Nhìn thấy lão đạo, đột nhiên Sở Vĩnh Du nhớ đến cách Sâm Mộc vừa gọi ông ta, Đạo Không tiền bối!
Mặc dù biết tên của lão đạo nhưng Sâm Mộc đã lớn tuổi, hơn nữa ông ta còn là người thuộc cảnh giới Võ Vương, không ngờ lại gọi Đạo Không là tiền bối? Bất ngờ quá nhỉ.
Sau khi thốt ra câu nói ngắn ngủi ấy, Đạo Không bèn quay lưng nhìn Sâm Mộc.
“Đi theo tôi.”
Ánh mắt của Sâm Mộc toát lên vẻ do dự rồi nói với vẻ không cam tâm.
“Tiền tối, Sâm Mộc tôi vẫn còn nợ người khác ơn tình, xin thứ lỗi tôi không thể nghe lời ông.”
Đạo Không khẽ gật đầu rồi nói.
“Ông chưa từng làm việc thiện cao cả nhưng cũng chưa từng gây ra chuyện đại ác nào, hơn nữa lại còn trọng tình trọng nghĩa, cũng chính vì thế, ông mới có thể tồn tại trong chiếc giếng khô này lâu như thế. Cho dù ông có thi triển cấm thuật thì cũng không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du đâu, bởi thế hãy dùng võ lực của mình ở nơi nào có ích đi.”
Vừa nghe thấy thế, Sâm Mộc tỏ vẻ lúng túng.
“Ý của ông là cho dù tôi sử dụng cấm thuật thì cũng không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du sao?”
“Một chiêu tất bại.”
Vào giây phút ấy, đến Sở Vĩnh Du cũng cảm thấy ngượng ngùng khi được khen, mình mạnh đến thế sao?
Nhưng không ngờ Sâm Mộc lại tin tưởng.
“Được, tôi đi theo ông.”
Ông ta biết rằng, nếu như Đạo Không không ra mặt, sau khi sử dụng cấm thuật thì ông ta cũng sẽ bị Sở Vĩnh Du gϊếŧ, thà đi theo ông ta để giữ lại cơ thể này còn có chút tác dụng.
“Tiền bối, tôi.”
Sở Vĩnh Du mới định lên tiếng, Đạo Không và Sâm Mộc đã biến mất, chỉ còn chiếc hố sâu đã từng chứng kiến cuộc chiến đấu huy hoàng.
Khe khẽ lắc đầu, Sở Vĩnh Du dừng bước ở bên lề lòng hố sâu. Lúc Trương Thanh Lệ ra đến phòng khách, bà ta còn chưa kịp cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Nam Cung Vô Phong, bà ta vội vàng cười nói:
“Chồng à, có chuyện hay gì à, nói cho tôi nghe để tôi mừng chung với ông.”
Nam Cung Vô Phong cười đáp:
“Đương nhiên là có chuyện hay ho rồi, từ nay về sau Vân Kinh sẽ không còn nhà họ Bạch nữa, tất cả đều do một tay Vĩnh Du làm đấy, bà nói xem có được xem là chuyện hay hay không?”
Cái gì!
Trương Thanh Lệ muốn nổi điên, gương mặt bà ta toát ra vẻ kinh ngạc.
Nhà họ Bạch có tên tuổi trên bảng xếp hạng nước R, không ngờ, không ngờ lại bị Sở Vĩnh Du tàn sát, bất ngờ thật.
“Sau này bà muốn ngồi xe lăn hay là muốn được người khác đút cơm cho?”
Trong lúc sững sờ, đột nhiên nghe thấy câu nói của Nam Cung Vô Phong, Trương Thanh Lệ vô cùng hốt hoảng, bà ta quỳ xuống trước mặt Nam Cung Vô Phong:
“Chồng à! Không, ông không thể đối xử với tôi như vậy được, không thể nào!”
Nam Cung Vô Phong nhíu mày nhưng vẫn cười cười:
“Ồ? Không thể? Vì sao? Vì bà là phu nhân hạng nhất của gia tộc Nam Cung hay sao?”
Mặc dù Nam Cung Vô Phong vẫn nở nụ cười nhưng Trương Thanh Lệ lại cảm nhận được sự đáng sợ trước nay chưa từng có, sống chung với nhau đã nhiều năm mà bà ta còn không dám nói mình hiểu người bên gối.
“Tôi biết sai rồi, chồng à tôi biết sai rồi, tôi sẽ đi xin lỗi Sở Vĩnh Du một cách chân thành, xin ông đấy, xin ông nể tình vợ chồng nhiều năm, xin ông.”