Văn Khải Tinh vừa mới nói xong, trong nháy mắt Văn Khả Hân đỏ bừng cả mặt.
“Ông nội, Vĩnh Du đã kết hôn rồi, còn có con nữa, ông nói cái gì vậy chứ... đúng là càng già càng không đứng đắn mà.”
Biết là Sở Vĩnh Du đã kết hôn, thế mà Văn Khải Tinh còn không tuyệt vọng vì bất ngờ, ngược lại còn thuận theo tự nhiên mà nói.
“Vậy à, không sao hết, đàn ông tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường mà, để Khả Hân làm vợ hai của cậu, có được không?”
Văn Khải Tinh không phải là đang nói đùa, một người trẻ tuổi ưu tú như thế, thành tích căn bản không có gì để đánh giá, nếu như có thể trói chặt ở nhà họ Văn, vậy thì căn bản không cần phải nói tới lợi ích.
“Tiền bối cứ nói đùa, tốt hơn hết chúng ta cứ so tài một trận là được rồi.”
Sở Vĩnh Du hoảng sợ rồi, ông già này cứ liều chết muốn nhét cháu gái vào trong tay của mình, hay là đừng có phần thưởng gì luôn cho rồi, nếu theo sau đó có cạm bẫy, mình nhảy vào hồi nào cũng không biết.
Nói đến đây, Văn Khải Tinh không tiếp tục nói gì nữa, hai người nhìn đèn xe ở phía trước, xem như đã tiến vào trạng thái tranh tài.
Vốn dĩ Văn Khả Hân còn muốn xem cho kĩ, nhưng đã chạy mất rồi, cô ta thật sự không thể nghe được những lời mà ông nội của mình nói. Nhưng thật ra thì làm sao mà cô ta không có cảm xúc tốt với Sở Vĩnh Du được chứ, loại cảm giác đã biết không có kết cục mà còn ôm theo hi vọng, đó mới là đáng sợ nhất.
Văn Khả Hân là con nhà giàu, có cái gì cũng không thiếu, nguyện vọng duy nhất lúc này chính là tình yêu mà mình muốn, nhưng mà lại chỉ gặp Sở Vĩnh Du, bản thân của cô ta cảm thấy vận mệnh thật sự trêu cợt con người.
Sâu trong rừng rậm ở Cửu Long Thành, trong căn phòng trên cùng của Tạc Thiên bang, Phồn Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi hơi nhếch lên.
“Có thể gϊếŧ Lục bộ Võ vương nhà họ Yến trong chớp mắt? Sở Vĩnh Du, cậu thật sự làm tôi vui mừng đó, nói không chừng cậu còn có thể trở thành chủ nhân của tôi nữa là? Ha ha, thật sự mong chờ.”
Thời gian dần dần trôi qua, đại chiến Thiên Tuyển Cửu Long Thành cũng đã bắt đầu.
Phía sau ngọn tháp cao Long Môn, ở đây cũng có tồn tại một rừng cây, nhưng mà lại được Long Môn hao tốn một phần lực lớn để có thể ngăn cách với những rừng rậm khác, hoàn toàn nằm trong phạm vi khống chế của bọn họ.
Ở trong đó không cần phải lo lắng có thú dữ, đại chiến Thiên Tuyển được diễn ra ở bên trong.
“Cảm thấy như thế nào?”
Bắt đầu là cuộc so tài chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm, lúc này, Sở Vĩnh Du mỉm cười nhìn Vưu Hân Diễm, cô ta đã khôi phục khá ổn.
“Cũng được, anh Sở, cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ không làm anh phải thất vọng vì cơ hội mà anh đã giành cho tôi.”
“Được rồi, cố lên.”
Nhìn Vưu Hân Diễm đứng trong nhóm người dự thi, nụ cười trên mặt của Sở Vĩnh Du càng sâu hơn nữa, cô gái này thật sự rất kiên cường.
“Cuộc thi đấu chiến lực đỉnh tiêm võ giả cửu phẩm, kiểm tra rất nhiều thứ, trong số bọn họ, ai bước ra khỏi rừng rậm này trước thì người đó thắng trận.”
Văn Khả Hân đứng ở bên cạnh Sở Vĩnh Du, sau khi nói xong thì chỉ vào một khu vực to lớn trống trải.
“Chờ sau khi bọn họ xông vào rừng rậm, ở đây sẽ bắt đầu cuộc thi của tiên thiên võ giả, mà cấp bậc Võ Vương thì ở trên đỉnh tháp Long Môn, có tư cách lên đó quan sát chỉ có tộc trưởng của chín gia tộc lớn Cửu Long Thành, còn có trưởng lão Long Môn, những người khác, không ai có thể lên đó.”
Khẽ gật đầu, Sở Vĩnh Du không nói gì thêm, Võ Vương là đỉnh cao võ giả, đều là cường giả, đương nhiên có tôn nghiêm, làm sao có thể tùy tiện để cho người khác quan sát, vậy chẳng phải hạ thấp bọn họ rồi à.
Vừa mới ra lệnh, Vưu Hân Diễm cùng với chiến lực đỉnh tiêm võ giả cửu phẩm trong nháy mắt đều xông vào rừng rậm, dần dần không còn tiếng vang nào phát ra.
Một vị quản sự Long Môn bắt đầu chỉ huy cho người rời khỏi mảnh đất trống này, bởi vì cuộc giao đấu của tiên thiên võ giả đã sắp bắt đầu.
Ở đây có đầy người của thành phố Long cùng với các gia tộc Cửu Long Thành, bọn họ không thể xem trận chiến của Võ Vương, cũng không thể bỏ lỡ trận chiến của tiên thiên võ giả.
“Cậu Sở, chúng ta cũng đến đó thôi.”
Lúc này, Văn Tông Miểu bước tới, Sở Vĩnh Du đi theo ông ta đến tòa tháp cao Long Môn.
“Ba của ông đâu rồi?”
“Ba của tôi đã lên trên rồi, những người già như ông ấy đã lâu lắm rồi không được ra ngoài hoạt động, gặp được mấy người bạn già chắc chắn sẽ ôn lại chuyện cũ.”
Thật ra thì cho đến bây giờ, trong lòng của Sở Vĩnh Du vẫn có chút nghi hoặc, những lão quái vật này tập hợp với nhau, là một cỗ chiến lực vô cùng đáng sợ. Nhưng mà dưới tình huống lại bởi vì một câu nói của đại trưởng lão Long Môn, toàn bộ đều rụt cổ, vô cùng nghe lời, thế thì đại trưởng lão còn đáng sợ đến mức độ nào nữa.
Đi thang máy lên đến tầng cao nhất, lúc cửa thang máy mở ra, cảm nhận được mở rộng đến cực điểm. Ngay cả Sở Vĩnh Du cũng không ngờ tới, nhìn từ bề ngoài đỉnh của tòa tháp Long Môn giống y như là một thanh kiếm sắc bén thẳng đứng, nhưng mà không nghĩ tới phía trên lại có diện tích to như thế.
Lúc này, có những chiếc ghế bành được sắp xếp vòng tròn xung quanh đỉnh tháp, có rất nhiều người ngồi ở trên ghế, đương nhiên là Yến Tử Ca nhà họ Yến cũng có trong số đó.
Ngồi xuống vị trí tương ứng với Văn Tông Miểu, Văn Khải Tinh mỉm cười với Sở Vĩnh Du, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với người ở bên cạnh.
“Gia chủ Văn, bên nào là nhà họ Thẩm?”
Ánh mắt di chuyển, đầu có hơi cử động, Văn Tông Miểu nói.
“Là ở bên kia, Thẩm Tâm gia chủ nhà họ Thẩm ngồi ở giữa, bên trái là... không ngờ là lão tổ nhà họ Thẩm lại đến đây.”
Nói đến đây, trong mắt của Văn Tông Miểu có cảm xúc khác thường.
“Trước kia ba của Thẩm Tâm qua đời trong một vụ tai nạn, người đang nhắm mắt ở bên trái là lão tổ nhà họ Thẩm, thực lực rất đáng sợ, hai người ở bên phải chính là Võ Vương của nhà họ Thẩm đến tham gia cuộc thi lần này.”
Hai người ở bên phải đều là người trung niên, cả gương mặt đều là sự kiêu ngạo.
Thật ra thì nhìn chung tất cả mọi người trong chín gia tộc lớn, số người trẻ tuổi như Sở Vĩnh Du và Văn Tại Thiên tổng cộng chỉ có bốn người mà thôi, ở độ tuổi này đã có thể đạt đến cảnh giới Võ Vương, bất kể là bao nhiêu bộ Võ Vương đều có thể được gọi là thiên tài.
Một lát sau, cửa thang máy lại được mở ra một lần nữa, có tám người xuất hiện, vị lão giả đi đầu tiên chính là đại trưởng lão có quyền lên tiếng tuyệt đối.
Thấy bọn họ xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng dậy, mặc dù không hành lễ, cũng không chào hỏi, nhưng mà chỉ là động tác này đã đại biểu sự tôn trọng.
“Ngồi xuống hết đi.”
Đại trưởng lão ngồi xuống chiếc ghế bành, vượt qua tất cả mọi người, xem như là vị trí trước nhất, như thể có thêm chút lực trong khung tròn.
Đại trưởng lão nói xong, những người khác mới đồng loạt ngồi xuống, lúc nãy còn có đủ loại âm thanh trò chuyện với nhau vang lên, bây giờ đều đã ngậm miệng lại.
“Được rồi, không cần phải có nhiều lễ tiết như vậy đâu, bắt đầu đi. Như bình thường là cuộc thi đấu đại chiến Thiên Tuyển cấp bậc Võ Vương sẽ kéo dài ba ngày ba đêm, nhưng mà lần này chắc sẽ không dùng thời gian dài như vậy.”
Có rất nhiều người không hiểu tại sao đại trưởng lão lại nói như thế, bởi vì Võ Vương đều là một đấu một, đánh xong một trận thì cần phải nghỉ ngơi, đương nhiên không thể nào phân thắng bại trong lúc nhất thời.
Chỉ có nhà họ Yến và nhà họ Văn mới biết đại trưởng lão còn có ý khác.
Quả nhiên là một khắc sau, lời nói của đại trưởng lão đã chứng minh phỏng đoán của bọn họ.
“Vị Võ Vương đầu tiên ra trận, Sở Vĩnh Du.”