Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 5: Đối đầu với kẻ say

Sau khi Lâm Thanh Mai bước vào phòng, mùi rượu nồng nặc quyện với mùi thịt nướng ám vào người cô, khiến Lập Gia Khiêm vừa tắm xong ngửi thấy liền cau mày.

“Cô nửa đêm không ngủ, mà còn đi nhậu nhẹt ăn xiên à?”

Bắt gặp với câu hỏi của anh ta, Lâm Thanh Mai xoay người ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói đầy tức giận: “Nói cho tôi biết tên của anh là gì? Mã nhân viên cũng được!”

Lập Gia Khiêm đi qua trước mặt cô, đến tủ rượu, nhưng lại rót một cốc nước.

Đúng là thanh lịch và quý phái, ngay cả hành động uống nước cũng khiến người ta lưu luyến quên hết lối về.

“Tại sao tôi phải nói cho cô biết?” Trong mắt đen lộ ra vẻ hứng thú.

Lâm Thanh Mai cởi giày cao gót sải bước đến trước mặt anh, phát hiện chiều cao chênh lệch quá lớn, cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mình bị lép vế. Cô lùi lại hai bước và hét lên: “Tôi muốn tố cáo anh!”

Nhìn thấy hành vi đáng cười của cô, Lập Gia Khiêm thấy thật hiếm khi gặp phải tình cảnh này. Anh cầm ly rượu bước đến sô pha, thản nhiên ngồi, trong anh toát ra một khí thế mạnh mẽ..

“tố cáo tôi về điều gì?”

“Tôi muốn tố cáo anh không đủ chuyên nghiệp!”

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Cô tối qua, rất hưởng thụ.”

“Hưởng thụ các mẹ kiếp!” Đêm nay Lâm Thanh Mai tôi cương quyết thề.

Lập Gia Khiêm nhíu mày, giọng nói đột nhiên lạnh ngắt: “Tôi không thích phụ nữ chửi thề.”

Lâm Thanh Mai tỏ ra không quan tâm: “Anh là ai? Anh quản được tôi sao? Tôi muốn nói gì thì nói!”

Lập Gia Khiêm đột nhiên mất hứng trò chuyện, liếc nhìn cô ta một cái: “Được rồi, đi tắm đi, tôi chỉ còn hai giờ nữa.”

Lâm Thanh Mai ngạc nhiên vì sự thờ ơ của anh ta và mệnh lệnh của anh đối với cô.

Rồi cô nổi khùng lên: “Mẹ kiếp đồ bệnh! Tôi cảnh cáo anh, tôi đã đưa tiền cho anh rồi! Đừng có dây dưa với tôi nữa và đưa hết ảnh chụp lén cho tôi!”

Lời nói của cô khiến Lập Gia Khiêm bật cười, như thể đang cười nhạo cô là một đứa thiểu năng.

Lâm Thanh Mai tức giận giậm chân: “Có gì đáng cười! Ảnh chụp đâu? Điện thoại của anh đâu?”

Sau đó, cô bắt đầu tìm kiếm nó, khi cô chuẩn bị đi vào phòng ngủ, Lập Gia Khiêm lập tức đứng dậy.

Anh ta sải từng bước dài, đi tới chỗ cô, bế cô lên, đưa thẳng vào phòng tắm.

Ném cô lên tấm thảm dày, anh nhìn cô một cái nhìn ra lệnh: “Người thì đầy rượu, mùi khiến người khác thật khó chịu, tôi cho cô mười phút. Tắm xong, mau ra đây.”

Cửa phòng tắm bị đóng lại rầm một tiếng.

Lâm Thanh Mai có chút chóng mặt khi bị ngã, vừa thấy choáng váng, muốn nôn mửa, bụng sôi lên một hồi, lập tức đứng dậy lao vào bồn vệ sinh nôn thốc nôn tháo...

Lập Gia Khiêm trong phòng ngủ đang nghe điện thoại.

“Đang ở đâu? Chúng tôi vẫn đang đánh bài ở chỗ Nhậm Bách, anh có tới không?” Đường Văn Tú hít một hơi, trên tay cầm ly rượu.

Lập Gia Khiêm trả lời ngắn gọn: “Không có thời gian.”

“Anh rất bận sao?”

“Giải quyết nhu cầu sinh lý.”

“...”

Đường Văn Tú nghe xong “phù”một tiếng, phun hết chỗ rượu vừa uống.

“Anh thật tuyệt vời! Anh... anh cứ làm đi.” Đường Văn Tú lập tức ngắt điện thoại, anh ta không thể tưởng tượng được khi Lập Gia Khiêm ở cùng một người phụ nữ lại cứng nhắc và lạnh lùng như vậy?

Nghĩ đến điều đó đã thấy rùng mình.

Sau khi cúp điện thoại, Lập Gia Khiêm xử lý một vài email, thấy đã hai mươi phút trôi qua mà cô gái kia vẫn chưa đi ra.

Anh mất kiên nhẫn, bỏ điện thoại xuống, tự mình đi kiểm tra.

Vừa mở cửa phòng tắm, người anh liền đông cứng lại!

Cô gái này lại ngủ gật khi dựa vào bồn cầu...

Trên người cô vẫn đang mặc quần áo!

Anh ta tức giận đến mức bước tới túm lấy cô, ném cô vào bồn tắm, lấy vòi phun nước rồi dội nước nóng lên người cô.

Lâm Thanh Mai tỉnh lại rất nhanh, say đến nỗi không biết gì, tay chân yếu ớt.

Cô nhìn thấy đàn ông lạnh lùng đang cầm đầu sen, mặt đầy nước, cô khó chịu bật khóc: "Anh muốn gì... Sao anh lại hành hạ tôi? Tâm trạng của tôi đêm nay rất tệ, anh còn ăn hϊếp tôi nữa sao... Tôi đã đưa cho anh 15 tỷ rồi! Anh còn muốn thế nào nữa...”

Nước vòi sen đột ngột dừng lại,, cả những suy nghĩ trong đầu Lập Gia Khiêm hoàn toàn biến mất cùng với tiếng khóc của cô.

Những giọt nước mắt của cô khiến anh khó chịu và tức giận.

Anh dùng bàn tay chắc khỏe của mình nắm lấy cô, bế cô ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm lau sạch, cầm áo choàng tắm quấn cho cô, bế cô lên rồi ném cô lên chăn bông.

Lập Gia Khiêm bắt đầu thay quần áo, cuối cùng kế hoạch đi ngủ đêm nay của cô đã thành hiện thực.

Năm phút sau, mặc quần áo chỉnh tề, anh lại nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang ngủ say.

Anh hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên bất lực với một người phụ nữ như vậy.

Trước khi đi còn gọi phục vụ phòng, anh thật sự không chịu được mùi nôn mửa trong nhà tắm

Căn phòng khách sạn này là phòng độc quyền của anh, không được xuất hiện bất cứ chút ô uế dù là nhỏ nhất.

Nhưng khi cánh cửa đóng lại, Lập Gia Khiêm nghĩ đến phản ứng của người phục vụ phòng khi nhìn thấy người phụ nữ.

Người phụ nữ say xỉn này nếu có bị kẻ khác hãʍ Ꮒϊếp cũng chả biết!

Sự tức giận cay đắng lướt qua đôi mắt đen.

Cuối cùng, Lập Gia Khiêm quay trở lại phòng, đi thẳng vào phòng ngủ, bế Lâm Thanh Mai rời khỏi khách sạn.

Thực sự có quá nhiều ngoại lệ tối nay.

Dường như thêm 1 lần, cũng không sao.

Lập Gia Khiêm ném Lâm Thanh Mai và túi xách của cô xuống ghế sau.

Anh vào ghế lái và cảnh cáo người phụ nữ ngồi ghế sau: “Nếu cô lại nôn mửa, tôi sẽ đuổi cô ra khỏi xe”.

Trên đường đi, Lâm Thanh Mai ngủ rất sâu, trong giấc ngủ không nói một lời.

Một giờ sau, chiếc Maybach của Lập Gia Khiêm lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của tập đoàn Lập Thị.

Sau khi xuống xe, anh ta bế Lâm Thanh Mai đi vào thang máy dành riêng, dẫn thẳng đến văn phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng.

Sau khi vào văn phòng, Lập Gia Khiêm đưa cô đến phòng khách dành riêng cho mình, đắp chăn bông cho cô rồi rời đi

...

Mười giờ sáng, Lâm Thanh Mai từ trong cơn nôn nao tỉnh lại, hai tay ôm đầu, hồi lâu sau vẫn chưa hồi phục.

Cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng.

Nhìn xuống cơ thể mình, không một mảnh vải che thân...

Cô gần như hét lên vì ngạc nhiên.

Cô nhìn xung quanh, nó giống một phòng ngủ, nhưng lại không phải.

Cô nhìn thấy một cái tủ lớn cách đó không xa, căn phòng rộng, nhưng trống rỗng.

Có vẻ như chủ nhân không thích bất kỳ thứ gì thừa, mọi thứ trông rất đơn giản.

Cô dần nghe thấy giọng nói yếu ớt của một người đàn ông ngoài cửa.

Lắng tai nghe, không chỉ có một giọng nam mà có nhiều giọng!

Lâm Thanh Mai đầu đau muốn chết. Rốt cuộc, cô đang ở đâu?

Chợt nhớ ra lúc trước cô đến khách sạn gặp người đàn ông.

Không lẽ đây là nhà anh ta?

Cuộn gọn chăn, cô rón rén tìm một hồi nhưng không tìm thấy quần áo của mình.

Lâm Thanh Mai nhìn chằm chằm tủ quần áo quá khổ trước mặt, cô lập tức đi tới, mở ra.

Thấy trong tủ toàn bộ là quần áo nam.

Cô ngậm ngùi, túm đại lấy chiếc áo sơ mi trắng mặc vào.

Cả người cô lùng thùng trong chiếc áo, nhìn mình trong gương hai má cô nóng bừng vì xấu hổ.

Lâm Thanh Mai ghé sát tai vào cửa, cô đang nghe trộm tiếng động bên ngoài, không dám tùy tiện mở cửa ra.

Bên ngoài có vẻ yên tĩnh hơn rồi.

Đang định mở cửa thì bất ngờ bị ai đó bên ngoài xông vào, quật ngã xuống đất.

Dáng ngồi của cô ngay lập tức khiến đôi mắt của người đàn ông vừa bước vào tối sầm lại.

Lâm Thanh Mai hét lại.

Người đàn ông cong môi: “Tiểu yêu tinh, tỉnh dậy lại muốn dụ dỗ tôi sao?”