“Khẩu khí lớn quá chứ, kêu ba của tôi đến đây nhận người hả? Được thôi, ông lái Mercedes Maybach đúng không, vậy tôi nói cho ông biết ngồi cho vững đó, đừng có bị dọa rồi ngã xuống đất, ba tôi là Lưu sẹo đứng đầu trong thế giới ngầm ở thành phố Khuông. Sao nào, sợ chưa?”
Lưu Phong bị bốn người kéo lấy đi qua bên kia, vừa la hét, đồng thời vừa ra hiệu cho thủ hạ đừng động thủ, tình huống hiện tại ai ra tay trước thì người đó chịu thiệt thôi, trừ phi đến một nơi không có camera giám sát.
“Hà Đồ, cái danh nhà giàu có đứng đầu này của ông không làm được rồi nha.”
Nam Cung Vô Phong trêu ghẹo một câu, Hà Đồ lại khẩn trương.
“Gia chủ Nam Cung bớt giận, con người của tôi... thật sự không thích lộ diện, bình thường tạp chí hay là đài truyền hình gì đó đều là do con trai tôi đi, cho nên người địa phương hoàn toàn không thể nhận ra. Nhưng mà ngài yên tâm đi, chuyện này sắp được giải quyết rồi, cái tên Lưu sẹo này ấy à, tôi... tôi còn chưa nghe nói tới.”
Ông ta đường đường là một người giàu nhất, danh xưng Lưu sẹo rõ ràng cũng chỉ là một con chuột hơi lớn một chút ở trong rãnh nước bẩn mà thôi, chưa nghe qua cũng là chuyện bình thường.
Hà Đồ chưa từng nghe tới, nhưng mà hình như một tên vệ sĩ đang kéo Lưu Phong có biết được, đã lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Mà lúc này, Chiêm Tinh Hà bưng một cái khay đi tới, ở trên đặt ba bát súp dê.
“Ồ... mùi đó không tồi nha.”
Nam Cung Vô Phong nói xong, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Hương vị nghe có vẻ không tệ, không biết là ăn như thế nào?”
Chiêm Tinh Hà vội vàng đảm bảo nói.
“Đây là tay nghề cổ truyền của gia đình chúng tôi, lúc đầu chúng tôi không phải là người thành phố Khuông, là di chuyển đến đây, cho nên cứ yên tâm đi.”
Nói xong còn nhìn thoáng qua Lưu Phong đang la hét không ngừng, sau khi nhận điện thoại thì lập tức giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, lông mày Chiêm Tinh Hà nhíu lại, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mấy phút sau, Sở Vĩnh Du lau miệng trước.
“Ngon đó, mùi vị này có thể được nói là xếp thứ nhất trong số súp dê tôi đã được ăn.”
Nam Cung Vô Phong cũng gật đầu.
“Đúng là ngon đó.”
Hà Đồ lại càng trực tiếp hơn, đặt một cái thẻ ngân hàng lên trên bàn.
“Này cậu nhóc, đây là tiền cho ba bát súp dê.”
Nhìn thoáng qua cái thẻ ngân hàng, Chiêm Tinh Hà lắc đầu.
“Thật ngại quá, buôn bán nhỏ, không quẹt thẻ được.”
Cười cười, Hà Đồ khoác tay.
“Không có kêu cậu quẹt thẻ, trong cái thẻ này có ba tỷ, đây chính là tiền cơm của cậu.”
Cái gì!
Không nói tới Chiêm Tinh Hà đang trợn tròn mắt, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng đều há hốc mồm.
Ba bát súp dê lại thanh toán ba tỷ, chỉ sợ là cái này đang ăn vàng... chẳng lẽ, rốt cuộc Chiêm Tinh Hà cũng đã gặp được quý nhân rồi?
“Xin lỗi, tôi không thể nhận tiền của ngài được, không làm gì mà có ăn, ngài chỉ cần trả cho tôi hai trăm bảy mươi nghìn là được rồi.”
Nghe nói như thế, Hà Đồ nhìn Sở Vĩnh Du, người kia trả lại thẻ ngân hàng cho Hà Đồ, sau đó quét mã thanh toán hai trăm bảy mươi nghìn.
“Tinh Hà dọn dẹp một chút đi, đi ra ngoài với tôi một chuyến.”
Nhìn Sở Vĩnh Du, trên mặt Chiêm Tinh Hà vô cùng nghi hoặc.
“Tôi... tôi không biết lời này của ngài là có ý gì?”
Nói dứt lời, có một chiếc Mercedes G500 lao đến, có một người đàn ông trung niên bụng phệ bước xuống xe, bởi vì quá căng thẳng cho nên thiếu chút nữa là đã té lăn ở trên đất.
Đầu tiên là đạp một đạp làm Lưu Phong ngã ở trên đất, sau đó nắm lấy tóc của anh ta kéo đến trước bàn của Sở Vĩnh Du, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Sếp Hà, xin ngài bỏ qua cho con trai của tôi, nó ấu trĩ vô tri, không biết ngài là ai, cầu xin ngài.” . Truyện Khác
Sở Vĩnh Du nghe vậy thì bật cười.
“Trẻ người non dạ hả? Hay cho câu trẻ người non dạ.”
Chỉ là một câu này, còn thêm ánh mắt lạnh như băng của Hà Đồ, người đàn ông trung niên bị dọa sợ, nắm lấy cổ áo của Lưu Phong, trái một bạt tay phải một bạt tay.
Nhìn một màn này, tất cả mọi người đều há to miệng, trước kia Lưu Phong là người mà bọn họ không dám trêu chọc, bây giờ lại có kết quả như vậy?
Ánh mắt không khỏi nhìn về phía ba người Sở Vĩnh Du, đồng loạt suy nghĩ rốt của người này có lai lịch gì, quả thật là phất tay thành mây phất tay thành mưa.
Kinh ngạc nhất chính là Chiêm Tinh Hà ngơ ngác nhìn tất cả những chuyện này, mà anh ta cũng cảm nhận rõ ràng một chuyện, đó chính là ba người này, hình như người thanh niên tên là Sở Vĩnh Du đứng đầu, không biết tại sao anh ta lại có loại cảm giác này, hơn nữa tình huống hiện tại như là đang ra mặt cho anh ta.
“Được rồi, bồi thường tiền đi.”
Mãi cho đến khi Sở Vĩnh Du lên tiếng một lần nữa, người đàn ông trung niên mới dừng động tác, lúc này Lưu Phong đã bị đánh thành một cái đầu heo.
“Ở đây... ở đây có ba mươi tỷ, nếu như không đủ thì tôi lập tức đi lấy thêm.”
Người đàn ông trung niên đầy mồ hôi, đối mặt với một quái vật khổng lồ nhà giàu nhất ở thành phố Khuông như là Hà Đồ, muốn để cho một người bén rễ ở thế lực ngầm như ông ta biến mất cũng chẳng khác gì so với việc gϊếŧ chết một con kiến.
“Tinh Hà, tính toán tổn thất của Lưu Phong gây ra cho cậu đi.”
Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, đầu óc Chiêm Tinh Hà nhanh chóng quay trở lại, há miệng nói.
“Ba tỷ là được rồi.”
Sở Vĩnh Du cau mày, vẫn may là Chiêm Tinh Hà giải thích nhanh.
“Số tiền đó ngoại trừ cửa hàng của tôi bị tổn thất, còn có hàng xóm cộng lại, cũng xêm xêm con số này.”
Nhẹ gật đầu, Sở Vĩnh Du chỉ người trung niên.
“Chuyển ba tỷ qua, số tiền còn thừa để cho con trai của ông đi làm việc thiện, nếu không thì sớm muộn gì ông cũng phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Người trung niên cảm kích liên tục gật đầu.
“Đúng đúng, tôi sẽ đi quyên góp tiền, tôi đi làm từ thiện, tôi đảm bảo là con trai của tôi sẽ không làm ác nữa, sẽ không làm nữa.”
Vở kịch kết thúc, đám người hóa thành chim thú tán đi, e là vở kịch ngày hôm nay sẽ trở thành đề tài bàn luận của bọn họ trong một khoảng thời gian rất lâu.
“Ngài... lúc nãy ngài kêu tôi dọn dẹp, tôi thật sự không hiểu là có ý gì?”
Đến lúc này, Chiêm Tinh Hà mới nhớ đến một vấn đề mấu chốt, từ đầu đến cuối anh ta đều tin tưởng trên thế giới này không có hận thù vô duyên vô cớ, tình yêu vô duyên vô cớ, rõ ràng là thân phận và địa vị của Sở Vĩnh Du không phải bình thường, tại sao lại đối xử tốt với anh ta như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.
Nhìn Chiêm Tinh Hà, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Tôi tên là Sở Vĩnh Du, ở truyền nhân của rồng, ID của tôi là Vô Phong.”
Cái gì!
Ngay lập tức, đại não của Chiêm Tinh Hà hoàn toàn trống rỗng một mảnh, không có cách nào để suy nghĩ. Kể từ lần trước sau khi offline khỏi truyền nhân của rồng, anh ta vẫn tưởng tượng sư phụ lúc nào sẽ đến tìm mình, không nghĩ tới lúc này mộng tưởng thành thật, với lại càng không nghĩ tới đó chính là địa vị của sư phụ trong hiện thực lại khó mà có thể tưởng tượng được.
Hồi tỉnh lại, đang muốn quỳ xuống đất, Sở Vĩnh Du lại lên tiếng nói.
“Cậu cứ quỳ đó cũng không có ý nghĩa gì đâu, tôi vẫn còn chưa quyết định muốn nhận cậu làm đồ đệ, chỉ có khi cậu thông qua cuộc khảo nghiệm tiếp theo rồi thì mới có thể.”
Lời này vừa mới nói ra, Nam Cung Vô Phong hơi nhếch khóe môi.
“Ồ, Vĩnh Du muốn nhận đồ đệ hả, đúng là đáng mừng mà, cái thằng nhóc này thật sự có phúc khí lắm.”
Chiêm Tinh Hà thu liễm tâm tư, chân thành nói.
“Xin ngài chỉ bảo, chỉ cần có thể trở thành đồ đệ của ngài, khảo nghiệm gì tôi cũng không sợ.”
Chậm rãi đứng dậy, trong mắt của Sở Vĩnh Du lóe lên một tia tàn khốc.
“Gϊếŧ người, có sợ không?”