Asa xuất hiện làm Lâm Thanh Mai vô cùng xấu hổ, cô lấy lại tinh thần đẩy Đông Phương Trực ra.
Lâm Thanh Mai lướt qua Đông Phương Trực đi đến trước mặt Asa, cô ngồi xổm xuống hỏi: “Asa, có phải con khát lắm không? Cô rót nước cho con ngay...”
Đôi mắt đen láy của Asa bây giờ trông có chút giống ông cụ non, cậu bé bình tĩnh hỏi: “Cô Diễm, chú này là bạn trai của cô sao?”
Cậu bé vừa hỏi xong, Đông Phương Trực lập tức bước lên hơi khom lưng xuống đắc ý nói: “Thông minh thật đó, cô ấy là bạn gái của chú, con có ý kiến gì không?”
Lâm Thanh Mai lập tức nổi giận: “Anh nói bậy bạ gì đó! Sao lại nói thế với con trai... học trò của em như vậy chứ?” Cô gấp đến mức suýt chút nữa đã nói lỡ rồi.
“Asa, đừng tin lời chú ấy nói, chú nói đùa với con thôi...”
Asa vô cùng bình tĩnh nhìn Đông Phương Trực, giọng điệu có chút khinh thường: “Chú à, chú cảm thấy nói đùa cùng con thì cảm giác thành công lắm sao?”
Đông Phương Trực thẳng lưng, mắt đầy vẻ trêu chọc nói: “Úi chà, nhóc con, con biết cảm giác thành công là có ý gì à?”
“Đương nhiên biết, nhưng con không muốn nói cho chú biết, nếu chú không biết thì đi tra từ điển đi.” Asa nói xong lại nhìn Lâm Thanh Mai: “Cô Diễm, thật ra con không khát, là ba con khát.”
Cậu bé nói xong, phía sau đã vang lên một giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Asa, chúng ta phải về rồi, đừng làm phiền cô Diễm tiếp khách. Còn nửa tiếng nữa là giáo viên dạy dương cầm của con sẽ đến.”
Nghe con trai còn đang học dương cầm, Lâm Thanh Mai vô cùng kinh ngạc: “Asa, con còn học dương cầm nữa sao?”
Sao cô lại không biết chuyện này?
Lập Gia Khiêm mặc quần áo thoải mái đứng thẳng như cây tùng, dáng người cao lớn làm phòng bếp có vẻ hơi chật chội, anh bình tĩnh thong dong nói: “Ừ, mấy hôm trước vừa mới sắp xếp, Asa thích nên tôi cho cậu bé học.”
Câu trả lời này làm Lâm Thanh Mai vô cùng hài lòng, cô còn tưởng rằng chuyện học dương cầm buồn tẻ này là do Lập Gia Khiêm sắp xếp theo hướng chủ quan, không ngờ là vì Asa thích, tôn trọng sở thích của con trai, không ép buộc, chuyện này lại làm Lâm Thanh Mai thầm cho Lập Gia Khiêm thêm một like bự!
“Cô Diễm, chờ con học đàn được khúc dương cầm đầu tiên rồi, con chắc chắn sẽ đàn cho cô nghe.” Trong mắt Asa mang theo chút mong đợi, khóe môi cong cong vô cùng đáng yêu.
“Được! Cô nhất định sẽ đi nghe!” Lâm Thanh Mai kích động ôm lấy cậu bé, cảm xúc mất khống chế lập tức hôn nhẹ lên trán Asa.
Hôn xong mới phát hiện ra cô quá kích động!
Lâm Thanh Mai hơi thấp thỏm nhìn Asa, còn tưởng cậu bé không vui, không ngờ Asa chỉ đỏ mặt, nói nhỏ: “Cô Diễm, sau này nếu cô muốn hôn con thì phải có được sự đồng ý của con trước.”
Có thể cảm nhận được Asa cũng không quá bài xích, chỉ là có hơi xấu hổ, Lâm Thanh Mai lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, lúc nãy cô vui quá! Cô hứa sau này sẽ không như thế nữa...”
Hành động Lâm Thanh Mai hôn Asa khi nãy, làm cho hai người đàn ông ở bên cạnh đều có hơi ghen tị.
Từ sau khi Đông Phương Trực vào biệt thự đến giờ, anh đã vô cùng ghen tị với hai cha con này.
Asa không cần phải làm gì, vừa ra đời đã là con trai ruột của Lâm Thanh Mai, là cục cưng của cô!
Mà tên Lập Gia Khiêm này lại là ba ruột của Asa, cho dù bây giờ Lâm Thanh Mai vẫn chưa châm lại tình xưa cùng anh, nhưng chưa biết chừng sau này sẽ...
Đông Phương Trực cảm giác được áp lực từ bốn phương tám hướng, chuyện làm cho anh cảm thấy bất đắc dĩ là Lâm Thanh Mai, người phụ nữ này rõ ràng chỉ xem anh là anh em!
Mấy ngày không gặp, hôn trán thôi mà còn bị cảnh cáo, làm Đông Phương Trực cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ...
Lập Gia Khiêm đứng đằng sau con trai tuy không biết mối quan hệ giữa Đông Phương Trực và Lâm Thanh Mai, nhưng nhìn thấy con trai dễ dàng dành được sự yêu thương của người phụ nữ xinh đẹp này, lần đầu tiên thân làm ba như anh lại có cảm giác ghen tị.
Cảm giác hơi chua xót này chưa bao giờ có, cảm giác tới một cách đột ngột đầy khó hiểu, anh bất giác nhíu mày nhìn con trai thành thiên sứ trong mắt Lâm Thanh Mai...
Asa hơi mất tự nhiên rũ mắt xuống nói: “Lần này tha thứ cho cô, sau này nhất định phải nói cho con biết trước, để con có thể chuẩn bị tâm lý.”
Đông Phương Trực đứng bên cạnh chu môi, hâm mộ đến không nói nên lời, sự thật chứng minh, người bác sĩ kiêm bạn thân làm bạn bên cạnh Lâm Thanh Mai suốt sáu năm ròng là anh còn thua xa cậu con trai ruột Lâm Thanh Mai vừa mới gặp được mấy ngày...
“Được, Asa, lần sau khi cô muốn hôn con, nhất định phải có được sự đồng ý của con mới hôn.” Lâm Thanh Mai vẫn luôn ngồi xổm dưới đất, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Cô từng lo lắng rất nhiều lần, không biết con trai có bài xích cô hay không, không ngờ tình hình còn tốt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Cô vô cùng cảm động, nhìn thấy con trai ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Lâm Thanh Mai ngước mắt nói với Lập Gia Khiêm: “Anh Lập, tôi thật sự rất vui vì anh đã dạy dỗ Asa tốt đến như thế... Cảm ơn anh.”
Cô gửi lời cảm ơn và khen ngợi phát ra từ tận đáy lòng lại càng làm Lập Gia Khiêm cảm thấy khó hiểu hơn nữa, anh giáo dục con trai của anh tốt thì còn cần người khác đến cảm ơn sao?
Nhưng anh không thể hiện ra ngoài, chỉ bình tĩnh nói: “Asa là con trai tôi, dạy dỗ cậu bé nên người là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi, tôi hy vọng một ngày nào đó khi mẹ của Asa quay về sẽ không trách tôi.”
Nhắc đến mẹ, Asa xoay người hỏi Lập Gia Khiêm ngay: “Ba, rốt cuộc đến khi nào mẹ mới về? Ba nói coi mẹ bận chuyện gì thế? Có phải mẹ thật sự đã quên mất mẹ còn có một đứa con trai không?”
Nghe con trai hỏi như thế, Lập Gia Khiêm không biết phải trả lời như thế nào, Lâm Thanh Mai đứng đằng sau Asa lại hơi căng thẳng cướp lời nói: “Không có! Asa, con nghe cô nói, không có bất cứ người mẹ nào sẽ quên đi con ruột của mình cả! Con phải tin cô, chắc chắn là mẹ của con còn có việc quan trọng gì đó chưa hoàn thành, chờ làm xong rồi, mẹ con chắc chắn sẽ quay về tìm con!”
Nhận con ruột, để Asa cam tâm tình nguyện tiếp nhận Lâm Thanh Mai, chuyện này trừ Bạch Cảnh Thụy ra cũng chỉ có mình Đông Phương Trực là biết rõ ràng nhất.
Vẻ mặt anh cũng trở nên nghiêm túc, anh ngồi xổm xuống nói với Asa: “Asa, lần này chú không đùa với con, chú cũng tin tưởng những gì cô Diễm của con nói, mẹ con chắc chắn sẽ quay về tìm con! Mẹ của con rất yêu con, không có người mẹ nào không yêu thương con của mình cả.”
Nghe được hai người lớn khen mẹ của mình cùng một lúc, Asa gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp, sau khi nghe được lời khẳng định của ba Lập Gia Khiêm, bây giờ Asa lại tin tưởng những gì Lập Gia Khiêm từng nói với cậu bé lúc trước.
“Cô Diễm, con tin tưởng những gì cô nói, cô vẽ đẹp như vậy, con tin chắc cô rất tốt bụng, người tốt bụng sẽ không nói dối.” Ánh mắt Asa vô cùng chuyên chú và nghiêm túc.
Như thế lại làm cho trong lòng Lâm Thanh Mai vô cùng áy náy, con trai còn nhỏ, có định nghĩa về sự tốt bụng rất đơn giản, càng không hiểu lòng người, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết phải giải thích cho con trai như thế nào.
Người tốt bụng cũng sẽ nói dối, người tốt bụng cũng sẽ phạm phải sai lầm...
Ngay lúc Lâm Thanh Mai không biết phải trả lời Asa như thế nào, Lập Gia Khiêm mở miệng giải vây cho cô: “Asa, trễ rồi, chúng ta phải về thôi.”
Asa đồng ý, cậu bé chào tạm biệt Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai và Đông Phương Trực đưa hai ba con ra đến tận cổng lớn.
Một lớn một nhỏ nắm tay rời đi.
Lâm Thanh Mai đứng yên tại chỗ mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai ba con nữa mới thôi, đợi đến khi Đông Phương Trực cản tầm mắt cô, cô mới hoàn hồn hỏi: “Không phải lúc trước anh nói phải một tháng sau mới đến sao?”
Nhớ em đến phát điên, cho nên mới đến đó.
Đương nhiên Đông Phương Trực chỉ lóe lên câu nói này trong đầu mà thôi, không thể nào nói thẳng ra được.
“Anh đến nơi này có công việc, anh đang muốn bàn chuyện làm ăn với một công ty khoa học kỹ thuật trị liệu, tiện đường đến thăm em.” Anh cố ý bình thản nói mang theo chút cao quý.
Lâm Thanh Mai cười nhìn thấu anh: “Anh thôi đi, nhớ em thì cứ nói thẳng, cần gì nói vòng vo như thế... Đúng rồi, em gửi tin nhắn nhờ anh khi đến thì mang theo mặt nạ trừ sẹo, anh có mang đến không?”
Đông Phương Trực hơi nhíu mày: “Có mang, em nói sao anh dám quên chứ? Lâm Thanh Mai, em mới về được mấy ngày? Thế mà em đã bị thương rồi? Sẹo ở đâu? Anh muốn kiểm tra! Cơ thể của em cũng không phải là của chính em, em là tác phẩm vĩ đại của anh, anh không cho phép em bất cẩn như thế!”
“Vào nhà rồi nói.”
Lâm Thanh Mai và Đông Phương Trực vào nhà rồi, cô bước đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống: “Em không cần dùng mặt nạ trừ sẹo, là để cho thư ký Đỗ Tuấn của Lập Gia Khiêm dùng. Hôm qua khi em đi dạy cho Asa mới biết được, tuần trước Đỗ Tuấn vì Asa mà bị thương, anh ta bị dây thép làm trầy mặt, tuy lúc đó đã xử lý vết thương rồi, nhưng vết thương này sau khi lành lại cũng sẽ để lại sẹo, làn da sẽ hơi gồ ghề.”
“Đỗ Tuấn vì cứu Asa mới bị thương, em nhất định phải trừ sẹo cho anh ta, tuy Đỗ Tuấn nói anh ta không để ý đến, nhưng em nhìn lại thấy áy náy...”
Đông Phương Trực thở dài nói: “Biết rồi, được, đợi lát nữa anh đưa cho em sau, anh đặt trong hành lý ở khách sạn.”
Anh lại nghiêm túc: “Lâm Thanh Mai, em đã hứa với anh là sẽ không để bản thân bị thương, em phải giữ lời đó! Anh tốn hơn sáu năm mới chữa khỏi cho em, em phải tự bảo vệ bản thân cho tốt!”
Lâm Thanh Mai cười khẽ nói: “Vâng ông chủ, em xin tuân lệnh.”
Trong hơn sáu năm này, không thể nào tính được Đông Phương Trực đã đổ bao nhiêu thời gian và tiền bạc lên người cô, có đôi khi chính Lâm Thanh Mai nhớ đến đều cảm thấy là một ân nghĩa vô cùng lớn, cô cảm giác cả đời này cũng không trả hết được...
Nhưng Đông Phương Trực vẫn luôn nhấn mạnh, cách báo đáp tốt nhất ma anh muốn rất đơn giản, chính là cô phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng bị thương.
“Thanh Mai, em đã gặp Lưu Bảo Bảo chưa?” Đông Phương Trực biết cô đã từng gặp mẹ ruột Vương Lệ Hằng của cô rồi, Lưu Bảo Bảo cũng là bạn thân mà Lâm Thanh Mai vô cùng muốn gặp khi còn ở Vườn Địa Đàng.
Lâm Thanh Mai cười đầy thần bí: “Em đã nghĩ ra được một cách rất hay, có thể gặp mặt cô ấy một cách công khai, thứ hai này là được!”