Đòn tấn công đột ngột của người đàn ông trung niên lại có thể đánh một người bay xa như vậy, những người dân bình thường ở đây đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, dù sao thì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy võ giả xuất thủ trong đời thường, lập tức kinh động giống như gặp thần tiên.
Sắc mặt của Đồng Ý Yên khá là khó coi, Hà Tiểu Mông là con trai độc nhất trong gia đình của cô, nếu như quả thật có chuyện gì đó không hay xảy ra, cô của cô Đồng Nguyệt Lâm chắc chắn sẽ không sống được.
“Vĩnh Du!"
Vừa mới nói hai chữ, Sở Vĩnh Du gật gật đầu.
“Để anh xử lý.”
Lập tức kéo Hà Tiểu Mông qua một bên.
“Đi thôi, anh rể sẽ đòi lại sự công bằng thay cho em.”
Kể từ ngày hôm qua sau khi bị Sở Vĩnh Du dùng một câu nói toạc ra cảnh giới của mình, trong lòng của Hà Tiểu Mông đối với Sở Vĩnh Du đã sùng bái đến đầu rạp xuống đất, lúc đầu cho là sẽ bị Bạch Khảm áp chế chế giễu, lần này coi như có chút cơ hội rồi.
Mà đổi thành ở bên kia, Thượng Quan Yến Nhi tức giận chỉ vào Bạch Khảm rồi nói.
“Anh, anh thật quá đáng, anh dựa vào cái gì mà tùy tiện đánh người?”
Bạch Khảm cười khinh thường, thế mà còn dám đi đến trước mặt Hà Tiểu Mông một lần nữa rồi mới lên tiếng nói.
“Yến Nhi, anh đã cho người ta nương tay rồi, nếu không thì một đòn tấn công hồi lúc nãy không biết là Hà Tiểu Mông chết hay là phải trọng thương. Trở về với anh, dì cũng đã cố gắng phản đối em và Hà Tiểu Mông ở cùng một chỗ, không phải hả? Hi vọng là em có thể nhận rõ sự thật, em với anh ta một người trên trời một người dưới đất, không phù hợp.”
“Anh quản được tôi hả? Bạch Khảm, anh lập tức biến mất cho tôi!”
Hét lên một câu, Thượng Quan Yến Nhi quay đầu lại nhìn Hà Tiểu Mông đi đến gần, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
“Tiểu Mông, em xin lỗi, em thật sự không biết Bạch Khảm sẽ đi theo tới đây.”
Sắc mặt của Hà Tiểu Mông tái nhợt, hoàn toàn đã bị thương, nghe vậy thì lắc đầu.
“Yến Nhi, chuyện hôm nay anh rể của anh sẽ đòi lại công bằng cho anh, em yên tâm đi.”
Anh rể? Vừa mới gặp mặt không lâu, đương nhiên Thượng Quan Yến Nhi không có khả năng quên đi Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên ôm Hữu Hữu hồi lúc nãy.
Há to miệng chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng mà lời đến khóe miệng cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
Bất kể là ai muốn đối phó với Bạch Khảm, đó cũng là chuyện không có khả năng.
“Ây cha! Khó trách thế mà Hà Tiểu Mông mày lại có gan đi đến đây, hóa ra tìm được chỗ dựa rồi hả? Anh rể của mày hả, haha, đừng có nói toàn bộ thành phố Ninh, toàn bộ tỉnh Hương đều không có bất cứ người nào dám phát ngôn bừa bãi ở trước mặt của tao, anh rể của mày là cái thá gì chứ?”
Bạch Khảm cười cực kỳ phách lối, nhà họ Bạch của bọn họ là một trong những gia tộc lớn ở nước R, nếu không thì sao có thể có tư cách để theo đuổi Thượng Quan Yến Nhi. Toàn bộ nước R có rất nhiều nơi anh ta đã đi đến, có biết bao nhiêu nhân vật lớn hào môn đều phải khúm núm, một người anh rể hả? Chẳng là cái thá gì hết.
“Ông nói xin lỗi với Tiểu Mông.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du lại chỉ về phía bên cạnh Bạch Khảm, người đàn ông trung niên lúc nãy đã đánh bay Hà Tiểu Mông.
Nghe nói như vậy, lông mày của người đàn ông trung niên nhăn lại thật chặt, chậm rãi nhìn về phía Bạch Khảm.
“Cậu chủ, cậu đã từng nói không thể đánh Hà Tiểu Mông bị thương nặng, hoặc là gϊếŧ chết, nhưng mà những người khác chắc là không quan trọng đâu nhỉ.”
Bạch Khảm cũng muốn cho Hà Tiểu Mông một lần dạy dỗ khắc sâu, vẻ tàn nhẫn trong đôi mắt xuất hiện.
Đương nhiên là những người khác không quan trọng rồi.”
Vừa nói xong, người đàn ông trung niên đang muốn có động tác, đột nhiên Thượng Quan Yến Nhi bước tới ngăn cản ở trước người của Sở Vĩnh Du.
“Bạch Khảm, tôi trở về với anh, nhưng mà nếu như anh còn dám làm người khác bị thương, sau này chúng ta mãi mãi không có khả năng gặp lại.”
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, Thượng Quan Yến Nhi bảo vệ như thế này, ông ta không có cơ hội để ra tay, nhìn Sở Vĩnh Du, lạnh lùng nói.
“Thằng nhóc, lần này coi như số cậu gặp may, sau này chú ý cái miệng của mình đó, nếu không thì rất dễ bị xé nát.”
Đến lúc này thật ra thì trong lòng của Hà Tiểu Mông cũng không nắm chắc được cái gì, dù sao thì Thượng Quan Yến Nhi có từng nói với anh ta về gia tộc của Bạch Khảm, cho nên người bảo vệ Bạch Khảm tất nhiên rất mạnh, Sở Vĩnh Du có phải là đối thủ không, đúng là khó nói. Lúc này Thượng Quan Yến Nhi đứng ra, lúc đầu muốn bò sườn núi mà đi xuống, đột nhiên lại há to miệng.
Chỉ nhìn thấy Sở Vĩnh Du không biết có hành động như thế nào, đi vòng qua Thượng Quan Yến Nhi trực tiếp xuất hiện ở trước người của người trung niên.
“Ông không xin lỗi, vậy thì về tĩnh dưỡng mấy tháng đi.”
Lời nói vừa mới dứt, người đàn ông trung niên đột nhiên muốn ngăn cản bàn tay của Sở Vĩnh Du, trông có vẻ là chậm nhưng mà thật ra tốc độ nhanh đến cực hạn, nhưng mà tất cả đều phí công hết rồi.
Bịch!
Một tiếng vang trầm thấp phát ra, mặc dù là người trung niên vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ, nhưng mà thân thể lại chậm rãi quỳ xuống dưới đất, đồng thời trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Một màn này làm rung động tất cả mọi người, đám quần chúng đứng vây xem ở phía xa xa có lẽ chỉ coi là đang diễn kịch, nhưng mà Thượng Quan Yến Nhi và Bạch Khảm lại trực tiếp trợn tròn mắt.
“Anh rể, anh!"
Thượng Quan Yến Nhi điên rồi, người bảo vệ cho Bạch Khảm đây chính là võ giả cửu phẩm, là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong võ giả, bây giờ thế mà lại... thế mà lại bị một chưởng của Sở Vĩnh Du đánh cho bị thương nặng, làm cho người ta tin tưởng kiểu nào đây.
Mà Bạch Khảm thì lại trợn mắt há hốc mồm, anh ta không thể tưởng tượng được, chỉ là ở một nơi trông có vẻ thâm sơn cùng cốc như là thành phố Ninh, chẳng những có cao thủ, hơn nữa còn có thể dùng một chưởng phế bỏ cao thủ mạnh nhất của anh ta.
“Chú Lục, chú... chú như thế nào rồi?”
Đợi lúc phản ứng lại, Bạch Khảm vội vàng đi qua đỡ người trung niên dậy, trong đôi mắt của người đó tràn đầy sợ hãi, thậm chí còn không dám tin mà nhìn về phía Sở Vĩnh Du.
“Cậu chủ, đi thôi.”
Phun ra bốn chữ, cơn giận dữ của Bạch Khảm đã đốt cháy hết tất cả, đột nhiên là nhìn về phía Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Tôi chính là Bạch Khảm, nhà họ Bạch ở Vân Kinh, có lẽ anh là người có lực chiến đấu đứng đầu trong võ giả cửu phẩm, đừng tưởng là như thế này thì anh có thể tùy ý cuồng vọng, anh trêu chọc phải nhà họ Bạch chúng tôi, anh sẽ phải hối hận.”
Mặt Sở Vĩnh Du không có biểu cảm, chậm rãi mở miệng nói.
“Tôi chẳng cần biết cậu là ai, theo đuổi người ta có thể thông qua những cách bình thường, nhưng mà nếu như giở bất cứ chiêu trò mờ ám gì, đợi sau khi Tiểu Mông nói cho tôi biết, tôi không ngại nói một chút với người lớn trong gia đình của cậu đâu.”
Người lớn? Bạch Khảm bị sự cuồng vọng của Sở Vĩnh Du chấn nhϊếp đứng quyền tại chỗ, lập tức cười to.
“Haha, nói chuyện với gia tộc của tôi đó à? Anh có tư cách đó không hả, không nói tới việc anh là người có lực chiến đấu đứng đầu trong võ giả cửu phẩm, cho dù là Tiên Thiên võ giả đến nhà họ Bạch chúng tôi cũng phải cúi thấp người, anh là cái thá gì chứ.”
Không nói gì nữa, Sở Vĩnh Du đang muốn dặn dò Hà Tiểu Mông vài câu, đột nhiên lại có bốn chiếc chiếc Rolls-Royce Phantom chạy tới.
Một chiếc xe đi đầu ở trong đó thế mà lại trực tiếp đυ.ng một bên móp chiếc xe thể thao của Bạch Khảm, lập tức làm cho mọi người sợ ngây người.
Những người bình thường đang đứng vây xem ở phía xa xa, bọn họ xem không hiểu quyền cước của võ giả, nhưng mà biết đây đều là những chiếc xe đắt tiền mà.
“Ôi trời đất ơi, người này là ai vậy? Quá khoa thương rồi đó.”
“Khϊếp thật! Dùng Rolls-Royce đυ.ng phải mấy chiếc xe thể thao có giá trị mười mấy tỷ, thậm chí là hơn mấy chục tỷ, cũng có chút kinh khủng rồi.”
“Có lẽ đây là một chuyện kinh khủng nhất mà tôi đã tận mắt nhìn thấy.”
Bạch Khảm cũng điên rồi, một giây trước bị Sở Vĩnh Du, anh rể của Hà Tiểu Mông đánh người bảo vệ của mình bị thương, một giây sau xe thể thao của mình đột nhiên lại bị một chiếc Rolls Royce đánh ngã toàn bộ. Danh dự nhà họ Bạch của anh ta liền bị dẫm nát trong mười mấy giây ngắn ngủi như thế này.
“Tao muốn xem xem! Con mẹ nó ai lại có gan lớn như vậy, ngay cả xe của ông đây mà cũng dám đυ.ng, không móc hết tiền của gia tộc bọn mày ra để bồi thường, tao sẽ để cho bọn mày mở mang tầm mắt thử xem sau khi Bạch Khảm tao thật sự nổi giận thì sẽ như thế nào!”