dương Chấn vừa đi vào sảnh tiệc thì Tần Phi lập tức nhìn thấy anh, sa sầm mặt: “Ông nội, sao tên vô dụng Dương Chấn này cũng đến đây thế?”
Khó khăn lắm ông cụ Tần mới giành được hai tấm vé mời của nhà họ Quan, là vì làm thân với nhà họ Quan, bây giờ thấy Dương Chấn cũng xuất hiện ở đây thì vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.