Sở Vĩnh Du đi ra khỏi nhà họ Tào, lái xe đến một khách sạn ở thành phố Ninh, không sai, bữa tiệc một trăm ngày mà Tỉnh Dung đã đặt cho con trai là được tổ chức ở đây.
Ban đầu, dựa theo dự tính của Sở Vĩnh Du hẳn là sẽ tổ chức một bữa tiệc ở nhà là được rồi, không ngờ tới là lại đến khách sạn, chỉ có thể nói đứa con thứ hai xuất hiện làm cho tính cách của hai ông bà vui vẻ hơn, có lẽ là cuộc sống cũng hạnh phúc hơn rất nhiều, dù sao thì có lẽ đây chính là phương pháp tốt nhất để xóa bỏ nỗi đau mất con.
Đi vào một căn phòng trên lầu bốn mà Tỉnh Dung đã gửi tới, đẩy cửa vào, ở trên bàn đã có sáu bảy người.
“Vĩnh Du.”
Ngồi ở chính giữa là Tỉnh Dung, là người đầu tiên đứng dậy chào đón Sở Vĩnh Du.
“Chào chú, chào dì.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du lấy một cái thẻ ngân hàng ra đưa cho Tỉnh Dung.
“Cháu cũng không mua quà gì hết, cháu xin tặng món quà này cho Tỉnh... Tỉnh Vu Dịch.”
Nói thật thì Sở Vĩnh Du vẫn không thể nào gọi cái tên này, dù sao thì giữa anh và người anh em này đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ Tỉnh Dung lại lấy cái tên này cho đứa con thứ hai, làm cho anh thật sự không biết phải suy nghĩ như thế nào.
Nhìn cái thẻ ngân hàng, Tỉnh Dung lập tức từ chối.
“Không được đâu, Vĩnh Du, món quà này quá quý giá, chú không thể nhận được.”
Ông ta biết cách làm người của Sở Vĩnh Du, biệt thự mà gia đình mình ở với lại tiền đều là của Sở Vĩnh Du cho hồi lúc trước, cho nên tiền trong cái thẻ này chắc chắn không hề ít.
“Chú à, cháu đã đưa rồi thì không có đạo lý lấy lại.”
Nhìn thấy thái độ của Sở Vĩnh Du kiên quyết như thế, Tỉnh Dung đang muốn mở miệng, đột nhiên lại có một cái tay đặt lên cái thẻ ngân hàng mà ông ta đang cầm.
“Lão Tỉnh à, theo đạo lý mà nói, ngày hôm nay là tiệc trăm ngày của con ông, chúng tôi nên vui mừng, nhưng mà lại có người tặng cái thẻ ngân hàng cho ông, vậy thì tôi không có cách nào ngồi ở đây nữa.”
Một người đàn ông trung niên có dáng người mập mạp ngồi ở bên cạnh lên tiếng nói, Tỉnh Dung nhíu mày.
“Ông Lương, ông có ý gì vậy?”
Người trung niên tên là ông Lương mỉm cười nói.
“Tôi là người của anh Cốc, còn cần tôi phải nhiều lời nữa à, thật sự không muốn chừa mặt mũi?”
Cái gì? Sắc mặt của Tỉnh Dung khó coi hơn nữa, ánh mắt lại bắt đầu trốn tránh, làm cho Sở Vĩnh Du đó.
“Lão Tỉnh, ông làm cái gì đó?”
Người phụ nữ ôm đứa con ở phía bên kia đi tới, Vu Dịch giúp chú với.”
Bà Tỉnh đưa con trai cho Sở Vĩnh Du, quay đầu nhìn ông Lương rồi nói.
“Ông Lương, ông nói là lão Tỉnh nhà chúng tôi làm cái gì, nếu như không nói thì ngày hôm nay tôi sẽ không để cho ông đi ra khỏi cái phòng này đâu.”
Nhìn thấy vợ mình nổi giận, Tỉnh Dung thở dài.
“Sau khi nhận được tin tức con trai qua đời, cho dù là bà đã mang thể bước ra, sau đó liền thả mình vào trong cờ bạc, thiếu một món nợ lớn.”
Hả! Mẹ Vu Dịch che miệng, thiếu chút nữa là đã ngất xỉu trên mặt đất, nước mắt điên cuồng chảy xuống.
“Ông... cái người đàn ông khốn nạn này, thế mà ông lại đánh bạc ông... ông đã bao nhiêu tuổi rồi hả, ông không biết điều kiện nhà chúng ta như thế nào à, ông muốn chọc cho tôi giận chết mà chuyện như thế này thì cũng có thể tha thứ. Cả đời Tỉnh Dung rất trung thực, nếu như không phải xảy ra biến cố đó, không được thăng chức, ông ta tuyệt đối sẽ không có khả năng dây vào cờ bạc.
“Dì à, đừng có nóng giận, chỉ cần chú ấy đã bỏ bài bạc, vậy thì tiền nợ cháu có thể trả mà.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du cảm thấy đứa bé ở trong ngực đang nhóc mà mình đã nhìn thấy trong video, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy người thật.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi môi của đứa nhỏ đó cử động, Sở Vĩnh Du lại ngơ ngác lần nữa.
Động tác của đôi môi ấy rõ ràng là nói hai chữ, cảm ơn.
Bây giờ anh đã thật sự nhìn thấy ở một khoảng cách gần, so với khẩu hình miệng trong cuộc video lần đó, nó rõ ràng hơn gấp mười gấp trăm lần.
Ngay cả thế giới quan mà Sở Vĩnh Du đã nhận thức từ người ngoài hành tinh cũng bị nghiền ép trong chốc lát.
Cậu bé này chẳng lẽ không chỉ đơn thuần tên là Tỉnh Vu Dịch? Ban đầu, Tử Thánh mang tro cốt vẫn luôn đứng đợi ở bên cạnh nhà ba mẹ Tỉnh Vu Dịch, tất cả những chuyện này làm sao có thể không liên kết với nhau.
Nhưng mà suy nghĩ đều bị một câu nói của ông Lương đánh gãy.
“Đây là ngày vui, chúng ta cứ tiếp tục đi, còn tấm thẻ này thì tôi xin lấy vậy, nếu không thì cũng không có cách nào bàn giao với anh Cốc.”
Sở Vĩnh Du quay đầu nhìn ông Lương, anh nói.
“Ông không thể lấy cái thẻ này đi được.”
Cái gì? Rõ ràng là ông Lương không vui.
“Cậu có biết lão Tỉnh thiếu bao nhiêu tiền không hả, tiền trong cái thẻ này chắc có lẽ là trả tiền lời cũng không đủ, cậu dám ngăn cản tôi?”
Lại giao đứa nhỏ cho mẹ Vu Dịch, Sở Vĩnh Du nói.
“Đi ra ngoài nói đi, trong cái thẻ này có rất nhiều tiền, ông lấy hết thì đâu có được.”
Rất nhiều? Ông Lương cười. Đam Mỹ Hài
“Haha, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà cũng muốn lừa gạt tôi hả? Một tiệc trăm ngày, tôi xem cậu như là con cháu đời thứ hai của đại gia, trong cái thẻ này nhiều lắm thì cũng chỉ có ba tỷ thôi, có đúng không? Đừng có cố tình gây sự nữa, nếu không thì chẳng có ai dễ nhìn đâu.”
Sở Vĩnh Du còn muốn mở miệng, mẹ Vu Dịch lại có cảm giác như sụp đổ.
“Rốt cuộc... rốt cuộc là ông đã thiếu bao nhiêu tiền?”
Dựa theo cách nói của ông Lương, ba tỷ vậy mà còn chưa đủ để nhét kẻ răng, bà thật sự không có cách nào tưởng tượng.
“Cả gốc lẫn lãi, ba... ba mươi tỷ.”
Cái gì... mẹ Vu Dịch váng đầu hoa mắt, nếu như không phải Sở Vĩnh Du đỡ bà, đồng thời trấn an bà, chắc có lẽ là bà thật sự ngất xỉu.
“Dì à, hôm nay là ngày vui, không nên nổi giận, để cháu giải quyết cho, dì có thể tin tưởng cháu.”
Lúc này, Tỉnh Dung cũng tức giận không thôi, ông Lương lại là người của anh Cốc, mà trong bữa tiệc tiệc trăm ngày của con ông ta lại có một vở kịch như thế, thật sự rất quá đáng.
“Lão Tỉnh, ông cũng đừng có trách tôi, nếu như không phải tôi đảm bảo giúp ông thì anh Cốc đã sớm dùng các thủ đoạn khác rồi, có thể cho ông có thời gian dài để thư thả như vậy à? Tôi thấy là chắc trong tiệc trăm ngày sẽ có người tặng tiền cho ông, có thể trả được bao nhiêu thì bấy nhiêu.”
Ý tưởng của ông Lương rất rõ ràng, chính là tiếp theo nếu như có người nào tặng tiền thì đều phải đưa cho ông ta.
“Ông ra đây với tôi một chút, ông không thể lấy cái thẻ này đi được, tôi sẽ trả khoản tiền của chú Tinh.”
Lúc ông Lương đang muốn cãi lại Sở Vĩnh Du, đột nhiên cửa phòng bị hung hăng đẩy ra, có bảy tám người bước vào, nhìn tư thế đó thì biết không phải là người tốt.
“Anh Cốc, sao anh lại đến đây?”
Có một người đàn ông trung niên đầu trọc là kẻ cầm đầu, tay phải nắm vuốt hai hạt đào, ông Lương vội vàng chào hỏi.
“Nói nhảm! Dạo này ông đây rất cần tiền, tôi đều đi tìm các con nợ hết một lượt, không có lý do gì mà không thể tìm Tỉnh Dung chứ. Số tiền mặt ông ta thiếu không hề nhỏ, nếu như ngày hôm nay vẫn không có tiền, vậy thì lấy biệt thự gán nợ đi.”
Vì lý do gì mà có thể cho Tỉnh Dung mượn ba mươi tỷ, thật sự chẳng lẽ là vì ông Lương à? Làm sao có thể, cũng là bởi vì căn biệt thự đó mà thôi.
Ông Lương vội vàng nói.
“Anh Cốc, cái thẻ ngân hàng này là Tỉnh Dung vừa mới nhận được, tôi đang chuẩn bị đưa cho anh, cho ông ấy thư thả thêm chút thời gian nữa đi.”
Nhìn thoáng qua các thẻ ngân hàng, anh Cốc ra dấu, lập tức có người nhận lấy.
Nhưng mà cùng lúc đó, tay phải của Sở Vĩnh Du cũng đưa tới, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ trả khoản nợ của chú Tinh, tiền trong thẻ này rất nhiều, các người không thể cầm đi được.”