Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 381: Chơi đồ Hàng

Cái gì!

Nghe thấy lời này, Ngô Siêu tức giận không thôi.

“Quỳ xuống xin lỗi? Ba, ba điên rồi sao! Ngô Siêu con kiếp này còn chưa từng quỳ trước ai cả? Chuyện này không thể nào! Không có bất kỳ cơ hội thương lượng.”

Ngô Tiêu Tiêu cười lạnh một tiếng.

“Siêu, em chưa từng quỳ trước ai sao? Em dám thề với trời, em ở liên minh người dị năng gì đó, chưa từng quỳ trước ai không?”

Trong nháy mắt, Ngô Siêu không nói được lời nào, chỉ là ánh mắt kiên định, vẫn giữ ý kiến vừa rồi của mình.

“Nhân tình thế sự, xử thế với người, em cái gì cũng không học được thì đi lăn lộn ở liên minh người dị năng, chuyện anh cả của em từng thấy, nhiều hơn em rất nhiều, đương nhiên có thể đoán được tình cảnh một người mới như em đi tới liên minh người dị năng, cho nên, anh và ba kêu em tới xin lỗi Sở Vĩnh Du, cũng là trong tình huống sự việc mới xảy ra, cật lực đi cứu vãn một ít gì đó.”

Ngô Thái Phong khẽ gật đầu, còn may hai đứa con trai còn lại của ông ta khiến người ta bớt lo, nếu không ông ta sắp tức chết rồi.

Con trai thứ hai tuy chơi bời, nhưng cũng không phải là loại quần là áo lượt vô dụng kia, những năm nay, một lần khiến người làm ba như ông ta đi chùi đít cho cũng chưa từng xảy ra, bây giờ còn bắt đầu yêu đương với bạn tốt của Sở Vĩnh Du, đối với nhà họ Ngô mà nói, căn bản chính là chuyện mừng.

Nếu như con trai thứ ba chấp mê bất ngộ, chuyện đó tương tự như móc xương cá, nuốt xuống cũng không được, khạc ra cũng không xong, cho nên sự việc bắt buộc phải giải quyết.

“Tóm lại, con sẽ không quỳ xuống xin lỗi Sở Vĩnh Du, hai người ép con cũng không được.”

Đột nhiên, Ngô Siêu ném lại một câu, trực tiếp xoay người đi mất, chọc cho Ngô Thái Phong tức tới tái mặt.

“Ba, con đi tìm em nói chuyện, tóm lại, bên phía Sở Vĩnh Du, tuyệt đối phải cẩn trọng.”

Hoàng hôn buông xuống, khi Sở Vĩnh Du tới địa điểm đã hẹn với Hồ Hân Hân, nhưng không có một ai, tuy cách thời gian hẹn còn nửa tiếng nữa, nhưng loại trống trải này, ít nhiều có hơi khiến người ta bất ngờ.

Nơi Sở Vĩnh Du đứng lúc này là bên dưới một cây cầu cao, có thể nhìn ra, con đường này, dường như không có xe cộ gì cả, chẳng trách cuộc đua xe tiến hành ở đây.

Trôi qua vài phút, chiếc BMW mini quen thuộc kia đã tới, hai người từ trong bước ra, một người là Hồ Hân Hân, một người thanh niên đẹp trai khá giống Hồ Hân Hân, cánh tay phải quấn băng.

“Oa! Anh đẹp trai, anh tới sớm như vậy à, quá nể mặt tôi rồi, anh, anh ta chính là Sở Vĩnh Du tay đua mà em giới thiệu với anh, yên tâm đi, trình độ của anh ta rất siêu, đứng ra thay anh, bảo đảm không vấn đề gì.”

Anh trai của Hồ Hân Hân lườm, anh ta lúc mới đầu còn tưởng em gái tìm được tay đua xe gì lợi hại, kết quả vừa nghe chỉ là nhìn thấy một pha quay xe đẹp mắt thì khẳng định như vậy thì trong lòng anh ta rất cạn lời.

Nhưng hết cách, cô em gái này từ nhỏ đã rất lanh chanh, anh ta cũng cưng chiều, thật sự không thể thay đổi được, lại không muốn làm tổn thương em gái đã chủ động giúp đỡ, cho nên chỉ có thể đáp ứng, anh ta cũng nghĩ thông rồi, mất mặt thì mất mặt một lần thôi, không sao cả.

“Xin chào, tôi tên Hồ Khê, em gái tôi tính cách hoạt bát, nếu có lời gì khiến anh không thoải mái, hy vọng anh đừng để trong lòng, cảm ơn anh tới giúp chúng tôi chuyện này.”

Có thể nhìn ra, anh trai của Hồ Hân Hân – Hồ Khê thật sự rất lịch sự, chứ không phải nói kiểu lời khách khí sáo rỗng kia, cho nên Sở Vĩnh Du cũng mỉm cười bắt tay.

“Chuyện nhỏ, tôi vừa hay cũng biết một chút, có thể giúp được là được.”

Hồ Hân Hân miễn cưỡng bá vai Sở Vĩnh Du giống như thân quen, cười nói.

“Anh tôi là tay đua xe chuyên nghiệp, rất giỏi, nếu không phải là vì cứu một cô bé làm tay bị thương thì không tới lượt anh đâu.”

Nghe thấy lời này, Sở Vĩnh Du giơ ngón cái với Hồ Khê.

“Đúng rồi, đua tới đằng trước, đường thẳng khoảng 2km, sau đó sẽ có một khúc cua hình chữ S, sau đó lại là đoạn đường thẳng 2km, sau đó vẫn là khúc cua hình chữ S thì xem như kết thúc, không dài, cũng không có độ khó quá lớn, xe đều giống nhau, cho nên muốn vượt thì phải xem kỹ thuật cua của anh như thế nào.”

Nói đến đây, Hồ Hân Hân kéo Sở Vĩnh Du.

“Đi, nhân lúc có thời gian, tôi đưa anh đua một vòng trước.”

Sở Vĩnh Du cũng lại lắc đầu.

“Không cần, tôi nắm chắc, có điều, các biện pháp an toàn của các anh đã làm tới nơi chưa?”

Hồ Khê mở miệng nói.

“Đoạn đường này gần như không có xe cộ gì qua lại, có điều mỗi lần đua, chúng tôi vẫn sắp xếp người chặn rào hai đầu, xe nào đều sẽ trả tiền để bọn họ đi đường vòng, yên tâm đi.”

“Anh thật sự không cần đi xem đường đua sao? Tôi là đã bảo đảm với anh trai tôi, anh ít nhất có thể lọt vào top 3.”

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hồ Hân Hân, Sở Vĩnh Du mỉm cười.

“Yên tâm đi.”

Mười mấy phút sau, từng chiếc xe sang đã chạy tới, có Ferrari, Lamborghini, Porsche... trên mỗi một chiếc xe đều có một cô gái cao ráo mặc váy rất ngắn, trang phục rất gợi cảm, giống như cuộc đua xe này, không có tham gia của kiểu phụ nữ này, sẽ rất nhàm chán.

Sau khi một chiếc xe vận chuyển hai tầng tới, có người bắt đầu bận rộn, bởi vì trên đó xếp sáu chiếc Jetta rõ ràng đã qua cải tiến, mỗi một chiếc đều có màu sắc khác nhau.

“Hồ Khê, anh bị thương thật đúng lúc, tôi còn tưởng anh không phải là cứu cô bé gì gì đó, mà là sợ thua tôi mới cố ý làm bị thương.”

Một giọng nói khàn khàn lại đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ vang lên, Hồ Khê không thèm quay đầu lại, lạnh giọng nói.

“Lăng Mặc, đó chỉ là tưởng tượng của anh, tôi cũng không cần thiết phải giải thích với anh.”

Một người thanh niên đầu đinh, bấm hoa tai đi tới, đằng sau còn hai tên đàn em đi theo, đều mang vẻ kiêu ngạo.

Có điều hai tên đàn em đó, sau khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du thì lập tức thay đổi mặt mày, thu liễm lại nhiều, bọn họ cũng không ngờ, loại nhân vật trâu bò tới mức khiến Báo Đốm cũng phải cam tâm tình nguyện qùy xuống đó, vậy mà cũng xuất hiện ở đây.

“Ha ha, những cái này tôi có thể không cần so đo, nhưng cá cược đương nhiên phải thực hiện, không thể hủy bỏ.”

Bất thình lình nghe thấy lời này, ánh mắt của Hồ Khê lập tức lạnh đi.

“Lăng Mặc, tôi sẽ không lấy em gái tôi ra đặt cược, tôi đáp ứng đua một trận này với anh, chẳng qua chỉ là khiến anh sau này tránh xa em gái tôi ra một chút, hiểu không?”

Lăng Mặc mỉm cười.

“Hiểu hiểu, anh thương Hân Hân, đáng tiếc rất xin lỗi, Hân Hân đã chấp nhận ván cược này rồi.”

Cái gì!

Nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của anh trai mình, Hồ Hân Hân thè thè lưỡi.

“Aiya, người ta tin thực lực của anh trai, Lăng Mặc anh ta từng thề ở trước mặt tất cả mọi người, nếu như thua thì mãi mãi sẽ không bám lấy em nữa, ai biết lại xảy ra loại chuyện này chứ.”

Hồ Khê bất lực, chỉ có thể cố chấp nói.

“Tôi bị thương rồi, cho nên ván cược này bỏ, đợi sau khi vết thương của tôi khỏi thì tiếp tục.”

Đung đưa ngón tay, Lăng Mặc đã cười.

“Không không! Đã cược đua xe, tay đua là ai tôi không quan tâm, Hân Hân không phải nói đã tìm được một tay đua xe rất giỏi rồi sao? Sẽ không phải là người này chứ.”

Ánh mắt nhìn sang Sở Vĩnh Du, Hồ Hân Hân cũng cắn chặt môi dưới, cô ta nhất thời vui mừng, cũng quên mất chuyện cá cược này.

Liếc nhìn Hồ Hân Hân, Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười, lời nói ra, khiến xung quanh không còn âm thanh trong thời gian ngắn ngủi.

“Yên tâm đi, kiểu đua xe như chơi đồ hàng này, tôi sẽ không thua.”