Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 250: Tôi chính là chỗ dựa lớn nhất cho cậu

Với uy thế như vậy, ánh mắt của bọn người Ảnh Ma cung đều tràn đầy kiêu ngạo, thái thượng trưởng lão đánh xong một chưởng này cũng chắp tay sau lưng, tự tin Sở Vĩnh Du sẽ không có cách nào ngăn cản được.

Ông ta đã bước vào Tiên Thiên võ giả biết bao nhiêu lâu, loại vừa mới bước vào như Sở Vĩnh Du làm sao có thể là đối thủ của ông ta được.

Hai người đối chiến với nhau, một bên ra tay, bây giờ lại hiện ra tư thế giống như vậy, đều chắp tay đứng đó, có điều là trong cái nhìn của những người khác thái thượng trưởng lão đã tính trước, Sở Vĩnh Du bị hoàn toàn dọa sợ, sớm biết có ngày hôm nay tại sao lúc nãy vẫn còn ngông cuồng như vậy.

“Tán."

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Sở Vĩnh Du cử động, không phải là thân thể, mà là miệng.

Nương theo một chữ tán này xuất hiện, Tiên Thiên chi khí trong cơ thể rung chuyển, một cổ kình khí mạnh mẽ không có cách nào diễn tả thành lời tuôn ra dưới sự thúc đẩy của Tiên Thiên chi khí, bộc phát mạnh mẽ từ trong cơ thể.

Bành bành bành!

Trong nháy mắt những tảng đá như phô thiên cái địa nghiền ép mà đến, hoàn toàn vỡ nát giữa không trung, biến thành bột mịn, năng lực ám ma chưởng của thái thượng trưởng lão trong một khoảnh khắc lần bị nghiền ép không còn một mảnh.

Sức lực còn lại khuếch tán quanh mình làm cho tất cả đệ tử Ảnh Ma cung đều ngã ngửa, không có người nào có thể đứng thẳng tại chỗ.

Khi tất cả dấu hiệu đều đã biến mất, thoáng như người ở nơi này đều chết hết, làm như là không khí đã hoàn toàn dừng lại, tiếng hít thở của mọi người cũng dừng lại.

Thái thượng trưởng lão vẫn còn đang đứng chắp tay sau lưng như cũ, nhưng mà thân thể run rẩy dùng một đôi mắt thường có thể nhìn thấy được, trong con ngươi của ông ta hiện ra một loại cảm xúc riêng biệt, đó chính là sợ hãi.

Ám ma chưởng là chiêu thức mạnh nhất, cung chủ lịch đại của Ảnh Ma cung mới có tư cách học tập, có thể phát huy Tiên Thiên chi khí trong cơ thể của mình đến mức mãnh liệt, sau khi đánh ra thì có thể nâng lực sát thương lên gấp hai lần.

Nhưng mà chính là kinh khủng như vậy, ông ta vô cùng tự tin là có thể gϊếŧ chết Sở Vĩnh Du chỉ trong một chưởng, nhưng mà lại bị hóa giải vô cùng nhẹ nhàng như thế, từ đầu đến cuối đôi tay đằng sau lưng thân thể của Sở Vĩnh Du vẫn không hề lấy ra.

Đây là có khái niệm gì vậy? Cố gắng cả đời của thái thượng trưởng lão đều chưa bao giờ gặp phải một tên Tiên Thiên võ giả biếи ŧɦái như thế.

Một chữ chi uy, kinh khủng như vậy!

“Phùng Thiên Hạ tiền bối có công, Sở Vĩnh Du tôi kính nể, không truy cứu, nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”

Âm thanh của Sở Vĩnh Du đột nhiên lại truyền đến, tat phải nhẹ nhàng đáng một chưởng, lúc này đầu gối Ngụy Manh Manh sập xuống, hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm kêu rên lên, hai chân trực tiếp bị vỡ nát, cả đời sau này cũng chỉ có thể trở thành một người tàn phế.

Cường thế như vậy, nhưng không có một người nào còn dám mở miệng nói cái gì đó, dù sao thì thái thượng trưởng lão ở trong mắt của bọn họ vẫn không có tư cách xử lý người ta, huống hồ chi là bọn họ.

Đạt đến cảnh giới kinh khủng của Tiên Thiên võ giả đã không phải là chiến thuật mà đã người bình thường có thể sử dụng.

“Nhanh, mau mang người đến đây.”

Cuối cùng cũng đã phản ứng lại, thái thượng trưởng lão đầu đầy mồ hôi điên cuồng thúc giục.

Lúc nãy ông ta ra tay không hề lưu tình chút nào, thật sự muốn gϊếŧ chết Sở Vĩnh Du, cho nên bây giờ nếu như Sở Vĩnh Du muốn gϊếŧ ngược lại ông ta chẳng phải ông ta đã chết không thể nghi ngờ gì à? Người nào có thể ngăn cản được, người nào có thể cứu được đây.

“Thái thượng trưởng lão, cậu ta sẽ không ra tay với ông đâu, yên tâm đi.”

Cung chủ ở cách đó không xa miệng lưỡi trơn tru, mặt mũi tràn đầy nụ cười khổ, Sở Vĩnh Du đã nhắc ra anh trai của ông ta, sao ông ta có thể có khả năng không để ý đến ý tứ đó được chứ. Trước đó là cho ông ta mặt mũi, hiện tại là cho anh trai Phùng Thiên Hạ chút mặt mũi cuối cùng, nếu như bây giờ ai mà còn dám trêu chọc Sở Vĩnh Du, thế thì Ảnh Ma cung sẽ không chạy khỏi kết quả bị tiêu diệt.

Nhưng mà thái thượng trưởng lão làm gì còn nghe lọt tai được nữa, lực chú ý vẫn luôn dừng ở trên người Sở Vĩnh Du, căn bản không dám xê dịch một giây nào, sợ là mình chết như thế nào cũng không biết được.

Lúc này, Sở Vĩnh Du nhìn về phía Hà Tiểu Mông tràn đầy vẻ kích động trên mặt.

“Tiểu Mông, cung chủ của Ảnh Ma cung quá yêu lông vũ của mình, trừng phạt sai lầm có thiên vị, thái thường trưởng lão là một người cuồng vọng lại muốn gϊếŧ người khác, anh không yên lòng khi để cậu ở đây, rời khỏi đi.”

Nghe nói như vậy, trong lúc nhất thời Hà Tiểu Mông ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Anh ta hiểu được lời nói này của Sở Vĩnh Du là có ý gì, hơn nữa bây giờ dựa vào thực lực của anh rể biểu hiện quả thật quá mức kinh khủng, hơn nữa lại nhường nhịn nhiều lần đối với lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Ảnh Ma cung, nếu không thì đã sớm đại khai sát giới.

“Nhưng mà anh rể à, em đã từng hứa với Yến Nhi em phải nhận được hạng nhất, với lại cung chủ cũng đã đồng ý với em giúp em nói một câu với nhà họ Thượng Quan, nếu không thì em không xứng với Yến Nhi.”

Sở Vĩnh Du cười.

“Cậu cần có chỗ dựa, cần gì chỉ có Ảnh Ma cung? Anh rể của cậu là tôi đây, chính là chỗ dựa lớn nhất cho cậu.”

Câu nói này hào khí bay lên tận trời, đồng thời có một loại chi khí cuồng bá tuyệt đối tản ra.

Nhưng mà tất cả mọi người lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, đúng là Sở Vĩnh Du có bản lĩnh để cuồng vọng như vậy.

Do dự một chút, Hà Tiểu Mông gật đầu.

Thật ra anh ta đã sớm nghĩ tới ở trong môn phái mãi cũng không phải là biện pháp, dù sao thì sau này cũng phải kết hôn sinh con với Thượng Quan Yến Nhi, chắc chắn ở thành phố lớn, không tiện.

Quay đầu nhìn về phía sư phụ Cao An của mình ở cách đó không xa.

“Sư phụ, người có đi cùng con không? Thực lực của anh rể con, người cũng đã nhìn thấy rồi đó, chúng ta chắc chắn sẽ không kém hơn những người ở đây.”

Cao An vui mừng cười nói.

“Không được, vi sư là người của Ảnh Ma cung, chết là quỷ của Ảnh Ma cung, con đi đi, đi theo anh rể của con, con đường tương lai chắc chắn sẽ càng thêm rộng mở.”

Bịch!

Hà Tiểu Mông quỳ rạp xuống đất, đập đầu ba cái với Cao An.

“Sư phụ, người đã từng là sư phụ của Hà Tiểu Mông con, cả đời này con cũng sẽ không bái sư phụ thứ hai, con sẽ thường xuyên đến đây thăm người, nếu như người có thời gian thì đến thành phố, nhớ phải liên lạc với con.”

Lời nói phát ra từ tận đáy lòng, hai mắt của Cao An có hơi ẩm ướt.

Dù sao thì thực lực của Sở Vĩnh Du kinh khủng như vậy, quen biết Tiên Thiên võ giả có thể ít được à? Tùy tiện giới thiệu một người làm sự phụ của Hà Tiểu Mông, đều mạnh hơn nhiều so với võ giả bát phẩm như ông ta, nhưng mà hiện tại nghe thấy như vậy, ông ta cảm thấy năm đó mình đã không thu nhầm đồ đệ.

Thái thượng trưởng lão lên tiếng, người trong môn phái sao có thể lãnh đạm được, giờ phút này đã đưa Vân Thủy Dật với Vân Thiên Sơn đến quảng trường nhỏ, hơn nữa cũng không nói nửa câu nói nhảm, trực tiếp thả người.

“Anh Sở.”

Hai người còn buồn bực không biết là muốn đưa bọn họ đi đâu, bây giờ nhìn thấy Sở Vĩnh Du, mới hiểu được xem ra là đã được cứu rồi.

Anh gật đầu, Sở Vĩnh Du nhìn ba người.

“Đi thôi.”

Rầm rầm!

Sáu chiếc máy bay trực thăng đột ngột xuất hiện từ đằng xa, trong đó có một chiếc dừng trên mặt đất ở quảng trường.

Nhìn thấy sáu chiếc máy bay trực thăng vũ trang, lại liên tưởng trước đó Sở Vĩnh Du đã nhảy xuống từ trong một chiếc máy bay chiến đấu, đầu óc mới chớp một cái, rốt cuộc cũng đã nhớ tới.

Cho dù không nói đến việc Sở Vĩnh Du có thực lực mạnh như vậy, chỉ sợ là tự thân điều động những máy bay chiến đấu này, chắc địa vị cũng vô cùng ghe gớm.

Ảnh Ma cung lại dám trêu chọc vào một người như vậy à? Đúng là chán sống rồi!

Nhất là cung chủ, lúc này vô cùng hối hận nếu như đưa ra trừng phạt với sư phụ của Vương Hỏa, nếu như mình trực tiếp thả người, vậy thì có liên quan đến anh trai Phùng Thiên Hạ của mình, chắc chắn có thể nhận được thiện cảm của Sở Vĩnh Du, nhưng mà đều đã bị cái gọi là mặt mũi tông môn của mình làm phá vỡ hết rồi.

Ở một bên khác, trước khi bước lên máy bay, Vân Thủy Dật nhìn thoáng qua Ngụy Manh Manh bị gãy chân trên quảng trường, căn bản không có người nào quan tâm, vẻ đau thương trong đôi mắt hiện lên.

Từ trong núi ra, cô cần gì phải như thế, mai danh ẩn tích sống một cuộc sống không tốt à? Cái gì gọi là hận thù, tại sao lại không suy nghĩ cẩn thận nó một lần, có lẽ là đây chính là định nghĩa của câu oan oan tương báo đến khi nào.