Lời này của Võ Tôn, sức sát thương rất lớn.
Tuy bây giờ bởi vì sự ra đời của truyền nhân của rồng, nước R rất nhiều người cũng miễn cưỡng có sức bảo vệ mình, nhưng đối diện với những người dị năng kia, vẫn là không đủ, ít nhất trước mắt là như vậy, nếu như cũng có thể lớn mạnh, tự nhiên không sao.
Không nói những người đó, người bình thường phải làm sao? Lấy dị năng lửa của Ngô Siêu làm ví dụ, sức sát thương đối với người bình thường đã quá khủng khϊếp rồi.
Cho nên những người dị năng này một khi đi vào, bắt đầu làm loạn, cho dù là trong thời gian ngắn có thể đánh gục toàn bộ, tổn thương gây ra cũng tuyệt đối không thể dự tính được.
“Võ Tôn, ông rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Võ Tôn khẽ mỉm cười.
“Lão phu có năm địa chỉ, Mị Tôn chắc chắn sẽ dẫn những người dị năng lẩn trốn ở một chỗ trong đó, tôi sẽ cho cậu địa chỉ, vì vậy Sở Vĩnh Du cậu phải nợ một món ân tình, không biết giao dịch này như thế nào?”
Vừa nói xong, Võ Tôn bổ sung.
“Đương nhiên, tôi biết quy tắc của cậu, khi trả món ân tình này, chắc chắn sẽ không phá vỡ đạo đức và giới hạn trong lòng cậu.”
Không có bất kỳ do dự, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Được, tôi đồng ý với ông.”
Xoạt!
Tay phải khẽ động, Võ Tôn quăng ra một tờ giấy, được Sở Vĩnh Du bắt lấy.
“Địa chỉ đều ở trong đó, mặc kệ cậu muốn phái ai đi điều tra, nhớ kỹ, đừng đánh rắn động cỏ, nếu không Mị Tôn sẽ lập tức đổi chỗ, cô ta rất thận trọng, cậu chắc từng nếm thử.”
Nói xong, Võ Tôn rời đi.
Nhìn năm địa chỉ trên tờ giấy, có một nơi vậy mà ở trong nước R, nếu như Mị Tôn ở đó, chỉ có thể nói lá gan quá lớn.
Rút điện thoại ra, gọi điện cho ông Tần.
Sau khi nói xong, giọng nói của ông Tần cũng ngưng trọng hơn.
“Mị Tôn này, trong một năm cậu đến Huyền Hoàng Tinh, chúng tôi cũng đang điều tra tung tích của cô ta, nhưng mãi không tìm được, không ngờ vậy mà dám lên kế hoạch lớn như vậy để nhằm vào tổ quốc của cô ta, thật sự đã tới mức độ mất trí.”
“Ông Tần, trước tiên đừng nói những chuyện này, thăm dò năm nơi này, ông có người thích hợp không? Sự giảo hoạt của Mị Tôn, buộc phải người có thực lực cao cường đi thăm dò, nếu không xuất hiện một chút sơ hở, muốn tìm được nữa là càng thêm khó.”
Sau khi một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, ông Tần mới nói.
“Người thích hợp nhất chính là cao thủ của Lương Nhân Cốc, thần long hộ quốc chắc chắn không thể sắp xếp, tình hình hiện nay thần long hộ quốc đang bảo vệ người quan trọng, tuyệt đối không đi được, nhưng phía Lương Nhân Cốc...”
Hửm? Sở Vĩnh Du nhíu mày.
“Lương Nhân Cốc làm sao rồi?”
“Lương Nhân Cốc luôn rất nghe mệnh lệnh, ngoan hơn Cửu Long Vực nhiều, nhưng xảy ra việc khác thường ắt có quỷ, hạ lệnh phái người, Lương Nhân Cốc chắc chắn sẽ phái người đi, nhưng người mạnh nhất, tuyệt đối sẽ không xuất hiện, những cường giả đó đều là người dự dị của thần long hộ quốc, bảo bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, tuyệt đối là càng thêm khó.”
Nghe thấy lời này, Sở Vĩnh Du coi như đã hiểu, bạn bảo người ta phái người, người phái đã phái, hơn nữa thực lực cũng không tệ, nhưng muốn người mạnh nhất, không có cửa.
“Vậy thì phải làm sao? Có cách gì có thể khiến người mạnh nhất xuất động không?”
Vấn đề mấu chốt là năm nơi này gần như rải ở mấy châu lớn, một người đi điều tra, thật sự là lãng phí thời gian và sức lực, nếu không Sở Vĩnh Du cũng tự mình đi.
Cộng thêm anh vừa mới về nhà, lại ra ngoài nữa, bản thân anh cũng cảm thấy có lỗi với người nhà
“Cách duy nhất, Vĩnh Du cậu có thời gian không, đến Lương Nhân Cốc một chuyến, nơi đó dùng võ nói chuyện, chỉ cần có thể đánh bại bọn họ, cộng thêm mệnh lệnh của quốc gia, những cường giả thật sự đó có thể xuất động.”
Do dự một lát, nam vẫn đồng ý.
“Được thôi, tôi rút thời gian đến Lương Nhân Cốc một chuyến.”
Anh là Chiến Thần nước R, những chuyện này cũng nằm trong phạm vi chức trách, vốn tưởng rằng sau khi Khổng Lưu dẫn người tới, không cần tới Lương Nhân Cốc nữa, không ngờ... cuối cùng vẫn phải đi một chuyến.
Đồng Ý Yên tấn cấp rất thuận lợi, vào một giờ đêm thì thành công rồi.
“Chồng, em trở thành Tiên Thiên võ giả rồi.”
Thấy vợ nhảy nhót giống như thiếu nữ mới lớn, Sở Vĩnh Du cũng cười không ngừng.
Điều an ủi nhất chính là Tiên Khách Tiên Thái, thậm chí trong mắt đều là hơi sương.
Bà ta không ngờ, Sở Vĩnh Du vậy mà thật sự có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy góp đủ 9999 hạt Long Mễ, quá là khó tin.
Một ải này đã qua, con đường về sau bà ta cũng không giúp được bao nhiêu nữa, chỉ cần Đồng Ý Yên tu luyện theo phác đồ đó là được.
“Ý Yên, vi sư cũng chỉ có thể dẫn con đi đến đây thôi.”
Nghe thấy lời này, Đồng Ý Yên ngạc nhiên nói.
“Sư phụ, người muốn đi sao?”
Tiên Khách Nam Thái gật đầu.
“Ừ, nên đi rồi, sư phụ cũng có ít tâm nguyện chưa hoàn thành, bây giờ đã không phụ lòng của tổ sư của con, cho nên cũng nên vì chuyện của mình mà bôn ba.”
Nhất thời, Đồng Ý Yên thật sự có chút không nỡ, chung sống hơn một năm, đã nảy sinh tình cảm sư đồ tình thâm với Tiên Khách Nam Thái.
“Vĩnh Du, anh quay về đi, tối nay em ở bên sư phụ.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Được, có điều tiền bối, nếu như có bất cứ chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cứ mở miệng.”
Đi ra khỏi biệt thự, mục đích của Sở Vĩnh Du rất rõ ràng, trực tiếp đến Lương Nhân Cốc, nếu tất cả mọi thứ thuận lợi, một ngày có thể quay về.
Mặc kệ là kế hoạch điên rồ của Mị Tôn, vô cùng cấp bách, hoặc anh cũng không muốn rời khỏi người nhà thời gian quá lâu, dẫn tới Sở Vĩnh Du trực tiếp chọn lái máy bay chiến đấu.
Đến sân bay, khi đi về phía một chiếc máy bay chiến đấu, đột nhiên nhận được một tin nhắn zalo, là Mã Trạch gửi tới.
“Đại nhân, không biết anh đã quay về chưa, tôi và Đông Linh chuẩn bị một tuần sau kết hôn rồi, chúng tôi thật sự hy vọng anh có thể tới làm người chứng hôn cho chúng tôi.”
Sở Vĩnh Du mỉm cười, nhưng không có trả lời, anh định tới khi đó trực tiếp đến cho Mã Trạch và Đông Linh một bất ngờ.
Tứ đại thủ hộ là một tay anh dẫn dắt, tình cảm đương nhiên không giống.
Hình Thiên vẫn ở vị trí Chiến Thần Bắc Vực, Huyết Cốt chắc cũng đã chịu phạt xong, ra khỏi tử ngục rồi, có lẽ khi Mã Trạch và Đông Linh kết hôn, có thể tụ họp một lần.
Vị trí ở một sa mạc ở phía Tây nước R, người ở đây ít ỏi, cho dù trong bầu trời đêm cũng có thể cảm nhận được sức nóng ẩn chứa của cát.
Lương Nhân Cốc nằm ở trung tâm sa mạc này.
Nói là Lương Nhân Cốc, thật ra giống như một thị trấn nhỏ, điều quan trọng nhất, cách phía đông Lương Nhân Cốc khoảng một km, còn có một sân bay đơn giản, nơi này còn đỗ hai chiếc máy bay dân dụng và bốn chiếc máy bay chiến đấu.
Sau khi vang lên tiếng ầm ầm, có máy bay chiến đấu từ trên trời đáp xuống.
Khi Sở Vĩnh Du nhảy xuống thì nhìn thấy năm người chạy về phía này.
Bốn người cầm súng trong đó là tướng sĩ gác ở đây, chỉ có một người trong đó mặc áo trắng, dáng vẻ thanh niên.
“Đại nhân.”
Bốn người chào hỏi, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Chuẩn bị xe, đến thẳng Lương Nhân Cốc.”
“Là anh!”
Đột nhiên, thanh niên áo trắng đó sững sờ nhìn Sở Vĩnh Du rồi mở miệng, Sở Vĩnh Du cũng nhìn qua, suy nghĩ một lát mới cười nói.
“Ồ, là Vạn Tâm.”
Khi gϊếŧ Ma Tôn, thanh niên cao ngạo đến từ Lương Nhân Cốc này, lúc này sự sững sờ trên mặt chuyển thành sự thách thức, ngẩng đầu nói.
“Sở Vĩnh Du! Anh vậy mà dám đến Lương Nhân Cốc chúng tôi? Nói cho anh biết, tôi bây giờ đã là cao thủ Hóa Long Cảnh, anh chưa chắc thắng được tôi.”