Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 307: Một trăm con chó

Ở cổng tiểu khu Vân Vụ Chi Hải, lúc này trong mắt bảo vệ tràn ngập sự nghi hoặc, bởi vì bốn chiếc xe tải dừng ở chỗ cách cổng tiểu không xa, xe bật đèn, đối diện chính là cổng lớn của tiểu khu.

Sau khi bảo vệ nói vào bộ đàm, bốn người trực ban trong phòng bảo vệ cầm theo côn cao su và dùi cui điện đi ra.

Cùng lúc này, cửa xe chỗ phụ lái của bốn chiếc xe tải này ở ra, từng người đi xuống, vẻ mặt đều không lương thiện.

“Này! Làm gì vậy, lái xe đi đi, biết đây là nơi nào không? Không được phép dừng xe!”

Có bảo vệ nói, trên mặt cũng không chút sợ hãi, đây là Vân Vụ Chi Hải, được tập đoàn Vân Vụ của Thiên Hải chống lưng, bất kỳ nơi nào của nước R, ai muốn đến gây chuyện, đều phải cân nhắc trước, nếu như Vân Vụ Chi Hải nhiều tiểu khu như vậy, từ trước đến nay bất kỳ tin tức phiến diện nào truyền ra, đương nhiên không thể là giả.

Đừng nhìn bên cạnh tiểu khu có bãi đậu xe chuyên dụng, ở đó cũng không phải là xe nào cũng có thể đi vào, nhất định phải là khách của chủ nhà trong Vân Vụ Chi Hải hoặc là bạn bè, người thân mới được, vì vậy lúc này có bốn chiếc xe tải đột nhiên xuất hiện ở đây, mặc dù vẫn không được xem là chắn cửa lớn, nhưng cũng gần như là vậy.

Nhìn thấy bốn người đi xuống đều không lên tiếng, bảo vệ nhìn nhau, một người trong số đó trực tiếp ấn nút khởi động côn điện, đồng thời đi lên, lại nói.

“Tôi cảnh cáo lần cuối, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí, người cầm đầu của mấy người đâu?”

Câu nói này vừa rơi xuống, hai chiếc xe bus đột nhiên lao đến, sau khi dừng lại, người từ trên xe đi xuống không ngừng, trong tay còn cầm xây xích chó.

Số lượng người như vậy, bốn tên bảo vệ thật sự đã bị dọa sợ, liên tục lùi về phía sau.

“Các…các người muốn làm gì? Mau…mau gọi điện thoại cho giám đốc!”

Ung Hạo lúc này đang chần chừ, bất an ở trong phòng làm việc, ông ta cũng không ngờ, Ôn Hưng Hoa lại thả hai con chó ngao Tây Tạng mà anh ta mang đến, sau đó khiến con gái của Sở Vĩnh Du bị dọa sợ đến ngất đi, đây chắc chắn là chọc phải cái sọt lớn rồi, đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Phương Cao Hải để cầu xin không, lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của bảo vệ, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc ông ta đi đến cửa của Vân Vụ Chi Hải, cũng bị trận thế này dọa sợ.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, bởi vì tập đoàn Thiên Hải Vân Vụ, không phải người nào cũng dám trêu chọc vào.

“Người cầm đầu của các người đâu? Muốn làm gì? Cơ hội cuối cùng rời khỏi đây, nếu không hậu quả các người tự gánh lấy!”Cửa sau của chiếc Mercedes-Benz S500 đi sau hai chiếc xe bus mở ra, Báo Đốm đi xuống.

“Ông chính là Ung Hạo, người quản lý tài sản của Vân Vụ Chi Hải, ngậm cái miệng thối của ông lại, anh Sở của chúng tôi sắp đến rồi, ngoan ngoãn đứng ở đó cho ông đây.”

Anh Sở? Ung Hạo theo bản năng lùi lại một bước, một linh cảm vô cùng xấu đang dâng trào dữ dội.

Không đến năm phút, Lục Côn lái xe đến, Sở Vĩnh Du xuất hiện, khiến Ung Hạo không ngừng nuốt nước bọt.

“Đến đây.”

Nhả ra hai chữ, Ung Hạo lấy can đảm đi qua.

“Anh Sở, chuyện xảy ra lúc chiều, thực ra là…”

Chát!

Tát một cái, Sở Vĩnh Du nói.

“Loại chó như chó ngao Tây Tạng, ông đồng ý cho vào, tại sao không phái người trông chừng?”

Ung Hạo ngay cả động tác che mặt cũng không dám, chỉ có thể nói xin lỗi.

“Anh Sở, thật sự xin lỗi, là sơ xuất trong công việc của tôi.”

Chát!

Lại một cái tát nữa, giọng nói của Sở Vĩnh Du lại vang lên.

“Con gái của tôi chỉ bị dọa đến mức ngất đi, nếu như lúc đó hai con chó cắn phải con bé, ông cảm thấy cơ thể non nớt của con gái tôi có thể chống đỡ được bao nhiêu thời gian mà không bị cắn chết?”

Lại một cái tát nữa, còn là dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Ung Hạo cũng tức giận, gầm lên.

“Sở Vĩnh Du! Anh là khách hàng tôn qúy của chúng tôi, là chủ nhân của biệt thự Hồ Tâm, nhưng Ung Hạo tôi cũng là giám đốc quản lý tài sản của được ghi trong hồ sơ của tổng công ty, anh sỉ nhục tôi như vậy, giống như đối đầu với tập đoàn Vân Vụ, anh suy nghĩ kỹ về hậu quả chưa? Hơn nữa tôi đã xin lỗi anh rồi.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du khuôn mặt không có biểu cảm gì, tay phải từ từ giơ lên, Báo Đốm đứng ở phía sau lập tức hiểu ý, cũng đồng thời giơ tay phải lên.

“Gâu!”

Tiếng sủa đột nhiên xuất hiện, hai bóng đen đột nhiên lao về phía trước, mấy tên bảo vệ đứng sau Ung Hạo không xe điên cuồng lùi về sau.

Bởi vì hai bóng đen này lại là hai con chó ngao Tây Tạng có kích thước vô cùng đáng sợ.

Bọn họ đều giống nhau, đương sự Ung Hạo, người được xem là đối tượng cắn, cả người tay chân loạn xạ, bị ngã ngồi trên mặt đất, suýt nữa bị dọa đến mức đái ra quần.

Còn may là, hai con chó ngao Tây Tạng dừng lại trước mặt ông ta, chỉ nhìn ông ta với dáng vẻ hung dữ.

Một bước đi ra, Sở Vĩnh Du hơi cong người, hai mắt nheo lại.

“Một người lớn đối diện với hai con chó ngao Tây Tạng còn bị dọa thành ra như thế này, con gái tôi lúc đó có cảm nhận gì, bây giờ ông có thể tự mình trải nghiệm được chưa?”

Ung Hạo điên cuồng gật đầu, ông ta đã mất đi tất cả dũng khí rồi.

“Xếp thành hàng!”

Sau đó Sở Vĩnh Du nói ra hai từ, không cần Báo Đốm phát hiệu lệnh, một trăm người từ trên chiếc xe bus đi xuống, lần lượt hành động, mở thùng phía sau của bốn chiếc xe tải ra.

Lúc này, Ung Hạo và đám bảo vệ mới phát hiện ra, trong bốn chiếc xe tải này, toàn bộ đều là chó, hơn nữa đều là những con chó có thân hình lớn, trong số đó còn có loại chó Pit pull vô cùng đáng sợ.

Nhưng điều càng kỳ lạ hơn chính là nhiều chó như vậy, nhưng lại không phát ra tiếng sủa nào, đều ngoan ngoãn bị những người kia đeo dây xích trong tay lên, giống như đã được huấn luyện qua.

Không sai, những con chó này đều là chó trong trại chó của Báo Đốm, đều được các chuyên gia huấn luyện, rất nghe lời.

Nhưng điều mà Báo Đốm vô cùng không hiểu chính là cho dù huấn luyện tốt đến đâu, cho dù nhiều người như vậy cũng không dễ quản lý, những con chó này gặp nhau, khó tránh khỏi xảy ra xung đột, nhưng lúc này, con nào cũng rất yên tĩnh.

Đây, chính là một chút sát khí mà Sở Vĩnh Du phóng ra phát huy tác dụng.

Tất cả đều đã sắp xếp xong, Sở Vĩnh Du đi về phía trước.

Tên bảo vệ đang đứng canh gác kia, bị dọa đến mức vội vàng mở cổng ra, đùa à, loại trận thế này, ngay cả giám đốc cũng bị quật ngã trên mặt đất, còn không dám thả bom, anh ta dám ngăn cản sao?

Bọn họ chỉ biết, cô Lương chủ nhà có lẽ sắp xong đời rồi, hơn nữa kết cục chắc chắn vô cùng thê thảm.

“Giám đốc Ung, chúng…chúng ta phải làm sao?”

Ung Hạo được đỡ dậy, trong lòng vô cùng oán giận, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên căm hận.

“Làm thế nào? Không làm gì cả, nghe đây, lập tức đi đến phòng giám sát, đợi lúc Sở Vĩnh Du muốn đi, đưa cho tôi một bản gốc của video giám sát, tôi phải đi đến tổng công ty một chuyến, Sở Vĩnh Du quá không coi ai ra gì rồi, cứ như vậy, danh tiếng của Vân Vụ Chi Hải đều sẽ bị tổn hại.”

Hả? Bảo vệ bị dọa sợ, lắp bắp nói.

“Giám đốc Ung, ông…muốn đi thì ông đi đi, nhà tôi ở Tỉnh Thành, tôi còn phải nuôi gia đình sống qua ngày, kiểu tình huống như của anh Sở bây giờ, tôi không dám đắc tội, ông tự mình đi đến phòng giám sát lấy bản chính đi.”

Ung Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, thực ra trong lòng cũng sợ hãi, nhưng xem tình hình trước mắt, có lẽ Sở Vĩnh Du sẽ không bỏ qua cho mình một cách dễ dàng như vậy, thà bị khai trừ, hơn nữa còn có cả khăng bị Sở Vĩnh Du gây rắc rối, không bằng tự mình đập nồi dìm thuyền trước.

Nghĩ như vậy, nhanh bước đi về phía phóng giám sát, bây giờ, cũng chỉ có cách này.