Lúc Tuyệt Đối Mỹ Nhân sực tỉnh, cảm thấy cả người đều không thoải mái, bị dọa liên tục lùi về phía sau, miễn cưỡng cười nói.
“Hiểu lầm... đều là hiểu lầm thôi, tôi... tôi với Truy Mộng thật ra không có thù oán gì hết, thật đó.”
Nói đùa à? Dạng boss giống như là Báo Vương Đốm Trắng Sở Vĩnh Du điều có thể gϊếŧ giống như là làm thịt gà, đối phó với bọn họ, chẳng lẽ còn không phải là dễ như trở bàn tay à? Chắc chắn là cách đấu sư cấp chín.
Đừng có thấy cấp tám và cấp chín chỉ chênh lệch nhau có một cấp bậc, nhưng mà thực lực thật sự trong đó là như trên trời dưới đất.
“Hiểu Tiêm, không phải là em đã từng nói kỹ năng cứu cấp cách đấu à? Ngày hôm nay anh sẽ vì em mà biểu hiện một chút, em muốn xem cái nào?”
Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, Đồng Hiểu Tiêm mừng rỡ nói.
“Anh rể, em... em muốn xem vòng quay Saman, gần đây em vẫn luôn luyện tập kỹ năng cứu cấp cách đấu này, nhưng mà em vẫn không bắt được trọng điểm.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du bước ra một bước, xông về phía bốn người Tuyệt Đối Mỹ Nhân.
“Hiểu Tiêm, nhìn kỹ đây.”
Chỉ nhìn thấy Sở Vĩnh Du đột nhiên lại nhảy lên, thân thể nhanh chóng xoay tròn, hai chân cũng vung ra ngoài theo tiết tấu.
Trong nháy mắt gió bắt đầu thổi, cỏ cây như nhảy múa, gió thổi càng thêm kịch liệt, làm cho người ta không thể mở nổi hai mắt.
Tuyệt Đối Mỹ Nhân há to miệng, đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.
“Quần công kỹ năng cứu cấp cách đấu, vòng quay Saman, tôi... tôi chính mắt nhìn thấy.”
Một khắc sau, bốn người bọn họ đều biến thành những hạt bụi rồi biến mất tại đây.
Đợi đến lúc Sở Vĩnh Du rơi xuống, tất cả đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Vĩnh Du, khỏi phải bàn, chiêu lúc nãy của anh thật sự rất đẹp trai luôn đó, sao trước kia em không phát hiện ra vậy?”
Đồng Ý Yên si mê nói, lúc đầu Sở Vĩnh Du không cảm thấy là có cái gì, bây giờ lại lập tức phô dáng, cười nói.
“Phải không?”
Cũng chỉ có lời khen của vợ mới có thể làm cho lòng anh nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, hoặc là nói, có thể có chút tính tình trẻ con.
“Hừ! Đừng có mà tự đắc, còn ở đó mèo khen mèo dài đuôi. Ủa, Hiểu Tiêm bị sao vậy?”
Chỉ nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ thϊếp đi, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Chắc là do nhìn thấy anh sử dụng vòng quay Saman, cho nên đang lĩnh ngộ đó. Vợ à, không thể không nói lúc đầu gia tộc Gran nước Mỹ nói hai người đều có dòng máu khác thường, bây giờ xem ra đó là sự thật. Mặt kệ là em hay là Hiểu Tiêm thì ai cũng có thể tu luyện tăng tốc vô cùng nhanh chóng, hơn nữa tính lĩnh ngộ cũng cao hơn người bình thường.”
Thở dài, trong mắt Đồng Ý Yên có chút phức tạp.
“Cao điểm có thể là chuyện tốt, em cứ luôn cảm thấy trong tương lai sẽ có chuyện gì đó xảy ra, có sức tự vệ cũng tốt.”
Nói đến đây, Đồng Ý Yên đột nhiên đi tới trước mặt Sở Vĩnh Du, do dự một chút rồi mới nghiêm túc nói.
“Vĩnh Du, em biết là anh còn có chuyện giấu giếm em, hoặc là bởi vì một vài nguyên nhân nào đó mà không thể nói cho em biết, em cũng sẽ không ép buộc anh, em không phải là một người phụ nữ lắm chuyện như thế. Nhưng mà có một số việc, anh đã đồng ý đi em trở thành võ giả, hơn nữa còn có vẻ rất quan tâm, em nghĩ anh có thể chờ đến lúc sau khi con gái của mình lên tiểu học rồi anh cũng bắt đầu để con bé tu luyện được không?”
Nghe nói như vậy, Sở Vĩnh Du ngớ người tại chỗ.
Đúng vậy đó, mình vẫn nghĩ rằng cao thủ mà Khổng Lưu mang theo đã vào vị trí, bảo vệ người nhà mình trong âm thầm thì sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng mà mười năm sau thì sao đây, mười năm sau lúc Huyền Hoàng Tinh tấn công và nuốt chững nó một cách hung bạo thì nó lại là tình huống như thế nào?
Mười năm sau, Hữu Hữu cũng đã mười lăm tuổi, đúng là nên cân nhắc có tài năng gì đó từ lúc nhỏ, mặc dù sẽ mệt mỏi một chút nhưng mà cũng đáng giá.
“Vợ à, cảm ơn em đã nhắc nhở, anh biết nên làm thế nào, em yên tâm đi.”
Đúng lúc này, Đồng Hiểu Tiêm đột nhiên mở mắt nhìn Đồng Ý Yên rồi nói.
“Chị cẩn thận!”
Mỉm cười, Sở Vĩnh Du lùi ra, chỉ nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm nhảy vọt lên trên, thứ mà cô ta sử dụng không phải là kỹ năng cứu cấp cách đấu vòng quay Saman thì còn lại cái gì nữa?
“Thú vị đó.”
Đồng Ý Yên thấy nguy không loạn, hai tay không ngừng đánh ra, mỗi một chưởng đều chuẩn xác cản trở đòn tấn công của Đồng Hiểu Tiêm.
Đây là lần đầu tiên mà Sở Vĩnh Du nhìn thấy vợ của mình chiến đấu vận luật, trong tư thế tự nhiên lại có một loại quyến rũ khác thường.
Sau khi tất cả dừng lại, Đồng Hiểu Tiêm mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thật là, mặc dù đã học vòng quay Saman xong rồi, nhưng mà chị cũng lợi hại quá rồi đó, không hổ là tiên thiên võ giả.”
Đồng Ý Yên sờ đầu Đồng Hiểu Tiêm, cưng chiều nói.
“Em đó nha, đã rất lợi hại rồi, em là cách đấu sư cấp tám tương đương với võ giả bát phẩm trong hiện thực, kỹ năng cứu cấp cách đấu mà em vừa mới sử dụng có uy lực rất mạnh. Nếu như em xuất chiêu trong tình huống cùng cấp bậc tiên thiên võ giả với chị, chị mà muốn chiến thắng em thì cũng không hề nhẹ nhõm đâu.”
“Chị, chị cũng đừng có khen em, em còn không biết là chị đang chừa thể diện cho em à.”
Ra khỏi khu rừng nhỏ, lái xe trở về thị trấn Phong Lâm,hai người nói tạm biệt với Đồng Hiểu Tiêm rồi sau đó offline.
Lấy hồn khôi xuống, Đồng Ý Yên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở Vĩnh Du ôm vào lòng.
“Vợ à, anh phát hiện ngày hôm nay em rất khác với bình thường.”
Đồng Ý Yên xấu hổ cười một tiếng.
“Đồ đáng ghét này, anh muốn làm gì em còn không biết nữa hả, đi tắm cái đã..."
Ngày hôm sau, Đồng Ý Yên bận rộn với chuyện khai thức đấu, Sở Vĩnh Du thì một mình đi đến cửa hàng xe 4S nhập khẩu nơi mà anh bảo dưỡng chiếc Grabus G800.
Tùy tiện đi lòng vòng, anh liền chọn trúng một chiếc xe bán tải Ford F350 6.7L, chạy xe to quen rồi, cũng không muốn lái xe nhỏ.
“Lấy chiếc này đi, trả tiền liền.”
Nhân viên bán hàng thật sự rất mừng rỡ, lần trước anh ta nhìn thấy Sở Vĩnh Du lái chiếc brabus g800 đến để bảo dưỡng, loại xe đó rất hiếm khi nhìn thấy ở tỉnh thành, cho nên anh ta đón tiếp vô cùng nhiệt tình.
Quả nhiên là một chiếc xe mấy tỷ giống như là đồ chơi.
“Vâng quý khách, xin quý khách chờ một chút.”
“Chờ đã, tôi đã nhìn trúng chiếc xe này.”
Sở Vĩnh Du quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười.
“Cái tên này, cậu trở về từ khi nào vậy?”
Mở miệng nói ra lời này, nếu như là người khác thì đương nhiên Sở Vĩnh Du sẽ nhíu mày, nhưng mà anh quen thuộc với âm thanh này đến mức không thể quen thuộc hơn.
Người đến đây chính là sư đệ của anh Fenster.
Ôm nhau một cái thật nồng nhiệt, Fenster cười nói.
“Em có gọi cho chị dâu, chị ấy nói là anh đến đây mua xe rồi, đương nhiên em đến đây để tìm anh. Sư huynh, em nhất định phải mua chiếc xe về cho anh, một năm không gặp, đây là chuyện mà em nên làm.”
Sở Vĩnh Du không nói gì thêm, không phải là ba tỷ đồng đối với Fenster mà nói căn bản không đáng tiền, mà là do có một tình cảm rất đặc biệt.
“Được thôi.”
Chuyện còn lại đương nhiên đã có Fenster cho người đi xử lý, lúc này, hai người đang ngồi trên ghế sa lông.
“Sư huynh, sư phụ... chắc là anh cũng đã gặp sư phụ rồi.”
Nhắc tới sư phụ Vô Phong Tử, Fenster có chút kích động, vành mắt cũng hơi đỏ lên.
“Ừ, gặp rồi, mọi chuyện đều tốt.”
Fenster có hơi run rẩy.
“Sự huynh, có thể làm phiền anh chuyển lời để sư phụ gặp em một lần được không, chỉ một lần thôi, cho dù ông ấy không nói chuyện với em, em chỉ muốn dập đầu ba cái với ông ấy là đã tốt rồi.”
Nghe thấy những lời như vậy, hai tay của Sở Vĩnh Du nắm chặt lại, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ sâu sắc.
“Sư phụ bị bắt cóc rồi.”