Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 240: Gió chiều nào theo chiều đó

“Tôi tại sao không thể trở về? Tiêu Chấn, lòng tốt của tôi là để bọn họ tự mình giác tỉnh, hiển nhiên, ông không có trân trọng cơ hội lần đó.”

Lời của Sở Vĩnh Du vừa dứt, Tiêu Chấn đã kinh hãi không thôi, cơ thể không ngừng run bần bật.

Mà Tư Phu, Đồng Hiểu Tiêm đứng ở trong sân đều rất bất ngờ, cho dù là Đồng Thế Tân ngồi trên xe lăn ở cửa, đều hận không thể đi nhanh hơn, con rể trở về rồi, chủ tâm có rồi.”

Còn Tân Tằng thì cả người có hơi ngẩn ra, sau đó sâu sắc cười khổ, cũng không biết Sở Vĩnh Du sẽ trừng phạt gia tộc của anh ta như nào nữa, nhất thời trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Đột nhiên, Tiêu Chấn lại đứng thẳng người, sự sợ hãi trên mặt biến mất không thấy tăm hơi đâu.

“Ha ha! Tôi sợ cái gì? Sở Vĩnh Du, tuy tôi không biết cậu tại sao được thả ra? Nhưng địa vị xã hội của cậu đã là quá khứ rồi, không trở lại được nữa, vậy thì, cậu dựa vào gì mà đấu với nhà họ Tiêu, đấu với Tiêu Chấn tôi!”

Khẽ phất bàn tay to, mấy chục vệ sĩ vậy mà mỗi người rút một khẩu súng lục giảm thanh, thời gian buổi trưa, trường hợp như này, dưới ánh mắt chú mục của mọi người, xem ra Tiêu Chấn là trực tiếp muốn ra tay rồi, đồng thời cũng làm tốt một vài công tác chuẩn bị nào đó.

Lúc này, đột nhiên từng chiếc xe việt dã màu xanh xuất hiện, sau đó người bước từ trên xe xuống thống nhất một trang phục, toàn bộ đều là người của tổ điều tra đặc chủng, đều cầm súng tiểu liên.

“Bỏ súng xuống!”

Tường Vi dẫn đầu, lời vừa dứt, những tên vệ sĩ mặc đồ đen đó đâu dám không nghe, lập tức ném súng trong tay xuống.

Theo động tác cất bước của Sở Vĩnh Du, đi tới trước người của Tiêu Chấn, vừa mở miệng, cổ tay phải hơi gập lại.

“Quá khứ? Ba chữ Sở Vĩnh Du tôi, chính là mãi mãi, ông không trân trọng cơ hội, vậy thì nằm ở bên cạnh con trai của ông, cùng trải qua phần đời còn lại đi.”

Bụp!

Một quyền đánh vào đầu của Tiêu Chấn, Tiêu Chấn nặng nề ngã trên mũi xe, ánh mắt hoàn toàn ngây dại.

Khi quyền phong ầm ầm đánh tới, Tiêu Chấn đã hối hận rồi, nhưng ông ta cũng hiểu, mọi chuyện, đều đã muộn rồi.

Tất cả mọi người bị đưa đi, sự yên tĩnh trước kia được khôi phục lại, Sở Vĩnh Du cũng đi vào trong nhà.

Trước tiên đi tới lầu hôn con gái đang ngủ say, sau đó đi xuống lầu, lại phát hiện Tân Tằng quỳ trên đất, Đồng Hiểu Tiêm ở bên cạnh mặt mày bất lực.

“Anh rể! Anh mau bảo Tân Tằng đứng lên đi.”

Sở Vĩnh Du nghi hoặc.

“Cậu tại sao quỳ? Đứng lên nói chuyện.”

Tuy nhiên Tân Tằng lại lắc đầu, ánh mắt kinh định nhìn Sở Vĩnh Du, nghiêm túc nói.

“Anh Sở, em... xin cho phép em uy hϊếp anh một lần, xin anh bỏ qua cho nhà họ Tân em, nơi đó dù gì đều là người thân của em.”

Lời vừa dứt, Đồng Hiểu Tiêm khẽ hừ một tiếng.

“Hừ! Bọn họ cũng đã đuổi anh ra khỏi gia môn rồi, anh vậy mà còn nói chuyện thay bọn họ, thật là đầu óc có bệnh.”

Sở Vĩnh Du từ trong lời nói của Đồng Hiểu Tiêm đã nghe ra một chút gì đó, khẽ mỉm cười nói.

“Là vì nguyên nhân của tôi, ông nội của cậu trở mặt rồi phải không?”

Nhìn thấy Tân Tằng gật đầu, Sở Vĩnh Du khoát khoát tay, đi về phía sô pha.

“Cậu cũng không cần uy hϊếp tôi, Hiểu Tiêm nếu như nói có thể tha thứ, vậy tôi sẽ không can thiệp quá nhiều, nhưng có một điểm, ông nội của cậu bắt buộc phải làm được, đó chính là bỏ ra 30% cổ phần, chuyển sang tên của cậu và Hiểu Tiêm.”

Nghe thấy lời này, Tân Tằng hoàn toàn thở phào, đừng nói 30% cổ phần, cho dù lấy toàn bộ, chỉ cần người nhà của anh ta bình yên, so với cái gì cũng tốt hơn.

“Hài lòng rồi chứ? Còn không đứng dậy!”

Đồng Hiểu Tiêm nhìn như là đang giáo huấn Tân Tằng, có điều nụ cười trên khóe môi đã bán đứng tâm trạng của cô ta, dù sao người đàn ông của mình có tình có nghĩa, ai sẽ không thích chứ.

Cô ta đã bắt đầu thay đổi, bây giờ lái chiếc siêu xe hơn chục tỷ, lại mãi mãi cũng không có loại tâm thái của trước kia, hiện nay cho cô ta cảm giác, so với lái một chiếc xe mấy trăm triệu, hoàn toàn cũng không có bất kỳ sự khác biệt nào.

Ở nơi nào đó, Tư Đồ Yến - Chiến Thần Tu La của Nam Cảnh đã xuất quan được hai ngày, tâm trạng vui vẻ khi trở thành Tiên Thiên võ giả, lúc này nhìn văn kiện dày cộp trong tay, sắc mặt lại âm trầm tới mức không thể tưởng tượng.

“Kết tội sai? Người đã bị bắt tới tử ngục ngồi tù hai ngày, cô bây giờ nói với tôi là kết tội sai? Sở Vĩnh Du, Tư Đồ Yến tôi thật sự là xem thường anh rồi.”

Tư Đồ Yến thật sự có hơi không thể tưởng tượng, đã tuyên án gõ chuông, vậy mà đều có thể thay đổi lại được, chuyện này ở trong lịch sự, đều chưa từng xảy ra.

“Tại sao! Tại sao mạng của Sở Vĩnh Du lại lớn như vậy!”

Đồng Quyên Quyên ở đối diện tự nhiên cũng biết rồi, sắc mặt càng vô cùng khó coi, tức giận mức hai tay siết chặt thành nắm đấm.

“Cũng không phải là chuyện gì lớn, loại người giống như tôi và Sở Vĩnh Du, đằng lưng đều có nhân vật lớn che chở, có thể lật ngược bản án, cũng có một ít khả năng như vậy, chỉ là không ngờ trước trước sau sau không quá thời gian một tuần, có hơi quá nhanh rồi.”

Nói rồi, Tư Đồ Yến mặt mày đã khôi phục nét cười.

“Yên tâm đi, bây giờ tôi đã trở thành Tiên Thiên võ giả mạnh nhất, vừa hay muốn đưa một phần quà lớn cho Sở Vĩnh Du rồi.”

Người trung niên đứng ở bên cạnh Tư Đồ Yến, bỗng chốc vẻ mặt trở nên kích động.

“Đại nhân, ý của cậu, cuối cùng muốn đòi lại một công đạo cho Tank rồi sao?”

Cùng là một trong năm đại huyết vệ, người đàn ông Phương Lang có quan hệ tốt nhất với Tank, sao có thể nghe không hiểu câu nói này của Tư Đồ Yến.

Tank hiện nay, tuy Tư Đồ Yến đã cho một khoản tiền lớn, mấy đời cũng tiêu không hết tiền, ở quê nhà dưỡng già, nhưng thần tình cứ chán chườn, một thân võ lực bị Sở Vĩnh Du một quyền phế bỏ, là một người có tráng chí anh hùng, sao có thể trải qua cuộc đời bình tĩnh.

Từ từ đứng dậy, trong mắt của Tư Đồ Yến lóe lên một tia cay độc.

“Anh ta phế một thủ hạ đắc lực của tôi, Tư Đồ Yến tôi, lẽ nào không thể phế một mình anh ta?”

Từ đầu từ chối, Tư Đồ Yến luôn có kiêu ngạo tuyệt đối, đều quên mất, nếu như không phải là anh ta chủ động đi trêu chọc Sở Vĩnh Du, lợi dụng thai phụ đó đi phá hoại gia đình của Sở Vĩnh Du, bi kịch của Tank, sao có thể xảy ra!

Có sự góp lửa góp gió âm thầm của Tần lão, chuyện Sở Vĩnh Du bị xử sai, đương nhiên lập tức truyền ra, người nên biết đều biết rồi, người không nên biết cũng đều biết rồi.

Trong nhà của Trần Trọng Thiên, Trần Việt, Trần Hạo Hiên và Trần Trọng Thiên ngồi đó, trên mặt đều mang vẻ dửng dưng.

“Ông nội, vẫn may chúng ta luôn kiên định đứng ở đằng sau anh Sở, nếu không lần này...”

Nghe thấy lời của Trần Hạo Hiên, Trần Trọng Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Phí lời! Ông nội của cháu năm đó khi đánh giành thiên hạ thì biết một điểm, gió chiều nào theo chiều nấy, cuối cùng đều sẽ không có kết cục tốt, huống chi chỉ riêng một điểm Sở Vĩnh Du là ba nuôi của Lâm Sinh này thì chúng ta mãi mãi đều là chung một chiến tuyến.”

Trần Việt yên lặng lắng nghe, không có nói gì nhiều, cô ta rất vui khi ông nội của mình có thể như một từ đầu tới cuối, không có khiến cô ta bị kẹp trong thế khó.

Lúc xế chiều, trong biệt thự của tiểu khu Đông Thành, Sở Vĩnh Du đang chơi cùng Hữu Hữu, khi trở về, đã mua một bộ đồ chơi từ Vân Kinh cho Hữu Hưu, lúc này cô bé chơi rất vui vẻ.

Lúc này, điện thoại của Đồng Thế Tân chủ của cái nhà này vang lên, vẻ mặt lập tức có hơi bất lực, đẩy xe lăn tới bên cạnh Sở Vĩnh Du, sau đó đã ấn mở loa ngoài, đồng thời nói.

“Vĩnh Du! Hay là xử lý một chút?”

Ngay sau đó, giọng nói của người quản lý tài sản của tiểu khu Đông Thành từ trong điện thoại truyền ra.

“Chú Đồng! Tôi xin chú ra mặt đi, đội xe đã chặn hai con đường ra ngoài ở cửa nhà chú rồi, tôi thật sự hết cách rồi.

Sở Vĩnh Du gật đầu, sau đó đứng dậy.

“Vậy thì ra ngoài xem thử những vẻ kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, tóm lại phải xử lý một chút.”