Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 170: Vân thủy dật

Người phụ nữ vừa xuất hiện mặc một chiếc váy bó sát màu đen, trên người tự động toát ra khí chất riêng biệt của người đã có chồng, làm người khác không khỏi liếc nhìn thêm.

Nhưng nếu nhìn nhiều hơn, thì trong lòng sẽ nảy sinh mặc cảm tự ti.

Người phụ nữ trang điểm nhạt, môi chúm chím, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Tiểu Thang quan sát một lượt, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp bà chủ cửa hàng này, nên mở miệng nói ngay.

“Bà là bà chủ? Đúng lúc, tôi định khiếu nại nhân viên bán hàng của bà, tự ý đưa túi xách hàng limited không bán ra ngoài cho bọn họ thử, rồi bị tôi bắt tại trận.”

Người phụ nữ khẽ cười đáp.

“Thật ngại quá, cô ấy đã được tôi phê chuẩn.”

Nói xong, bà liền phớt lờ Tiểu Thang, rồi nhìn Sở Vĩnh Du nói.

“Cậu Sở, tôi là Vân Thủy Dật – bà chủ cửa hàng này, hai mẫu túi xách này rất thích hợp với vợ cậu và em gái cô ấy, tôi sẽ tặng hai chiếc này cho cậu, xem như chúng ta kết bạn với nhau.”

Cái gì?

Đồng Ý Yên, Đồng Hiểu Tiêm và Tiểu Thang đều nhất thời hóa đá tại chỗ.

Tặng... tặng cho anh? Hai mẫu túi xách này gộp lại cũng gần sáu tỷ, mà bà ta nói tặng là tặng?

Nhưng Sở Vĩnh Du lại xua tay.

“Nếu hai chiếc này thích hợp, mà bọn họ cũng thích, thì tôi sẽ tự mua, không cần bà tặng đâu.”

Vừa dứt lời, Đồng Hiểu Tiêm liền đi tới, gấp gáp nói.

“Anh rể, anh nói gì vậy, bà chủ Vân là muốn kết bạn với anh, hai mẫu túi xách này chẳng đáng là gì với người ta, anh đừng đến chết vẫn còn sĩ diện nữa.”

Nói xong, cô ta không hề cho Sở Vĩnh Du cơ hội để mở miệng, mà xoay người cười nói với Vân Thủy Dật.

“Cảm ơn bà chủ Vân, chúng tôi sẽ để lại số điện thoại, sau này tôi có thể tới hỏi bà những chuyện liên quan đến quần áo, túi xách rồi.”

“Được.”

Sở Vĩnh Du cạn lời, đang định lên tiếng, thì Đồng Ý Yên cũng đi tới.

“Hiểm Tiêm! Hai mẫu túi xách này quá quý giá, sao em có thể nhận lấy nó một cách thoải mái như thế, mau đặt xuống đi.”

Nhưng Đồng Hiểu Tiêm nhất quyết ôm chặt không buông, hoàn toàn phớt lờ Đồng Ý Yên, mà nhìn Tiểu Thang nói.

“Tiểu Thang, cô thấy rồi chứ? Có tiền làm cái thá cái gì, người có quan hệ rộng như anh rể tôi mới gọi là lợi hại, được người ta tặng thẳng luôn, hiểu chưa?”

Tiểu Thang tức đến mức giậm chân, rồi đi thẳng ra ngoài, hôm nay cô đã mất hết mặt mũi rồi.

Đợi Tiểu Thang đi rồi, Đồng Hiểu Tiêm mới luyến tiếc bỏ túi xách xuống.

“Haizz, đúng là túi xịn, đáng tiếc tôi không có số hưởng.”

Đồng Hiểu Tiêm là người cố chấp, nhưng cô cũng biết, Sở Vĩnh Du không mua nổi túi xách này, về phần Vân Thủy Dật muốn tặng, quả thật cô vẫn chưa phản ứng lại rốt cuộc chuyện này là sao, đành phải đặt túi xách xuống trước.

“Cậu Sở, tôi thật sự chỉ muốn kết bạn với cậu thôi, chứ không có ý gì khác.”

Thấy bọn họ thật sự không nhận lấy túi xách, Vân Thủy Dật hơi sốt sắng nói, nhưng thái độ Sở Vĩnh Du rất kiên quyết.

“Bà quẹt thẻ đi, bà có thể phá lệ bán cho chúng tôi, cũng xem như thể hiện thành ý rồi.”

Đồng Ý Yên sắp phát điên rồi.

“Vĩnh Du, anh... anh thật sự muốn chi ra sáu tỷ để mua túi xách à? Anh điên rồi sao?”

Cho dù là Đồng Hiểu Tiêm, cũng phải ngạc nhiên khi thấy Sở Vĩnh Du lấy thẻ ra, cô hơi ngơ ngác, anh rể cô thật bỏ ra sáu tỷ để mua túi xách ư? Hơn nữa nhìn bộ dạng lúc này của anh, hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.

Thấy Sở Vĩnh Du kiên trì như thế, Vân Thủy Dật lại thầm thở dài, rồi phất tay với nhân viên bán hàng.

Mười phút sau, trước cửa kính sát đất trong cửa hàng, Vân Thủy Dật nhìn bóng lưng Sở Vĩnh Du, đôi mắt đẹp khẽ xoay chuyển.

“Sở Vĩnh Du? Cậu có thể làm cho nhà họ Mai biến mất, một quyền biến người đàn ông như Tiêu Phi thành người thực vật, có lẽ cậu thật sự có thể giúp được tôi, chỉ tiếc là tôi vẫn đánh giá thấp cậu, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Trong chiếc BMW X4, ba người tùy ý mua một món quà cho Đồng An Thái, rồi đi tới khách sạn nào đó.

Trên xe, Đồng Hiểu Tiêm vẫn không khỏi hưng phấn, không ngừng vuốt ve túi xách có giá hơn 2,4 tỷ của mình.

“Trời ơi! Không ngờ sẽ có một ngày, túi xách mà em đeo còn đắt hơn cả chiếc xe mà em lái.”

Nói đến đây, Đồng Hiểu Tiêm lại nhìn Sở Vĩnh Du đang lái xe, rồi hỏi.

“Anh rể, sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”

Đây cũng câu mà Đồng Ý Yên định hỏi.

“Tôi đã sớm nói tôi có tiền, chắc chắn sẽ sống đủ rồi mà.”

Mức sống này... là quá xa xỉ đấy, được không?

“Vậy anh rể, anh cho tôi ba tỷ tiền tiêu vặt đi.”

Đồng Hiểu Tiêm vừa dứt lời, Đồng Ý Yên đã lườm cô ngay, rồi nhìn Sở Vĩnh Du nói.

“Vĩnh Du, giờ tôi có thể cảm nhận được, anh có rất nhiều bí mật, hôm nào anh định nói cho tôi biết, thì tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe, còn giờ tôi sẽ không hỏi gì cả.”

Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, tối qua anh đã nói cho Đồng Ý Yên biết anh là Chiến Thần Địa Ngục, đây là thân phận cao nhất của anh, nhưng cô lại chẳng phản ứng gì... nên giờ nghe cô nói thế, anh lại thấy hơi bất đắc dĩ.

“Đúng rồi vợ, hôm nay anh định làm một chuyện, xem thử rốt cuộc Đồng An Thái có đáng được tha thứ hay không, đến lúc đó em chỉ cần đứng nhìn là được.”

Đồng Ý Yên khẽ gật đầu, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô có thể không truy cứu những khổ sở mà cô đã hứng chịu, nhưng rõ ràng ông nội biết chuyện Hữu Hữu bị bán đấu giá, nhưng lại không ngăn cản, chẳng lẽ cô lại không hận ông?

Hôm nay nhà họ Đồng đã bao cả phòng tiệc tầng hai khách sạn Lãng Triều, dù gì cũng là đại thọ 70 tuổi của Đồng An Thái, nên phải tạo hình thức một chút.

Giờ trong phòng tiệc, khách mời đã tới đông đủ, người nhà họ Đồng đều đang tiếp khách quen của mình, trong đó cũng có mấy nhân vật thật sự máu mặt trong thành phố Ninh, bằng không chẳng phải Đồng An Thái quá vô dụng, khi sống ở đây lâu như vậy ư?

Đồng Tử Họa và Đồng Hiểu Kiệt đang đứng trước cửa phòng tiệc, lễ phép chào đón từng vị khách tới tham dự đại thọ.

Đúng lúc này, hai người nhìn thấy ba người Sở Vĩnh Du.

“Bọn họ còn dám tới trễ?”

Đồng Tử Họa nói xong, thì lạnh lùng lườm Sở Vĩnh Du, rồi vô thức che mặt mình lại trốn qua một bên, còn Đồng Hiểu Kiệt thì càng không dám hó hé.

“Nếu hai người không muốn bị ăn mòn thì bớt nói lại, bằng không sẽ mất mặt lắm.”

Lúc đi ngang qua, Đồng Hiểu Tiêm sỉ nhục bọn họ một câu, rồi hừ lạnh bước đi.

“Mẹ kiếp, đến khi nào chúng ta mới có thể nở mày nở mặt, tôi thật sự chịu hết nổi rồi.”

Đồng Hiểu Kiệt tức giận gào lên, Đồng Tử Họa đứng bên cạnh bất đắc dĩ nói.

“Giờ xem ra, chỉ có thể đợi anh rể Giang Mạnh của tôi quay về, bằng không chúng ta chẳng thể làm gì Sở Vĩnh Du.”

Ba người bước vào phòng tiệc, Tư Phu và Đồng Thế Tân nhìn thấy họ thì vội vàng đi tới.

“Các con làm sao vậy? Hôm nay là tiệc đại thọ của ông nội mà các con còn tới trễ?”

Đồng Thế Tân rất bất mãn, lúc này Hữu Hữu đã nhảy vào lòng Đồng Ý Yên.

Sở Vĩnh Du hôn lên mặt Hữu Hữu một lát, rồi nhấc chân tiến về phía trước, nhưng bị Đồng Thế Tân giữ lại ngay.

“Cậu định làm gì?”

Trực giác mách bảo Đồng Thế Tân, sắp xảy ra một chuyện cực kỳ tồi tệ.

“Ba, sáng nay con đã nói rất rõ ở nhà rồi, con định làm một chuyện, xem thử Đồng An Thái có đáng được tha thứ hay không, ba nên hiểu rõ, nếu ba ngăn cản con, thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

Đồng Thế Tân định nói gì đó, nhưng Đồng Hiểu Tiêm đã gỡ tay ông ra, cười nói.

“Ba, ba đừng bận tâm nữa, cứ để anh rể đi đi, ba thấy hai chiếc túi xách này không? Là anh rể mua cho chúng con, gần sáu tỷ đó, nên ba không cản được đâu.”

Cái gì? Sáu tỷ?

Nhất thời, Đồng Thế Tân và Tư Phu đều không biết nên tưởng tượng thế nào, chỉ có thể nhìn Sở Vĩnh Du từng bước đi lên sân khấu ở trước nhất.