Mặc dù Hồ Hân Hân và Sở Vĩnh Du đã rời đi, nhưng đám người trong phòng cũng vẫn còn ở trạng thái chấn kinh.
Phải biết, gia thế của Tiểu Á là lợi hại nhất trong đám bọn họ, vừa rồi đảo ngược thực sự khiến người kinh ngạc quá mức.
Cũng giống như suy nghĩ của Tiểu Á, bọn họ cũng sẽ không cho rằng Hồ Hân Hân đột nhiên nổi dậy, chắc chắn là cái cái người thanh niên một ánh mắt đã dọa sợ hai bảo vệ của Tiểu Á bối cảnh có cái gì không muốn người biết, nếu không thì sao ba Tiểu Á đến một lời không hợp đã bảo con gái xin lỗi.
Giờ phút này, Tiểu Vũ làm nhân vật nữ chính hối hận đến phát điên, sớm biết nếu như tụ tập Hồ Hân Hân còn có thế lực như vậy, lúc nãy cô ta cũng sẽ không một mực trầm mặc tùy ý để cho sự việc lớn ra.
Về phần cô gái tóc ngắn kia thì một mặt trắng bệch, cô ta biết, từ nay về sau, tình hữu nghị với Tiểu Á cũng xem như triệt để kết thúc.
Bên ngoài khách sạn, Hồ Hân Hân gảy một chút tóc cắt ngang trán, tự giễu cười nói.
“Quả nhiên người cũng sẽ thay đổi mà, trước kia, quan hệ giữa tôi với Tiểu Vũ tốt bao nhiêu, không có gì giấu nhau, aizz, tôi vẫn nên về Tỉnh Thành thôi, thành phố lớn quả nhiên quá phức tạp, không thích hợp với tôi.”
Nghe xong, Sở Vĩnh Du cảm thấy hẳn là sắp đúng thời cơ rồi, lúc này mới mở miệng nói.
“Hân Hân, sau này nếu như cô quay về Tỉnh Thành, có thể nói sớm với tôi cô muốn đi đâu không?”
Hồ Hân Hân cười cười.
“Được, đương nhiên không có vấn đề rồi, thật ra anh Sở à, mặc dù tế bào não của tôi không phải rất nhiều, nhưng cũng biết, anh đối tốt với tôi như vậy, chắc chắn cũng có nguyên nhân mà, ha ha, tôi cũng sẽ không hỏi cuối cùng nguyên nhân là gì, chỉ cần biết anh tốt với tôi là được rồi, mặc dù tôi có người anh ruột là Hồ Khê đây, nhưng cho tới bây giờ anh ấy cũng đều không có quan tâm đến tôi giống như anh đây, tôi thích loại cảm giác được anh trai bảo vệ này.”
Có thể nghe được Hồ Hân Hân lý giải như vậy, Sở Vĩnh Du cũng thật cao hứng, chí ít mấy lần có chuyện cũng không xem như uổng phí.
“Cần tôi đưa cô ra sân bay không?”
“Không cần đâu anh Sở, tôi đi mua một ít đặc sản Vân Kinh rồi sẽ quay về, đến Tỉnh Thành tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, cám ơn anh Sở nha, gặp lại sau.”
Đưa mắt nhìn Hồ Hân Hân lên một chiếc xe taxi rời đi, Sở Vĩnh Du cũng dắt theo Thiên Uy và Huyết Cốt lên Porsche Cayenne, lái về khách sạn ở Vân Kinh.
“Đây là loại thuốc được nghiên cứu bằng kỹ thuật sinh vật khoa học nghiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm năng phát triển cơ thể, ăn hết hai viên thuốc con nhộng này, đều có thể duy trì mười phút, khác nhau ở chỗ ăn màu viên con nhộng màu xanh thân thể chỉ mềm nhũn bất lực một tuần, mà ăn viên màu đỏ thì uy lực tự nhiên còn lợi hại nhiều hơn màu xanh, nhưng cũng có ba phần trăm có thể chết bất đắc kì tử, bảy phần trăm khả năng trọng thương tĩnh dưỡng hơn mấy tháng.”
Nhìn cái bình nhỏ, trên mặt Tư Đồ Yến vẫn duy trì loại nụ cười như trước đó.
“Bây giờ quý bà có ý gì, tại hạ nghe không hiểu.”
Trương Thanh Lệ đã đứng lên, nói khẽ.
“Nghe nói ngài chuẩn bị phát triển lĩnh vực chế thuốc, cho nên mang cho ngài để ngài nghiên cứu một chút, không có ý gì khác, vậy tôi đi trước đây.”
“Quyên Quyên, thay tôi tiễn quý bà Nam Cung.”
Cách đó không xa, Đồng Quyên Quyên vẫn đứng yên lúc này mới cười, nghênh đón Trương Thanh Lệ, đợi bà ta quay về rồi, phát hiện Tư Đồ Yến đang cầm lấy cái bình thuốc nhỏ kia nghiêm túc ngắm nghía.
“Đại nhân, cuối cùng Trương Thanh Lệ này có ý gì?”
Tư Đồ Yến cười lạnh.
“Có ý gì? Đơn giản mà, sợ tôi đánh không lại Sở Vĩnh Du, cho nên đến đưa cho tôi hai món đồ chơi, ha ha, cũng quá coi thường Tư Đồ Yến tôi rồi.”
Nghe nói như thế, Đồng Quyên Quyên che miệng.