Đột nhiên xuất hiện giọng phụ nữ làm Lâm Thanh Mai càng hoảng sợ, cô hoảng sợ nhìn khắp bốn phía bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Hạ Thiên lười biếng ngồi trên ghế, trên lỗ tai còn đeo tai nghe đen, cô ta cười khẽ một tiếng: "Lâm Thanh Mai, nhìn tiêu bản đầu hươu trên tường, một con mắt trong đó là camera giám sát.
Cô ta nhắc nhở làm Lâm Thanh Mai lập tức chú ý đến đầu hươu, cô đứng lên đi về trước mấy bước, cẩn thận nhìn vào trong mắt của đầu hươu, quả nhiên nhìn ra được chút manh mối.
"Cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại nhốt tôi trong này? Cô đây không phải bắt cóc và giam giữ người phi pháp!" Lâm Thanh Mai tức giận nói với cái đầu hươu.
Hạ Thiên bật cười ha hả, cô ta nói: "Một tù nhân sống chết còn nằm trong tay tôi như cô, cô xác định bây giờ muốn phổ cập pháp luật cho tôi sao?"
Sự cuồng vọng của đối phương làm Lâm Thanh Mai hít sâu một hơi, cô đè xuống cảm xúc muốn bùng nổ nghiêm túc hỏi: “Cô không cần phải thừa nước đυ.c thả câu, rốt cuộc cô có mục đích gì? Cô cứ nói thẳng đi!"
Nếu đối phương muốn gϊếŧ cô thì sẽ không giam giữ cô như vậy, cô hoàn toàn có thể chết không rõ ràng.
Nụ cười trên mặt Hạ Thiên dần tan đi, đáy mắt cô ta có sự ghen ghét rất sâu, dù thân ở trong cảnh khó, đôi mắt linh động của Lâm Thanh Mai vẫn long lanh quyến rũ như vậy, điều này làm cho trong lòng Hạ Thiên có vết sẹo xấu xí trên trán có một loại hận đến vô tận.
"Lâm Thanh Mai, cô nói Lập Gia Khiêm có phải là mê luyến gương mặt của cô không? Nếu như mặt cô bị hủy đi, anh ấy còn tiếp tục yêu cô sao?"
Giọng nói của cô ta u ám ẩn chứa sát khí, điều này làm Lâm Thanh Mai lập tức vô cùng lo sợ.
Nghe thấy đối phương nhắc đến Lập Gia Khiêm, Lâm Thanh Mai lúc này có chút rõ ràng, xem ra cô bị bắt cóc một mức độ nào đó có liên quan đến Lập Gia Khiêm.
"Nếu như cô thật sự biết Lập Gia Khiêm, cô hẳn là hiểu được bên người anh ấy căn bản không thiếu mỹ nữ, phụ nữ xinh đẹp hơn tôi còn nhiều mà!"
Lâm Thanh Mai bình tĩnh nói, mặc dù bây giờ lòng bàn tay cô đã phát lạnh, nếu như đối phương thật sự muốn đổi mặt với cô, cô nên làm gì bây giờ...
Hạ Thiên trầm mặc, qua khoảng chừng một phút đồng hồ, cô ta bỗng nhiên nói: "Lâm Thanh Mai, tôi thay đổi rồi, muốn sớm thả cô ra, đương nhiên tôi sẽ không cho cô đi, chỉ có điều tôi có chút chờ mong dáng vẻ đối mặt nói chuyện với cô."
Lâm Thanh Mai không nói gì, cô đang đợi đối phương quyết định thêm một bước nữa.
Hạ Thiện đã tắt mic.
Nửa tiếng sau, một chiếc máy bay không người lái bay đến, sau khi nhắm chuẩn bị trí cửa sổ trên mái, Hạ Thiên khống chế máy bay không người lái thả một bộ thang dây xuống.
Ngay sau đó máy bay không người lái biến mất.
Lâm Thanh Mai nhìn bộ thang dây trên mặt đất có chút thất thân, cô cũng không biết đối phương có ý gì.
Qua khoảng hai phút, Hạ Thiên lần nữa dùng Mic nói: "Lâm Thanh Mai, cô dùng thang dây đi xuống, tôi đã để Kiệt đi đón cô."
Cái tên này như nện một búa mạnh vào trong lòng Lâm Thanh Mai.
Lúc ấy sau khi cô đến nhà hàng hẹn với Kiệt, lúc đi vào con đường Kiệt chỉ đỉnh thì cảm giác sau lưng nhói lên, nhanh chóng mất đi ý thức..
Đợi đến lúc cô tỉnh lại là đã bị nhốt trong căn nhà gỗ nhỏ này rồi.
Lâm Thanh Mai ngước mắt nhìn con mắt hươu: "Cô đã muốn tôi đi xuống, vậy cô nên tháo khóa sắt trên chân tôi trước!"
"Chìa khóa tôi ném trong thang dây, cô tự tìm." Hạ Thiên mặt không biểu tình nói một câu.
Dứt lời. Lâm Thanh Mai bước lên trước mấy bước, ngồi xốm tìm kiếm thang dây trên đất, tìm không bao lâu, quả nhiên thấy trong đó một cái chìa khóa bằng sắt cũ dán trên một miếng gỗ.
Cô nhanh chóng thao băng keo ra, bắt đầu dùng chìa khóa đi mở khóa sắt.
"Cạch" một tiếng, khóa sắt nặng nên cuối cùng rời khỏi mắt cá chân của cô.
Mắt cá chân Lâm Thanh Mai hơi sưng đỏ, cô không quá để ý, sau đó ôm lấy thang dây trên đây đi đến bên cửa sổ.
Trên khung gỗ cửa sổ có một cái móc gắn chặt vào bên trong, đây chính là nguyên nhân Lâm Thanh Mai vẫn luôn kéo màn bố làm dây thừng.
Cô tìm được chỗ mở đầu của thang dây, treo thang dây lên móc, dùng sức kéo thử, chắc chắn hoàn toàn không có vấn đề gì!
Lâm Thanh Mai thả thang dây xuống thành, mặc dù thang dây chưa hoàn toàn chạm đến đất, nhưng cũng đủ để chạy trốn.
Lại liếc nhìn tòa tháp cao như vậy làm cô có hơi sợ hãi, chưa bao giờ không có biện pháp bảo vệ nào leo xuống như vậy.
Nhưng bây giờ cô không có lựa chọn!
Lâm Thanh Mai nắm chặt quyên tự lấy dũng khí bắt đầu cẩn cẩn thận thận bò lên cửa sổ, mặc dù đứa bé trong bụng cô căn bản còn chưa thành hình, nhưng cô cũng không dám xem nhẹ.
Cô vừa cẩn thận bụng không đυ.ng vào bất kỳ chỗ sắc nhọn nào, vừa từ từ bò xuống, cô không nhìn xem cao bao nhiêu sợ nhất thời kinh hãi sẽ luống cuống tay chân.
Lâm Thanh Mai luôn nhìn thẳng lên trên, một bước đều dùng chân dẫm hoàn toàn lên ván gỗ rồi mới tiếp tục bước tiếp theo.
Hơn mười phút sau, cô đột nhiên cảm thấy chân đạp phải khoảng không, Lâm Thanh Mai vô thức nhìn xuống dưới, thì ra cô đã đến gần mặt đất nhất rồi.
Nhưng thang dây còn cách mặt đất khoảng 2 mét, cô lâm vào hoàn cảnh khó xử không biết có nên nhảy xuống hay không.
Nếu như cô nhảy xuống không cẩn thận ngã sấp xuống ảnh hưởng đứa bé trong bụng thì làm sao bây giờ?"
Lúc này Kiệt xuất hiện trong tâm mắt của cô, anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Mai nói: "Cô Lâm, cô yên tâm nhảy xuống đi, tôi sẽ đón được cô, tôi sẽ cẩn thận không để con cô có chuyện không may."
Khi cô lần nữa nhìn thấy Kiệt, Lâm Thanh Mai cảm thấy trái tim mình phát lạnh và phẫn nộ, cô chính là tin nhầm người đàn ông này nên mới trúng bẫy rập như vậy!
Cô hối hận lúc trước không để cho hai người vệ sĩ đi cùng với mình.
Nhưng Lâm Thanh Mai không biết, cho dù lúc ấy có bao nhiêu vệ sĩ cũng không làm nên chuyện gì.
"Cô Lâm, cô vẫn là nhảy xuống đi." Trên mặt Kiệt không lộ vẻ gì, đáy mắt này chỉ có một tí cảm giác áy náy cũng thoáng qua rồi biến mất, nhanh đến mức Lâm Thanh Mai không thấy được.
Sau khi Lâm Thanh Mai do dự mãi, cần nhắc đến đứa bé cô vẫn thỏa hiệp trước, cô nói: "Tôi đếm một hai ba, lúc đếm đến ba tôi sẽ nhảy, được không?”
"Có thế!" Kiệt nói xong hơi tách hai chân ra, hạ thấp thân thể một chút, hai tay chìa ra một góc phù hộ chuẩn bị tiếp đón Lâm Thanh Mai nhảy xuống.
Trước khi cô nhảy nhìn Kiệt, mặc dù trong lòng tức giận muốn chửi ầm lên, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc hành động theo cảm tính.
"Một! Hai! Ba!" Lâm Thanh Mai nhẹ nhàng thả người nhảy xuống, Kiệt chính xác hoàn mỹ đón được cô!
Ngoài trừ chân với khớp tay có hơi hơi đau, bụng hoàn toàn không có vấn đề gì, Kiệt lúc đón cô cũng cố gắng để tránh đυ.ng vào bụng của cô.
Sau khi Lâm Thanh Mai đứng vững trên đất, theo thói quen, cô thốt ra một câu: “Cảm ơn."
Sắc mặt Kiệt hơi cứng lại, nhưng rất nhanh anh ta có chút mất tự nhiên nói: "Đi thôi."
Vì để lòng mình không bị ảnh hưởng, Kiệt nhanh chóng rút vũ khí bên hông ra chỉa vào Lâm Thanh Mai.
Sắc mặt của Lâm Thanh Mai có chút sững sờ, sau đó có ba phân trắng không chút máu, cô không nói gì, mặt lạnh đi về trước.
Trên đường đi, Kiệt và Lâm Thanh Mai cũng không nói thêm gì nữa.
Kỳ thật cô rất muốn hỏi anh ta, tại sao phải bắt cóc cô.
Nhưng Lâm Thanh Mai có thể cảm nhận được Kiệt chỉ là bị người sai sử, nếu quả thật dự đoán đến kết quả cuối cùng, phải hỏi người phụ nữ kia...
Đi như vậy khoảng chừng một tiếng đồng hồ, cuối cùng Lâm Thanh Mai cũng nhìn thấy một cánh cửa đá hình vòm.
Bên ngoài cửa đá có xỉ rêu xám ngoét, có vẻ cửa có chút bí mật.
Đến lúc cô và Kiệt chậm rãi lại gần, cửa đá tự động mở ra.
Không bao lâu, Lâm Thanh Mai và Kiệt đi vào trong hầm trú ẩn.
Cửa đá lại lần nữa đóng lại.
Năm phút sau, cuối cùng Lâm Thanh Mai cũng gặp được Hạ Thiên.
Lúc này Hạ Thiên mặt một bộ đồ lửng mùa hè, trên đầu đội mũ lính, lúc cô ta nhìn thấy Lâm Thanh Mai đến thì đầu tiên là tháo tai nghe xuống ném lên bàn.
Kiệt vẫn đứng cách Lâm Thanh Mai không xa, anh ta cầm vũ khí nhắm vào lưng cô.
Hạ Thiên cười có chút quỷ dị, vẻ mặt tò mò dạo bước đi đến trước mặt Lâm Thanh Mai tỉnh tế đánh giá cô.
Sau khi Hạ Thiên đi vòng quanh Lâm Thanh Mai hai vòng, cô ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thanh Mai chất vấn: "Tôi chính là không rõ, đến cùng cô có cái gì đặc biệt? Lập Gia Khiêm vì sao lại đồng ý sinh con với cô?"