Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 398: Nỗi lo nhà họ phùng

Ba giờ sáng, trong nhà họ Phùng Hải Môn ở Thiên Hải, Phùng Đóa bước đi lảo đảo, được Phùng Dương dìu vào nhà.

Không ngờ giờ này Phùng Diệu Dương vẫn chưa ngủ, mà đang ngồi trong phòng khách.

“Đóa uống thành bộ dạng này à?”

Thấy con gái uống say như vậy, sắc mặt Phùng Diệu Dương rất khó coi, ông không vui không phải vì cô cùng Hà Tiểu Mông uống say như này, mà là vì hình như con trai Phùng Dương đi bên cạnh không hề dính một giọt rượu.

“Con trơ mắt nhìn chị mình uống thành bộ dạng này à?”

Phùng Dương thầm kêu con vô tội mà.

“Ba, là... là chị không cho con uống rượu, nói con gần đây bị bệnh uống cephalosporin, con có thể làm gì được ạ?”

Mặc dù trông Phùng Đóa rất say, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, sau khi uống một hớp nước thì nói.

“Ba, con không thể cho em trai uống rượu, chuyện đó luôn là quả bom hẹn giờ, ngộ nhỡ lỡ miệng nói ra, chắc chắn nhà họ Phùng chúng ta sẽ muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.”

Nghe đến đây, ba con Phùng Diệu Dương và Phùng Dương đều hiểu rõ, là chuyện với Đồng Hiểu Tiêm năm đó, quả thật giờ thấy thế lực Sở Vĩnh Du lại vượt qua sức tưởng tượng của họ, càng khiến bọn họ sợ hãi hơn.

“Con gái nói rất đúng, sau này tốt nhất con nên bớt uống rượu đi.”

Phùng Đóa thở hổn hển, nói tiếp.

“Ba, con luôn cảm thấy chuyện này rất khó chịu, chúng ta nên chủ động xuất kích, chuẩn bị đầy đủ cho khả năng bị bại lộ vào ngày nào đó trong tương lai.”

Phùng Diệu Dương thở dài nói.

“Ba cũng muốn thế lắm chứ, nhưng con cảm thấy giờ Sở Vĩnh Du có thể giúp đỡ chuyện gì cho chúng ta? Dù cộng thêm lần này, thì ân tình mà chúng ta dành cho cậu ấy vẫn chưa đủ.”

Phùng Đóa lại uống thêm một ngụm nước, lắc đầu nói.

“Con uống nhiều rồi, nhưng Hà Tiểu Mông đã nói cho con biết một thông tin quan trọng, em vợ Đồng Hiểu Tiêm của Sở Vĩnh Du muốn tự mở một công ty internet, nhưng bị anh ấy ngăn cản, bảo cô ấy vào một công ty ở Thiên Hải trước, để học hỏi chuyên sâu, theo lời Hà Tiểu Mông nói, mai Đồng Hiểu Tiêm sẽ tới công ty đó tiến hành phỏng vấn lần cuối, còn tin tức cụ thể thì ba mau sai người đi điều tra đi.”

Phùng Diệu Dương nghe vậy thì nhíu mày.

“Con gái, ý con là?”

“Ba hãy mua lại công ty đó, rồi từ từ giúp đỡ Đồng Hiểu Tiêm, nếu ngày nào đó Sở Vĩnh Du biết chuyện của em trai, thì cũng có phần tình nghĩa to lớn này, nếu Đồng Hiểu Tiêm là người trong cuộc có thể thông cảm và cầu xin, có lẽ em trai sẽ sống sót.”

Phùng Diệu Dương sáng mắt, có câu nói muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, chẳng phải Đồng Hiểu Tiêm là người đó à? Trước mắt đây thật sự là cách tốt nhất mà ông có thể nghĩ đến.

“Được, thông tin này rất quan trọng, ba sẽ sai người đi điều tra ngay.”

Hôm sau, tầm bảy giờ, ở sân bay Thiên Hải, Sở Vĩnh Du đang đứng đợi ở lối ra, rất nhanh, Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng đã bước ra.

“Anh rể.”

“Ừm, Hữu Hữu vẫn đang ngủ nướng, chị em không tới được, nên anh tới đón hai em.”

Đồng Hiểu Tiêm xem giờ rồi vội nói.

“Anh rể, anh mau đưa em đến công ty đi, 10 giờ 30 là phỏng vấn, em không thể tới trễ được, em vốn định tới đây vào tối qua, nhưng lại có chuyện phải trì hoãn.”

“Được.”

Sở Vĩnh Du lái Mercedes-Benz G63, là Thượng Quan Vô Địch mang tới để anh sử dụng trong mấy ngày ở Thiên Hải, xem ra hôm nay cũng có đất dụng võ.

“Đó là công ty trách nhiệm hữu hạn Kỹ Thuật Thông Tin Tín Lý, mặc dù không phải là công ty niêm yết, nhưng thực lực rất mạnh, đúng lúc đàn chị cấp ba của em đang làm quản lý phòng nhân sự ở đó, cũng rất hài lòng về em, hì hì.”

Trên đường đi, Đồng Hiểu Tiêm nói, Sở Vĩnh Du nghe xong thì gật đầu.

“Ừm, rất tốt, Hiểu Tiêm, em phải nhớ kỹ, nếu em thật sự muốn lập nghiệp, thì phải học tập thật tốt, quen biết nhiều nhân tài trong lĩnh vực này, sẽ giúp ích cho em đấy.”

Đồng Hiểu Tiêm trịnh trọng gật đầu, cười đáp.

“Anh rể cứ yên tâm, nếu em đã quyết định, tất nhiên sẽ làm thật tốt, ngoài ra, anh rể đừng âm thầm giúp đỡ em, bằng không mục đích rèn luyện của em sẽ không thành công.”

Sở Vĩnh Du khẽ cười, cảm thấy Đồng Hiểu Tiêm thật sự trưởng thành rồi.

“Anh sẽ không âm thầm giúp đỡ em, nhưng nếu có người bắt nạt em, thì em cũng đừng che giấu, mà hãy nói cho anh rể biết, anh sẽ xử lý giúp em, Tân Tằng, cậu cũng giúp tôi để ý chuyện này nhé!”

“Anh rể cứ yên tâm.”

Sở Vĩnh Du đưa hai người tới công ty thì quay về khách sạn, Tân Tằng ngồi trong tiệm cafe dưới tòa nhà đợi, chỉ có Đồng Hiểu Tiêm một mình đi tới công ty trách nhiệm hữu hạn Công Nghệ Thông Tin Tín Lý ở tầng 19.

“Chào cô, tôi tới tham gia phỏng vấn.”

Nhân viên lễ tân nghe vậy thì cười nói.

“Phiền cô xuất trình chứng minh thư.”

Sau khi kiểm tra chứng minh thư, nhân viên lễ tân duỗi tay phải nói.

“Cô cứ đi thẳng về phía này rồi rẽ phải, đợi trước cửa phòng hội nghị Số 3 là được, khi nào bắt đầu phỏng vấn, sẽ có người gọi tên cô.”

“Được, cảm ơn cô.”

Đồng Hiểu Tiêm cũng không thông báo cho đàn chị đó, vì cô rất tự tin về bản thân.

Cô đến trước cửa phòng hội nghị Số 3, đã có mấy người đang ngồi trên ghế, nhìn cách ăn mặc của họ, có lẽ là tới phỏng vấn.

“Hiểu Tiêm.”

Một tiếng hô khẽ vang lên, Đồng Hiểu Tiêm quay đầu nhìn lại, rồi vội đứng dậy, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở màu bạc, đeo mắt kính gọng đen đang đi tới, mặc dù vóc dáng cực kỳ nóng bỏng, nhưng khuôn mặt chỉ có thể xem là bình thường.

“Đàn chị.”

Nếu không phải trước đó hai người đã gọi video, chắc chắn Đồng Hiểu Tiêm sẽ không nhận ra đàn chị trước mặt.

“Em đừng căng thẳng, tình hình của em chắc cũng tám chín phần rồi, em cứ yên tâm.”

“Vâng, đàn chị, em rất có lòng tin.”

Đàn chị gật đầu, rồi đi vào phòng hội nghị Số 3, Đồng Hiểu Tiêm hoàn toàn không nhìn thấy tia lạnh lẽo thoáng qua mắt cô ta.

Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng có người gọi tên Đồng Hiểu Tiêm, sau khi cô tiến vào, tính thêm đàn chị của cô thì tổng cộng có năm người phỏng vấn, cô đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng đủ loại công việc, nên cũng xem như đối đáp trôi chảy, mọi thứ đều tiến triển cực kỳ suôn sẻ.

“Cô Đồng Hiểu Tiêm, mời cô ra ngoài đợi kết quả.”

Giờ mới tới thời điểm khó khăn nhất, mặc dù Đồng Hiểu Tiêm có lòng tin, hơn nữa còn có đàn chị, nhưng những thứ chưa biết mới là đáng sợ nhất.

Mấy phút sau, đàn chị dẫn một thanh niên ra ngoài, anh ta cầm một tập tin nói.

“Lý Dương, Lưu Tĩnh, hai người đã được tuyển dụng, mời đi theo tôi tới phòng nhân sự.”

Hai người nghe thấy thông tin này thì hưng phấn kích động đứng dậy, ai cũng rất vui vẻ, bọn họ đều là sinh viên mới ra trường, định tới Thiên Hải tìm một công việc vừa ý, thật sự cạnh tranh quá khốc liệt.

Mấy người khác đều hụt hẫng rời đi, chỉ có Đồng Hiểu Tiêm vẫn đứng đó, cô hơi khó tin, không ngờ cô lại tạch.

Nhưng cô nhanh chóng bình thường trở lại, có lẽ cô vẫn chưa làm tốt chỗ nào đó.

“Hiểu Tiêm, em đừng nản chí.”

Đúng lúc này, đàn chị đi tới lên tiếng an ủi, Đồng Hiểu Tiêm vội cười đáp.

“Không sao đâu đàn chị, em có thể tới thử ở công ty khác, cảm ơn chị đã chỉ bảo và chăm sóc cho em.”

Trên mặt đàn chị bỗng nở nụ cười lạnh lẽo.

“Không thể nói là chăm sóc, nhưng tôi có thể bảo đảm cả Thiên Hải này, dù cô đi tới bất kỳ công ty internet nào, cũng không có ai tuyển dụng cô.”