Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 358: Ra mặt cầu tình

Nhà họ Lâm dàn hàng ngang ngược như vậy, có thể nói là các thủ vệ hàng đầu đều ra mặt, lại bị giải quyết dễ dàng như thế, không nói ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của mọi người nhà họ Lâm, chỉ người bên phía nhà họ Hồng nhìn thấy cũng có cảm giác bất lực sâu sắc.

Dằn lòng mà hỏi, nếu đổi thành nhà họ Hồng bọn họ, đối mặt với Sở Vĩnh Du, có lẽ cũng thật sự không tốt đi đâu được.

Trước đây cũng nghe Hồng Ngải nói Sở Vĩnh Du vũ lực cá nhân khủng bố cỡ nào, hôm nay tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể nói còn cao hơn rất nhiều rất nhiều so với miêu tả.

Mấu chốt nhất là, chỉ có ông cụ Hồng biết, Sở Vĩnh Du không chỉ vũ lực cá nhân xuất sắc, nói về bối cảnh, bệ sau vân vân, ai dám gọi nhịp, thật sự dùng tới quan hệ sau lưng, muốn nhà họ Lâm diệt môn cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

“Đừng nói là Lâm Văn Kiệt, nếu nhà họ Lâm các người còn tồn tại bại hoại như vậy, không lo dạy dỗ nghiêm khắc, bị tôi gặp phải, vẫn gϊếŧ không lầm, cút!”

Lúc này, Sở Vĩnh Du lướt nhìn tất cả mọi người nhà họ Lâm, cuối cùng nói ra một câu, liền xoay người rời đi.

Lâm Không được đỡ dậy, lưng vẫn còng, chịu thương không nhẹ, từ cảm giác chấn động trước nay chưa từng có đã tiêu tán một nửa trong mắt liền có thể cảm nhận được đôi phần.

“Ba, con...con bây giờ làm sao đây?”

Đường đường là Lâm Miểu người lãnh đạo của nhà họ Lâm, sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, thực sự ông ta chưa từng gặp phải cục diện như hôm nay.

“Làm sao đây? Xem như Văn Kiệt bị xe tông chết.”

Đến lúc này, Lâm Không đã định từ bỏ rồi, ông ta có thể lãnh đạo nhà họ Lâm đi tới bước hôm nay, đương nhiên cũng hiểu đạo lý buông bỏ, những thứ không thể cưỡng cầu, có cầu cũng vô ích.

Vũ lực cá nhân của Sở Vĩnh Du đáng sợ như vậy, họ không có năng lực đánh trả, đây là một, còn có một điểm, đó chính là, ông ta quá hiểu ông cụ Hồng, khứu giác mẫn cảm đó rất nhiều người đều không có, nếu Sở Vĩnh Du chỉ đơn giản là vũ lực cá nhân khủng bố, căn bản không cần ông cụ Hồng đích thân đối đãi như khách quý như vậy, chỉ có thể nói, có lẽ phía sau Sở Vĩnh Du, giao kết một mạng lưới quan hệ cực kỳ lớn, chỉ có như vậy mới sẽ khiến ông cụ Hồng thế kia.

Cho nên, tổng hợp lại suy nghĩ, cái chết của cháu trai xem như lãng phí.

Mặc dù Lâm Miểu ko cam lòng, nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không còn bất kỳ cách nào.

“Nghe đây, sau khi quay về lập tức kêu tất cả hậu bối đều về nhà mở cuộc họp, sau này ai dám lêu lổng như Văn Kiệt, không cần người như Sở Vĩnh Du ra tay, ông đây chính là người đầu tiên đánh chết.”

Trước khi lên xe, Lâm Không nói ra một câu như vậy, vì ông ta thật sự bị Sở Vĩnh Du nhắc nhở.

Trước đây không quản, cũng là vì yêu chiều, lại thêm nhà họ Lâm ở Kim Cảng không có gì e dè, chỉ cần đừng đi đắc tội người của hai gia tộc khác là được, bây giờ xem ra, người khiêm tốn quá nhiều, dù hôm nay Văn Kiệt không gặp phải Sở Vĩnh Du, ai có thể đảm bảo có gặp phải Sở Vĩnh Du thứ hai hay không.

Phía đông nam trang viên rượu vang, nơi này biển hoa dập dìu, cực kỳ xinh đẹp.

“Chuyện anh Sở lần này tới Kim Cảng muốn làm, nhà họ Hồng chúng tôi có thể giúp được sao?”

Mấy người đi tới, ông cụ Hồng mở miệng, Sở Vĩnh Du cười nói:

“Không cần, tôi chỉ tới tìm Ôn Trung của nhà họ Ôn bàn chút việc, ông ta hình như đang treo thưởng tôi trên web đen, hai tỷ đô, cũng xem như con số lớn.”

Cái gì!

Nhất thời, ba người ông cụ Hồng cũng đều ngây ra tại chỗ, kinh ngạc đến xem chút rớt tròng mắt.

Cái chết của Ôn Hưng Hoa, con trai của Ôn Trung, họ sao có thể không biết, nhưng không nghĩ tới lại là Sở Vĩnh Du gϊếŧ, càng không nghĩ tới là, Ôn Trung vì con trai mà mạo hiểm như vậy, dùng cả web đen.

Thật lâu sau, ông cụ Hồng mới trầm giọng mở miệng.

“Anh Sở, không khải tôi bỏ đá xuống giếng, ba gia tộc lớn đương nhiên có tiền, nhưng hai tỷ đô đổi được hơn bốn mươi nghìn tỷ, nếu Ôn Trung không có sự trợ giúp âm thầm của nhà họ Ôn, không thể nào lấy ra được số tiền này, huống chi, web đen cũng xem như quy định bất thành văn trong các gia tộc nước R, không cho phép chạm tới.”

Lời này nói không sai, nếu dùng cả web đen để giải quyết chuyện, vậy thực sự chính là so xem ai nhiều tiền, trên thế giới bao nhiêu sát thủ, há chẳng phải muốn làm loạn.

Sở Vĩnh Du đương nhiên biết Ôn Trung lấy ra số tiền này không chỉ dựa vào bản thân.

“Thời gian cũng tới rồi, Hồng Ngải đưa tôi đến nhà họ Ôn, anh không cần vào, một mình tôi xử lý là được.”

Sau khi Sở Vĩnh Du nói ra câu này, Hồng Ngải gật gật đầu, nhưng đột nhiên, người ba Hồng Trạch bỗng đứng trước mặt Sở Vĩnh Du, mặt lộ ra khó xử.

“Anh Sở, Hồng Trạch tôi có một lời nhờ quá đáng, gia chủ nhà họ Ôn – Ôn Chấn Uy lúc trẻ chúng tôi cũng có thể nói là anh em tốt nhất, năm đó ông ta từng chắn đạn cho tôi, cho nên xin anh Sở có thể cho nhà họ Ôn một cơ hội không, một cơ hội sửa chữa sai lầm, xem như...xem như Hồng Trạch tôi cầu xin anh.”

“Đồ khốn khϊếp! Hồng Trạch, lui xuống!”

Ông cụ Hồng lập tức bão nỗi, đập một cái lên tay dựa xe lăn.

Đùa gì vậy, vì nhà họ Ôn mà đắc tội Sở Vĩnh Du? Hồng Ngải bỏ ra nhiều như vậy, không dễ dàng gì xem như có được chút tình hữu nghị, người ta còn đồng ý đến nhà làm khách, trước sau xem như qua lại vui vẻ, Hồng Trạch lại dám vào lúc này ra mặt mạo hiểm bất kính cầu xin tha thứ cho nhà họ Ôn không chút liên quan.

Hồng Ngải ở một bên cũng không thể tin nỗi nhìn ba già nhà mình, sắc mặt phức tạp cực điểm, nhất thời không mở miệng.

“Ba! Nếu ban đầu không phải Chấn Uy chắn một viên đạn cho con, con bây giờ có lẽ đã thi thể thối rửa rồi, mặc dù chúng con đều làm gia chủ, qua lại cũng ít, sự thuần khiết năm đó sớm đã bốc hơi không còn, nhưng...Hồng Trạch con sao có thể che giấu phần ân tình này cả đời mà không làm gì cả, như vậy con sẽ ăn ngủ khó yên.”

Hồng Trạch nói kiên quyết, trên thực tế từ lời nói có chút run rẩy có thể nghe ra sự sợ hãi của ông ta đối với Sở Vĩnh Du.

Ông cụ Hồng thở dài, không ngừng lắc đầu, mà Sở Vĩnh Du lại bỗng nhiên cười.

“Ồ? Gia chủ Hồng cũng xem như người có tình, được, tôi nể mặt ông, thu hồi treo thưởng web đen, đánh gãy hai chân Ôn Trung, chuyện như vậy xem như kết thúc.

Nhất thời, ba người đều thở phào một hơi, đặc biệt là Hồng Trạch, cảm thấy sau lưng cũng thấm ra mồ hôi lạnh.

“Xin anh Sở cho tôi vài tiếng, tôi bây giờ đi tìm Ôn Chấn Uy.”

Sau khi Sở Vĩnh Du gật đầu, Hồng Trạch liền nhanh chóng rời đi, chuyện này, ông ta đương nhiên phải đi thông báo trước, sợ Ôn Chấn Uy phá hoại thành quả mình không dễ gì lấy được.

Lúc này, Sở Vĩnh Du nhớ tới gì đó, nhìn Hồng Ngải nói.

“Hồng Ngải, Kim Cảng các anh có nhà họ Bạch gì sao? Hỏi như vậy có lẽ không thỏa, chỉ là Lâm Văn Kiệt đang điên cuồng theo đuổi một người phụ nữ, chuyện này anh biết đi?”