Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 76: Đuổi một thể

Cư xá đông thành, hơn mười giờ đêm, Tư Phu trở về.

“Vĩnh Du, trưa nay mẹ có tham gia một buổi gặp mặt, Hữu Hữu với Lâm Sinh đang chơi với nhau, kéo không chịu về, cậu tự đến đó nhìn xem đi, cơm trưa tự mình giải quyết”

“Vâng.”

Đi vào trong biệt thự, Trần Việt mở cửa, nhìn thấy Sở Vĩnh Du lần nữa, Trận Việt nở nụ cười.

“Chuyện trong nhà đều đã giải quyết xong rồi?”

Sở Vĩnh Du gật gật đầu.

“Đã giải quyết”

“Vào nhà ngồi đi, Hữu Hữu với Lâm Sinh đang chơi ở trên lầu, anh đừng lên trên làm phiên bọn nhỏ, lúc nãy dì Tư đã nói là ra ngoài gặp bạn bè, anh xem tivi đi để tôi đi làm cơm, trưa nay ăn cơm ở đây đi."

Suy nghĩ, Sở Vĩnh Du cũng đồng ý.

Đồ ăn chuẩn bị sắp xong, Trận Việt đột nhiên đi vào phòng khách ngồi ở trên ghế sofa.

“Vì để giáo dục Lâm Sinh, tôi vẫn nên thỏa hiệp với ông nội của tôi, ngày mai chắc là sẽ dọn đi rồi, nếu như sau này anh với Ý Yên có rảnh thì có thể đến địa chỉ mới của tôi chơi, đồng thời ông nội của tôi cũng đồng ý sẽ tìm người đổi tên của Lâm Sinh thành Lâm Sinh hoàn toàn, đây cũng chính là cục u vẫn luôn ở trong lòng của tôi."

“Làm vì con cũng không sai, chỉ xem xem cô nghĩ như thế nào.”

Sở Vĩnh Du liên rơi vào trong im lặng, hai tay của Trận Việt nắm chặt lại với nhau, dường như là muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không tiếp tục mở miệng.

Đều đã đứng dậy đi vào trong phòng ăn, đột nhiên lại nhìn về phía Sở Vĩnh Du.

“Vĩnh Du, tôi... tôi muốn để Lâm Sinh nhận anh làm ba nuôi, có thể không? Tôi... tôi không gấp gáp đâu, anh có thế thương lượng với Ý Yên được mà, thật đó."

“Có thể."

Ai ngờ Sở Vĩnh Du lại không do dự chút nào trực tiếp mở miệng phun ra hai chữ, làm cho Trần Việt đều ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ.

“Lâm Sinh và Hữu Hữu tốt với nhau như vậy, tôi làm ba nuôi cũng là chuyện nên làm.”

“Hay quá đi! Vĩnh Du, thật sự cảm ơn anh, tôi sẽ cho người tính toán thời gian, đến lúc đó tổ chức một bữa tiệc ”

Mà trong bệnh viện thẩm mỹ, Đồng Tử Họa đã khôi phục tốt hơn so với trước đó, giọng nói cũng đã lớn hơn rất nhiều, cũng đã sắp có thể được xuất viện.

“Thật hả ba? Cái tên ngu ngốc Sở Vĩnh Du thật sự đã đồng ý rồi?”

Đồng Tinh Minh gật gật đầu.

“Đương nhiên rồi, con cũng không phải là không biết sự kiêu ngạo của Sở Vĩnh Du.”

“Thật là tốt quát”

Võ xuống một cái thật mạnh, Đông Tử Họa nhìn về phía Lục Tân đứng ở một bên.

“Lục Tân, ông xác định rằng nhân vật lớn của Thiên Hải mà ông tìm thấy là không sai?”

“Sẽ không sai đâu, người đó đã từng thiếu Giang Mạnh đại nhân nhà chúng tôi một cái mạng, làm sao có thế không tận tâm tận lực được chứ.”

Trong lúc nhất thời, Đông Tử Họa vui vẻ đến cực hạn.

“Được rồi, thằng ranh này lại là một nhân viên chưa hoàn thành nhiệm vụ mà lại chạy trốn, còn trở về dám giả làm đại gia ở trước mặt của chúng ta. Con mẹ nó! Lục Tân, trước tiền ông cứ chờ đó đi, đừng làm gì cái thằng nhóc đó hết, chờ đến lúc tất cả mọi chuyện của Thiên Hải Lục Tiểu đã kết thúc rồi, có lẽ tôi sẽ tự tay đánh nó một trận tơi tả."

“Ừ"

Buổi tối, Sở Vĩnh Du lái chiếc Audi ở trong nhà nhanh chóng chạy về phía cổng của quán bar đó, tối ngày hôm qua anh đã hẹn với quản gia Lưu Khánh của Thân Cổ Môn, đương nhiên là anh không có khả năng quên đi mất.

Nhưng mà sau khi đến lại không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Khánh, ngược lại là có một người trẻ tuổi đi đến trước mặt của Sở Vĩnh Du.

“Là anh Sở có đúng không? Quản gia Lưu kêu anh đi đến quán bar này, hiện tại ông ấy không thể thoát thân ra được đâu."

Hả? Cũng chính xác lắm, trên giấy không chỉ có tên của quán bar mà còn có một khu vực nhỏ trên bản đồ được đánh dấu, là sợ rằng chiến thần địa ngục như anh sẽ bị lạc đường à...

“Quán Bar Thanh Phong hả? Có phải là lúc trước Trương Nhí mở quán bar không xem lịch hay không vậy hả? Tại sao chuyện gì cũng đều chạy qua đó vậy."

Không có cách nào khác, Sở Vĩnh Du chỉ có thế lên xe đi khỏi, gần như là vừa khởi động xe điện thoại liên vang lên, là Lục Côn gọi tới.

“Bây giờ tôi có hơi bận một chút, muốn quyên phổ thì kêu nhân vật đứng ở phía sau chờ đi”

Một câu nói rõ làm Lục Côn ở đầu dây bên kia điện thoại phải run rẩy, vội vàng trả lời lại.

“Vâng vâng anh Sở, ngài cứ bận việc trước đi, làm xong việc rồi thì đến quán bar bar Thanh Phong là được.”

Lại đến quán bar bar Thanh Phong? Sở Vĩnh Du nhíu mày không nói gì, cúp điện thoại.

Thời gian trồi qua, quán bar bar Thanh Phong, ở ngoài cửa có treo tấm biển dừng kinh doanh, mà ở bên trong thì chỉ có một hàng người, ngay cả Lục Côn cũng đang đứng ở bên trong.

Trên cái ghế dài, quản gia Lưu Khánh của Thân Cổ Môn ngồi ở đó, đối diện của ông ta là một người đàn ông trung niên với đôi lông mày hung ác, làn da ngăm đen, ánh mắt thỉnh thoảng chuyển động.

“Lão Lưu, thật sự không ngờ tới nha, tôi tùy tiện ở một khách sạn, đi ra ngoài liên có thể gặp phải ông, nói đến thì đã hai bà năm chúng ta không gặp nhau rồi, bây giờ ông lại có thể trở thành quản gia của Thân Cổ Môn, tiền đồ vô hạn.”

Người đàn ông trung niên nói, Lưu Khánh khoát tay.

“Chỉ là một quản gia mà thôi, ông đừng có cười nhạo. Chuột, ông vẫn còn trong tổ chức thần bí yêu tà đó không? Tôi cũng không biết là tổ chức đó có sức quyến rũ gì, ông làm võ giả ngũ phẩm cứ làm những chuyện chạy ngược chạy xuôi như thế này?”

Chuột uống một hơi hết một chai bia, thở dài.

“Một khi bước vào Yêu Tà thì sâu như biển, ông không hiểu được đâu, tổ chức của tôi ông cũng ít nghe ngóng tới đi, biết càng nhiều thì càng bất lợi đối với ông.”

Nói xong, Chuột đột nhiên năm lấy cổ áo có Lục Côn ở một bên.

“Người đâu rồi? Con mẹ nó đừng có nói với tao là có tình huống gọi điện thoại không được! Tao cho mày thêm năm phút nữa liên hệ với thằng nhãi đó, nếu như mày vẫn còn không có tin tức, vậy thì mày, còn có cái tên Trương Nhí nữa có thể chạy một vòng ở trên cầu nại hà rồi đó.”

“Vâng vâng, bây giờ tôi đi liên lạc ngay đây.”

Lục Côn sợ hãi đến cực độ, so sánh với Sở Vĩnh Du có thể làm cho anh ta tâm lý không ổn định, vậy Chuột này để cho anh ta mang theo một loại tâm lý tuyệt vọng bao trùm.

“Xương Hoành, mày đi ra ngoài quan sát với cậu ta đi.”

“Vâng.”

Người đàn ông ở bên cạnh cười lạnh đấy đấy Lục Côn một chút, cái tên thủ hạ này trong lời nói đã không hê còn vẻ cung kính

“Lục Côn nên thông minh một chút đi, mày đã biết là hậu quả khi đắc tội với anh Chuột của bọn tao.”

Lúc đi ngang qua quầy bar, Trương Xương Hoành nhìn ánh mắt phẫn hận của Trương Nhị, hai tay chìa ra.

“Đừng có nhìn tao như vậy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, người chết vì tiền chim chết vì ăn, những đạo lý này tao có thể liệt kê cho mày nghe rất nhiều. Mày cũng biết hết mà đúng không, ai kêu mày nói cho tao tin tức đó làm gì, cái quyển quyền phổ đó không phải là thứ mà Trương Nhí mày có thể giữ được”

Trong lúc Trương Nhí đang dự định nói cái gì đó, một người bước vào từ cửa quán ba, ngoại trừ Sở Vĩnh Du thì còn có thể là ai nữa.

Lưu Khánh lập tức đứng dậy.

“Người mà tôi đợi đến rơi, tự ông uống rượu trước đi, lập tức giải quyết."

Chuột không nhịn được mà nói.

“Tôi ghét nhất là cái phong cách làm việc này của ông đó, có đôi khi lằng nhằng lằng nhà lê mà lề mề, nhanh chơi chết cậu ta đi, đừng để chậm trễ cuộc gặp mặt lần này của chúng ta.”

Cảnh tượng Lưu Khánh đi về phía Sở Vĩnh Du làm cho Lục Côn và Trương Nhí đang muốn mở miệng nói chuyện đều phải giật mình.

Tình... tình huống này là như thế nào vậy? Chẳng lẽ là Sở Vĩnh Du đến đây để giải quyết quyền phổ Hình Ý Quyền đó à?

“Sở Vĩnh Du, cho cơ hội cuối cùng mà cậu lại không muốn, vậy thì đừng có trách tôi."

Đi đến gần Sở Vĩnh Du, Lưu Khánh nói, sau một quyền đánh ra ngoài, nhanh chóng và chuẩn xác, phát huy đến cực hạn, phải biết rằng Lưu Khánh là một võ giả ngũ phẩm, là sự tồn tại cao hơn một cấp so với Hàn Tử An, một nắm đấm bình thường của ông ta còn có thể yếu được à?

“Nhớ kỹ lời hôm qua tôi đã nói với ông.”

Lúc nắm đấm lao đến, thế mà Sở Vĩnh Du không nhanh không chậm nói một câu, một giây sau ánh mắt của Lưu Khánh tối sầm lại, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Chỉ có người phía sau nhìn thấy rõ Sở Vĩnh Du ra tay sau mà lại đến trước, một chưởng đánh vào bên cổ của Lưu Khánh.

Bốp!

Trong nháy mắt Chuột liên đứng phắt dậy, chai bia ở trong tay của ông ta rớt xuống đất mà lại không hay biết, không thể tin nhìn Sở Vĩnh Du, giống như là đang nhìn một con quái vật.

Lưu Khánh có thực lực ngang bằng với ông ta, đều là võ giả ngũ phẩm, vậy mà một chiêu liền bị đánh đến ngất xỉu? Rốt cuộc người này mạnh đến cỡ nào.

Kịp phản ứng lại, nuốt một ngụm nước bọt, Chuột đi về phía phòng làm việc vừa nói với Lục Côn.

“Thông báo với người kia đổi thời gian gặp mặt lại thành ngày mai đi”

Tay phải của Lục Côn nâng lên chỉ vào Sở Vĩnh Du, sắc mặt cổ quái nhìn Chuột rồi nói.

“Chuyện đó... anh ta chính là người có quyền phổ Hình Ý Quyền”