Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 268: Bữa cơm liều lĩnh

Tiên Thiên võ giả là khái niệm gì, đó tuyệt đối đã là không có khái niệm rồi.

Đầu tiên xét trong cả nước R, gia tộc có thể có Tiên Thiên võ giả, đó tuyệt đối đề là tỉnh tiêm trong đỉnh tiêm, loại gia tộc loại hình này, cho dù bản thân không thể xuất ra Tiên Tiên võ giả, cũng có đủ năng lực và tư nguyên đi mời Tiên Thiên võ giả vào.

Phải biết, thứ có thể đánh động tới Tiên Thiên võ giả, là ít càng thêm ít, chỉ có loại gia độc đỉnh cấp này mới có.

Nếu không, với tình hình của nhà họ Lục, trong dòng chính có người trở thành Tiên Thiên võ giả, như thế, đối với sự phát triển của gia tộc, đó thật sự chính là tăng trưởng biết bao nhiêu lần.

Ngoài uy nhϊếp của võ lực ra, Tiên Thiên võ giả cũng là có cái giới tồn tại của bản thân bọn họ, thứ có thể mở rộng ra, đương nhiên không cần nói nhiều.

Cho nên lúc này Lục Chấn mừng rõ không thôi, cho nên gật đầu bèn mạnh dạn đi ra ngoài, quả thật, ông hai đã là Tiên Thiên võ giả, điều đó đối với nhà họ Phùng không có Tiên Thiên võ giả mà nói, quả thật không có gì phải sợ nữa rồi, cho nên, anh ta phải làm rõ nguyên nhân cái chết của anh trai anh ta là gì, tất cả người có liên quan, một người cũng sẽ không bỏ qua.

Lên xe, Lục Chấn nghĩ tới một chuyện, khóe miệng khẽ cong lên.

“Ha ha, Hồng Đô Linh, ông đây bây giờ ngay cả nhà họ Phùng đều không sợ rồi, cái tên rắm chó Sở Vĩnh Du gì gì đó tính là cái thá gì chứ, nếu đã muốn hẹn Phùng Dương, vậy cô tới bồi cùng đi.”

Trong căn phòng của khách sạn năm sao ở Hải Môn, Sở Vĩnh Du ngồi ở sô pha, đang nói chuyện video call với con gái.

“Ba, lần này trở về cũng phải nhớ mang quà về cho con nha.”

Nhìn đôi mắt to trong veo của con gái, trái tim của Sở Vĩnh Du đều sắp bị hòa tan rồi.

“Nhất định, có điều ở đây không có gì chơi cả, cho nên ba mua cho con rất nhiều đồ ăn ngon, đã gửi ship về rồi, vài ngày nữa thì có thể tới.”

Hữu Hữu vốn dĩ chỉ là một cô bé thích ăn vặt, bình thường nếu như không phải là Đồng Ý Yên kiểm soát, đoán chắc sớm đã ăn thành một cô bé mập rồi, cho nên lúc này nghe thấy có rất nhiều đồ ăn ngon, mắt của cô bé đều sắp phát ánh sáng xanh rồi.

“Thật sao? Oa ôi, ba quá tốt rồi.”

Lúc này, Đồng Ý Yên ở một bên chỉnh mắt camera qua, lạnh mặt nói.

“Đồ ăn vặt của Hải Môn quả thật rất nổi tiếng, nhưng phần lớn đều là đồ ngọt, anh còn mua rất nhiều, là có ý gì?”

Sở Vĩnh Du trời không sợ đất không sợ, gặp phải vấn đề liên quan tới phương diện giáo dục con gái, lại rất sợ ánh mắt của Đồng Ý Yên, vì thế anh sờ sờ mũi vội vàng chuyển sang chủ đề khác.

“A, có người gõ cửa rồi, anh đi mở cửa, ngày mai nói chuyện tiếp.”

“Sở Vĩnh Du, anh dám!”

Tút!

Tuy Đồng Ý Yên uy hϊếp, nhưng Sở Vĩnh Du vẫn là cắt cuộc gọi video call, đùa chứ, tiếp tục nói nữa, anh đều không biết nên nói cái gì, quả thật, lúc đó khi mua, phần lớn đều là đồ ngọt, hơn nữa thật sự mua không ít, bây giờ nghĩ lại, không phải là tìm mắng à...

Đang định tắm rửa rồi nghỉ ngơi, điện thoại đột nhiên đổ chuông, phản ứng đầu tiên của Sở Vĩnh Du chỉ là xong đời rồi, lần này thật sự chọc giận vợ rồi, vậy mà chơi kiểu gọi lại để giáo huấn anh, kết quả vừa nhìn màn hình hiển thị, lại là một số lạ, anh đã thuận tay ấn nghe.

“Alo.”

“Là anh Sở Vĩnh Du sao? Tôi là người quản lý của Hồng Đô Linh, anh gọi tôi là Tiểu Hoa là được rồi, ban ngày chúng ta đã gặp mặt trên máy bay.”

Lúc này Sở Vĩnh Du đã có hơi ngạc nhiên rồi, khi trên máy bay, nhớ tới lời xin lỗi điên cuồng cuối cùng của tên Lục Chấn kia, rõ ràng đã sợ hãi khi nhìn thấy người của nhà họ Phùng tới đón anh, vậy thì, chắc là sẽ không tiếp tục đi quấy rầy Hồng Đô Linh nữa, tại sao bây giờ người quản lý của cô ta lại gọi điện tới.

“Chuyện gì?”

Anh Hoa ở đầu dây bên kia, là rất căng thẳng, ngay cả âm thanh nuốt nước bọt đều nghe thấy rõ ràng.

“Anh Sở, thật sự xin lỗi đã làm phiền anh, cái đó... Lục Chấn vẫn là bắt Hồng Đô Linh tới bồi bữa cơm, vốn dĩ ăn bữa cơm cũng không có gì, loại xã giao này, đâu phải là lần đầu tiên, nhưng vừa rồi vừa bước vào phòng bao, Lục Chấn đã đuổi tôi ra ngoài, bây giờ ở cửa phòng bao có người canh, đều không để tôi vào, tôi... tôi sợ Hồng Đô Linh sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, anh cũng biết, những cậu chủ nhà giàu này, sau khi rượu vào, rất khó khống chế bản thân.”

Vẫn là Lục Chấn sao? Sở Vĩnh Du đã nhíu mày.

“Tôi biết rồi, gửi địa chỉ cho tôi, tôi bây giờ tới đó một chuyến.”

Cúp máy, Sở Vĩnh Du xuống lầu, từng nói muốn trả nhân tình của bức ảnh có chữ ký, anh đương nhiên sẽ không nuốt lời.

Mới từ thang may bước ra, Phùng Đóa vậy mà đã đợi ở đó rồi.

“Anh Sở, anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh đi.”

Sở Vĩnh Du bất lực.

“Không phải là bảo cô về nhà rồi hay sao? Sao còn ở đây?”

Rõ ràng có hơi sợ Sở Vĩnh Du, Phùng Đóa đều ậm ừ không biết nên nói cái gì rồi, ở trên người của thiên chi kiêu nữ như cô ta, là chưa từng xảy ra như vậy.

“Bỏ đi, cô ở đây thì vừa hay, cùng tôi đi xử lý một chuyện.”

Có Phùng Đóa ở đây, anh cũng có thể bớt đi không ít phiền phức.

Nghe thấy lời này, Phùng Đóa mừng rỡ trong lòng, là vì bản thân cuối cùng cũng có một chút đất dùng võ mà cảm thấy vui mừng, nếu không ở trước Sở Vĩnh Du, cô ta đều sắp không còn là cô cả của nhà họ Phùng có thể hô mưa gọi gió ở Hải Môn này rồi.

Trong một câu lạc bộ tư nhân của Hải Môn, bài trí xa hoa căn bản là tiêu chuẩn, nơi này hoàn toàn là dành cho hội viên tư nhân, hơn nữa hội viên còn không phải là kiểu bạn có tiền thì có thể làm được, cho nên người có thể tới đây tiêu xài, tuyệt đối đều là người thật sự có địa vị.

Lúc này ở bên ngoài cửa số 3 của câu lạc bộ tư nhân, anh Hoa ngồi ở trên sô pha, từ biểu tình cho thấy có loại cảm giác như ngồi trên thảm gai.

Bên cạnh cánh cửa đôi màu trắng ở đằng trước, mỗi bên có hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó, đều là những người đàn ông ngoại quốc vạm vỡ, đeo kính đen, rất ngầu, cán súng, càng là trực tiếp lộ ra từ bên cạnh góc phía tây không có nút cài, cũng không hề sợ người khác nhìn thấy vậy.

Mà ở trong cánh cửa màu trắng, đại sảnh rộng khoảng 200m vuông, một chiếc bàn trong cực lớn được kê ở mé, chiếc bàn tròn có thể chứa ít nhất 16 người, lúc này lại ngồi không quá ba người, Lục Chấn, Phùng Dương, còn có Hồng Đô Linh trong mắt tràn ngập sự bất an.

“Lục Chấn, thằng nhóc cậu không tồi, vừa về thì biết mời anh đây ăn cơm.”

Phùng Dương mỉm cười, một bên nghịch chiếc gạt tàn bằng thủy tinh trên bàn.

“Nhìn anh Phùng nói kìa, đây không phải là chuyện đương nhiên sao, anh xem, tôi còn gọi người nổi tiếng như Hồng Đô Linh tới trợ hứng cho anh Phùng đó.”

Liếc nhìn Hồng Đô Linh, Phùng Dương bật cười lắc đầu.

“Không có hứng thú.”

Con người của anh ta là như vậy, rất thuận theo, vốn dĩ bình thường ở phương diện sắc dục, trừ phi là ở trong tình huống nào đó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giống như lần gặp phải Đồng Hiểu Tiêm ở nhà họ Lý ở Lưu Thị, mới sẽ nảy sinh hứng thú.

Kiểu giống như minh tinh này, Phùng Dương thật sự không có cái hứng để chơi.

“Đừng mà anh Phùng, người đều tới rồi, thế nào cũng để cô ta uống rượu pha chút không khí cho hai anh em chúng ta chứ.”

Nói xong, Lục Chấn đẩy Hồng Đô Linh một cái.

“Đi, cô mặc quá nhiều rồi, cởϊ qυầи áo ra, chỉ để lại quần áo trong rồi ngồi qua đây, như thế mới có tình thú.”

Á? Hồng Đô Linh bị dọa hỏng rồi, vội vàng túm chặt quần áo của mình.

“Cậu Lục, tôi cầu xin anh, tôi chỉ là tới ăn cơm, tôi...”

“WTF tôi cái gì! Ông đây cho cô mặt mũi rồi?”

Tình huống bất ngờ, khiến Phùng Dương đều nhíu mày, Lục Chấn luôn vâng vâng dạ dạ ở trước mặt anh ta, hôm nay bị làm sao rồi?

“Được rồi Lục Chấn, như thế không thú vị.”

Tuy nhiên, chuyện khiến Phùng Dương trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra, chỉ thấy tay phải của Lục Chấn đưa ra, lạnh mặt nói với anh ta.

“Phùng Dương! Ông đây dạy dỗ một món đồ chơi, liên quan đéo gì tới anh.”