Chàng Rể Chiến Thần

Chương 46: Nỗi buồn nhà họ hùng

“Vâng, chủ tịch!”

Lạc Khải vội vàng nói, sau đó lại hỏi: “Anh còn có chuyện gì dặn dò không?”

“Đúng rồi, còn có nhà họ Hùng, tạm thời tha cho bọn họ một lần, nhưng cũng cần phải trừng phạt.” Dương Chấn lại nghĩ tới lúc trước mình đã đồng ý buông tha nhà họ Hùng với Tần Nhã.

Dương Chấn cúp điện thoại, sau đó khởi động xe rời đi.

Hùng Bác Thành rời khỏi tập đoàn Tần Thị thì cười lạnh một tiếng: “Một đứa con rể vô dụng của gia tộc hạng bét mà thôi, cậu ta thật sự coi mình là nhân vật lớn sao? Nếu không phải tôi muốn đẩy mối nguy này lên đầu Hùng Bác Nhân thì sẽ xin lỗi cậu à?”

Ông ta nói xong thì lấy điện thoại ra gọi đi: “Anh Khải, tôi có chuyện muốn làm phiền anh một chút!”

“Chuyện tháo niêm phong tụ điểm giải trí của nhà họ Hùng sao?” Anh Khải biết rõ chuyện nhà họ Hùng.

Hùng Bác Thành vội vàng nói: “Anh Khải, nếu anh đã biết thì tôi cũng không vòng vo với anh nữa, anh giúp tôi một lần đi, đến khi tôi ngồi lên vị trí người đứng đầu gia tộc, hai người chúng ta hợp tác, cho dù là bốn gia tộc Giang Châu cũng có gì phải sợ chứ?”

Ở trước mặt anh Khải, Hùng Bác Thành không hề che dấu dã tâm của mình.

Anh Khải thở dài: “Bác Thành, không phải anh Khải không muốn giúp cậu, mà vào lúc này nhà họ Hùng thật sự đã chọc đến nhân vật lớn, tôi không nói gạt cậu, tôi giúp cậu tìm mối quan hệ, vốn có người tiếp đón tôi, nhưng khi tôi nhắc tới chuyện nhà họ Hùng thì lập tức đuổi tôi ra ngoài, tôi thật sự lực bất tòng tâm!”

“Cái gì?” Vẻ mặt Hùng Bác Thành khϊếp sợ: “Ngay cả anh Khải cũng không có cách giải quyết nào sao?”

Đến lúc này Hùng Bác Thành mới ý thức được nhà họ Hùng đã đá vào tấm sắt, nhưng ông ta không thể nghĩ được rốt cuộc nhà họ Hùng đã đắc tội với nhân vật lớn nào, ngay cả anh Khải ra mặt cũng không giải quyết được.

Còn chuyện ông ta vừa đi tìm Dương Chấn thì lập tức không quan tâm tới.

Nhà cũ họ Hùng, tất cả mọi người đang ở đây.

Hùng Thanh Sơn ngồi ở vị trí đầu, trên mặt tràn đầy nôn nóng, đúng lúc này điện thoại của ông ta bỗng nhiên vang lên.

Ông ta vội vàng nghe máy thì nghe thấy một tin tức truyền đến: “Chủ nhân, ngoại trừ biệt thự số một, giải trí Bác Nhân, còn có giải trí Bác Thành bị niêm phong mãi mãi thì còn những chỗ khác của nhà họ Hùng đã được tháo niêm phong.” . ngôn tình hài

“Chủ nhân, thế nào? Nhà họ Hùng đã giải quyết mối nguy chưa?”

Hùng Thanh Sơn cúp điện thoại, tất cả mọi người mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía ông ta hỏi.

Hùng Thanh Sơn vẫn luôn căng mặt cũng dần thả lỏng, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Bác Thành không có làm cho tôi thất vọng!”

“Ha ha, thật là tốt quá! Cuối cùng nhà họ Hùng cũng được cứu rồi.”

“Đúng là Bác Thành lợi hại, không có gì cậu ta không làm được.”

“Đương nhiên, Bác Thành là người thừa kế được chủ nhân ngầm quyết định.”



Tất cả mọi người reo lên, khen ngợi Hùng Bác Thành.

Trong mắt Hùng Thanh Sơn lại có một chút u ám, người khác không biết rõ, nhưng ông ta lại hiểu rõ đứa con trai này.

Nếu không phải ông ta công khai muốn truyền vị trí người đứng đầu gia tộc này cho Hùng Bác Thành, chỉ sợ Hùng Bác Nhân đã sớm biến mất trên thế giới này.

Trong lòng ông ta vẫn luôn có một bí mật, ngoại trừ ông ta thì không có ai biết, thật ra Hùng Bác Thành không phải con trai ruột của ông ta, khi vợ ông ta còn trẻ đã cắm sừng ông ta.

Năm đó nếu không phải ông ta nghĩ đến thể diện gia tộc thì đã sớm gϊếŧ con khốn kia.

Lúc Hùng Thanh Sơn đang suy nghĩ lung tung thì Hùng Bác Thành đã trở về.

“Bác Thành, cậu xứng là người thừa kế được chủ nhân ngầm quyết định, nếu không phải cậu thì nhà họ Hùng đã sụp đổ!”

“Đúng vậy, Bác Thành, tôi đại diện cho cả nhà tôi thể hiện sự biết ơn cậu.”

“Bác Thành, cậu là đứa con cháu xuất sắc nhất nhà họ Hùng, tương lai cậu nhất định sẽ dẫn dắt nhà họ Hùng ngày càng lớn mạnh.”



Hùng Bác Thành vừa vào cửa, đám người lập tức vây quanh ông ta.

Khi ông ta nghe mọi người nói thì trong lòng tràn đầy kinh ngạc, ông ta đã đi tìm rất nhiều người nhưng đều không có cách gì giúp gia tộc, sao mối nguy lại bỗng nhiên được giải quyết?

Tuy rằng trong lòng ông ta khó hiểu nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ khiêm tốn tươi cười: “Mọi người khách sáo rồi, tôi là người thừa kế gia tộc, những chuyện này là điều nên làm.”

Lúc này Hùng Thanh Sơn cũng đã đi tới, nặng nề vỗ vai Hùng Bác Thành: “Làm tốt lắm, cho dù ba chết cũng có thể yên tâm nhắm mắt.”

Ở bên ngoài Hùng Thanh Sơn vẫn thể hiện ý tốt với đứa con trai này.

Hùng Bác Thành vội vàng nói: “Ba, ba đừng nói vậy, ba nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

“Được rồi, nếu mối nguy đã được giải quyết, mọi người cũng lo lắng cả đêm rồi, giao công việc trong tay cho cấp dưới rồi về nhà nghỉ ngơi đi!” Hùng Thanh Sơn xua tay nói.

Đám người rời đi, Hùng Thanh Sơn đột nhiên hỏi: “Sao Bác Nhân không trở về với con?”

Trong mắt Hùng Bác Thành hiện lên sự tàn nhẫn, mở miệng nói: “Dù sao Bác Nhân bị thương nặng, sau khi con tìm anh Dương xin lỗi xong thì đưa Bác Nhân vào bệnh viện.”

“Được, ba yên tâm rồi.” Hùng Thanh Sơn cũng không chú ý tới Hùng Bác Thành thay đổi, xoay người về phòng.

“Ông già, ông thật sự cho rằng tôi không biết gì sao? Tôi muốn nhìn xem sau khi con trai duy nhất và cháu trai của ông chết đi thì ông còn muốn chơi thủ đoạn gì với tôi?”

Hùng Bác Thành nhìn Hùng Thanh Sơn rời đi thù trong mắt tràn ngập sát ý, ông ta nói xong thì lấy điện thoại gọi đi: “Hùng Vĩ và Hùng Bác Nhân có thể biến mất, nhưng nhất định phải chết ở bệnh viện.”

Hùng Bác Thành cũng không muốn ra tay nhanh như vậy, nhưng hiện tại đây là cơ hội tốt nhất.

Ông ta tự mình lẩm bẩm: “Hùng Vĩ vốn bị thương nặng, anh ta chết thì có thể giải thích được, nhưng Hùng Bác Nhân chết, phải nghĩ một cách khác.”

Ông ta nhanh chóng nghĩ ra được phải làm thế nào, khóe miệng cong lên cười lạnh: “Nếu cậu đã thích giả vờ thì cho cậu cõng lấy chuyện này.”

Không lâu sau, một tin tức chấn động từ nhà họ Hùng: “Đứa cháu trai đời thứ ba duy nhất của nhà họ Hùng bị nhiễm trùng vết thương liên tục nên không chữa trị được mà chết. Mà ba anh ta là Hùng Bác Nhân biết được tin tức thì kích động muốn đi gặp con trai, vô ý ngã xuống cầu thang dẫn tới xuất huyết não, không cứu được nên đã chết.”

Dù sao nhà họ Hùng cũng là gia tộc hàng đầu Giang Châu, tin tức này nhanh chóng truyền khắp Giang Châu.

“Dương Chấn, anh đã nghe nói chưa? Hùng Vĩ và Hùng Bác Nhân đều đã chết.”

Dương Chấn vừa đến cửa tập đoàn Tam Hòa thì Tần Nhã đầy nghiêm túc hỏi.

“Đã chết?”

Dương Chấn thật sự không biết chuyện này, lúc này Tần Nhã nói thì anh cũng đầy kinh ngạc.

“Em nhìn anh như thế làm gì? Không lẽ em cho rằng bọn họ chết là do tôi làm?” Dương Chấn hỏi.

Tần Nhã khẽ lắc đầu, vẻ mặt lo lắng nói: “Không phải tôi nghi ngờ anh, mà là nguyên nhân Hùng Vĩ chết do nhiễm trùng vết thương liên tục nên không chữa trị được mà chết, nếu thật sự như vậy, nhà họ Hùng nhất định sẽ đẩy mọi chuyện lên đầu anh, dù sao anh làm cho Hùng Vĩ bị thương.”

Dương Chấn cười một tiếng: “Tần Nhã, em cứ yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ không đẩy lên đầu tôi, tuy rằng tôi đánh Hùng Vĩ nhưng cũng không phải vào chỗ trí mạng, cho dù điều tra cũng không hề liên quan đến tôi.”

“Mặc dù như vậy, nhưng anh phải cẩn thận nhà họ Hùng.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận, em cũng đừng nghĩ nhiều, chúng ta đi đón Tiếu Tiếu.”

Dương Chấn khởi động xe chạy về phía nhà trẻ Lam Thiên.

Tần Nhã không chú ý đến trong mắt Dương Chấn hiện lên sự sắc bén, trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ là nhà họ Hùng, nước không nhiều như vậy, nhưng cho dù có nhiều thế nào cũng đừng hòng qua mắt cá nhân của anh, nếu không thì tôi không ngại nhấc chân san bằng nhà họ Tần.”