Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 51: Cậu ta không có tư cách ngồi với chúng ta

Người thanh niên cũng từng xông pha trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không chỉ một sớm một chiều là có thể đạt được sát khí mạnh như vậy.

Lúc này, anh ta đã hoàn toàn mất đi khả năng chống đỡ.

Bốp!

Sở Vĩnh Du bước tới một bước, một tát lại đánh cho người thanh niên phải lùi lại một bước.

"Dựa vào anh cũng có tư cách nhắc tới hai chữ Bắc Vực à?"

Bốp!

Lại một cái tát tai đánh ra, người thanh niên lùi thêm một bước nữa, mũi và miệng đều chảy máu.

"Dựa vào anh cũng muốn nhường tôi ba chiêu?"

Khi anh bước ra một bước cuối cùng, đồng thời tay phải đánh qua.

"Sau khi xuất ngũ lại làm đàn em cho một kẻ chẳng bằng heo chó này, dựa vào anh cũng dám nói ra những lời bôi nhọ người lính à?"

Cái tát thứ ba làm người thanh niên trực tiếp bay qua một bên, cả gương mặt sưng vù như đầu heo và ngất đi.

Đến lúc này, ba con Đồng Tinh Minh đều hít sâu một hơi. Ở trước mặt Sở Vĩnh Du, người thanh niên cực giỏi võ trong lòng bọn họ lại giống như con diều bị đứt dây.

"Đồng Tử Họa, nên làm chút phẫu thuật cho cái miệng này của anh đi."

Lời nói đột ngột vang lên, Đồng Tử Họa thậm chí không có cơ hội xin tha, cằm bị tay phải của Sở Vĩnh Du kéo xuống, hai khóe miệng lập tức rách ra, đau tới chết đi sống lại.

"Nhớ kỹ! Từ bây giờ anh sẽ phải trả giá cho chuyện đã làm với vợ và con gái tôi. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

Sở Vĩnh Du ném lại một câu rồi rời đi. Đến lúc này, hai chân Đồng Tinh Minh vẫn còn đang không ngừng run rẩy, không ngờ đã quên mất dáng vẻ thê thảm của con trai mình ở bên cạnh.

Ở nhà hàng hải sản Thượng Cảnh, Sở Vĩnh Du xuống khỏi xe taxi, bước vào với ánh mắt hơi căng thẳng.

Người anh em, hôm nay anh có đến không?

Anh vào phòng thấy đã có bảy người ngồi quanh chiếc bàn mười bốn chỗ. Đương nhiên Ngu Thư Di cũng có mặt trong đó.

"Vĩnh Du, tới bên này ngồi đi."

Ngu Thư Di vẫy tay. Một người thanh niên đeo kính trông rất nhã nhặn mỉm cười và bước tới ôm Sở Vĩnh Du.

"Đã lâu không gặp rồi Vĩnh Du. Tôi nghe nói cậu đã nhập ngũ? Bây giờ cậu được giải ngũ rồi à? Tôi thật sự phục cậu lại có thể chịu được cực khổ như vậy."

Người đeo kính này chính là lớp trưởng của bọn họ. Cho dù loại người này không thể thật lòng kết bạn nhưng vẫn tính là không tệ, đáng để Sở Vĩnh Du chào hỏi lại.

"Đúng, tôi giải ngũ rồi."

Ánh mắt những người bạn học khác cực kỳ xem thường, tất cả đều dốc sức làm việc ở quê hương thành phố Ninh này, có ai còn không biết Sở Vĩnh Du tới ở rể cho nhà người khác, nhưng tất cả đều không mở miệng chửi bới vài câu mà thôi.

Khi Sở Vĩnh Du ngồi xuống, quản lý đại sảnh chạy vào trong văn phòng của tổng giám đốc nhà hàng Thượng Cảnh, thở không ra hơi.

"Hà tổng, tôi vừa thấy một người đàn ông ở quầy lễ tân giống hệt với Sở Vĩnh Du trong tấm ảnh mà ngài đưa cho tôi. Chính là ông chủ mà ngài nói là anh Báo đã căn dặn, không, không, chắc phải là chồng của bà chủ."

Hà tổng nghe vậy lại đứng phắt dậy.

"Anh xác định không phải nhìn nhầm chứ? Đây là chuyện lớn, anh Báo cũng đã tự mình căn dặn đấy."

"Tuyệt đối không sai đâu, không thể nào có hai người trông giống nhau như vậy được."

Hà tổng hơi do dự rồi vỗ tay.

"Đi bảo nhà bếp, bất kể trong phòng ông chủ Sở ngồi đã gọi món gì đều đổi lại thành món đặc biệt. Anh Báo đúng lúc đang ở phòng V3, để tôi qua xin phép anh ta đã.". Truyện Lịch Sử

"Tôi biết rồi Hà tổng, tôi sẽ đi ngay."

Trong phòng V6, Sở Vĩnh Du cuối cùng đã có phần mất kiên nhẫn.

"Lớp trưởng, Tỉnh Vu Dịch có gọi điện thoại cho cậu không?"

Lớp trưởng lắc đầu.

"Không, hơn nữa tôi đã thử gọi qua số kia của cậu ta nhưng không gọi được. Tôi biết quan hệ giữa cậu và Tỉnh Vu Dịch. Cậu ấy nói có thể sẽ đến, tôi cũng đã nói rõ địa điểm là gì rồi. Vĩnh Du, thật ngại quá, chúng ta chỉ có thể chờ thôi."

"Không sao."

Đến lúc này, Sở Vĩnh Du đã định rời đi. Bởi vì Tỉnh Vu Dịch từ nhỏ đã là một người cực kỳ đúng giờ, làm gì cũng sẽ không đến muộn. Nếu bây giờ anh ta còn chưa tới, vậy không thể xuất hiện nữa.

Hình như nhìn ra được Sở Vĩnh Du đang suy nghĩ gì, Ngu Thư Di khẽ nói.

"Tới cũng đã tới rồi, tất cả đều là bạn học. Bây giờ cậu đi, mặt mũi của lớp trưởng biết để vào đâu? Cậu chờ thêm một lát đi, nhiều nhất là nửa giờ, tôi sẽ đi với cậu, được không?"

Không có cách nào, Sở Vĩnh Du cũng chỉ đành khẽ gật đầu.

Lúc này, một nam một nữ bước vào phòng.

"Mọi người, nhìn thấy không? Cuối cùng tôi cũng mời được bạn học Lãnh Tiểu Mạt được xem là hoa hậu của lớp chúng ta năm đó."

Người thanh niên vừa dứt lời, mọi người đều chú ý tới người phụ nữ mới tới kia.

Cô ta mặc quần jean buộc eo màu đen, áo sơ mi trắng không tay, cổ chữ V không giấu được vẻ trẻ trung.

Cộng thêm gương mặt tròn xinh xắn, đặc biệt là đôi môi tô màu mận chín, mái tóc dài lay động trong lúc bước đi càng tôn dáng, mấy cậu thanh niên chỉ còn thiếu mỗi chảy nước miếng.

"Oa! Đúng là Lãnh Tiểu Mạt thật kìa."

"Tiểu Mạt, trông cậu quyến rũ hơn trước đấy."

"Đẹp thật, không hổ danh là nữ thần mà tôi thầm mến năm đó."

Có thể nhìn ra, Lãnh Tiểu Mạt không hứng thú lắm, thậm chí cảm giác hơi lạnh lùng, không ngờ không hề đáp lại những lời khen kia.

"Mọi người đừng hiểu nhầm, vừa rồi trong thang máy có người sàm sỡ Tiểu Mạt, cho dù tôi đã dạy dỗ cho thằng nhóc đó một bài học, nhưng tâm trạng Tiểu Mạt không vui cũng là chuyện dễ hiểu thôi."

Người thanh niên cùng bước vào tên là Vương Cường, cao 1m8, là đội trưởng đội bóng rổ khi còn học cấp ba. Lúc đó, anh ta đã theo đuổi Lãnh Tiểu Mạt, tất cả mọi người cho rằng bọn họ là trời sinh một đôi, không ngờ Lãnh Tiểu Mạt người ta hờ hững với anh ta, cuối cùng quyết định nói thẳng:

"Yêu cầu về người đàn ông của Lãnh Tiểu Mạt tôi chỉ có một, đó là phải có tiền."

Rất đáng tiếc, khi đó gia đình Vương Cường rất bình thường.

Nhưng bây giờ nhìn anh ta mặc toàn đồ hàng hiệu, dường như đã có sự thay đổi.

"Cậu không biết à? Ba năm trước, ba của Vương Cường trúng xổ số, hơn nữa còn trúng tới mấy tờ. Trừ thuế đi, bọn họ vẫn còn ba trăm tỷ. Ba năm nay, hình như nhà cậu ấy cũng kinh doanh lớn. Bằng không, cậu tưởng Lãnh Tiểu Mạt sẽ nhận lời mời của Vương Cường chắc?"

Lời Ngu Thư Di nói quá đột ngột, vẻ mặt Sở Vĩnh Du trở nên kỳ lạ.

"Cậu cũng thích buôn chuyện như vậy từ bao giờ thế..."

Lãnh Tiểu Mạt đang muốn ngồi xuống, đột nhiên nhìn thấy Sở Vĩnh Du ở phía đối diện, lập tức khó chịu nói.

"Vương Cường, sao người nào cậu cũng mời thế? Tên vô dụng Sở Vĩnh Du này vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân để đi ở rể cho người ta cũng xứng ngồi cùng bàn với chúng ta à? Các người không sợ mất mặt sao?"

Một đám người đều im lặng, bởi vì Lãnh Tiểu Mạt nói thật sự quá khó nghe. Nhưng bọn họ đều biết ân oán của Lãnh Tiểu Mạt và Sở Vĩnh Du bắt đầu từ thời học cấp ba, chỉ không biết nguyên nhân cụ thể là gì thôi.

"Sở Vĩnh Du? Cậu không nói thì tôi còn chưa phát hiện ra đâu. Ai gọi tới vậy?"

Vương Cường liếc nhìn, sắc mặt có phần khó coi. Bây giờ anh ta cuối cùng đã giàu có, nếu tối nay mọi chuyện bình thường, sau khi uống say lại đi thuê phòng với nữ thần thời cấp ba, tuyệt đối không thành vấn đề. Anh ta làm sao có thể để kẻ vô dụng Sở Vĩnh Du này quấy nhiễu hứng thú của mình chứ?

"Tôi dẫn đến. Sao? Vương Cường, cậu nhìn lại bản mặt của cậu đi. Tất cả đều là bạn học, giờ cậu có chút tiền dơ bẩn lại không biết mình họ gì nữa à? Chúng ta đi!"

Căn bản không cần Ngu Thư Di kéo, Sở Vĩnh Du đã đứng dậy. Anh không muốn ở lại đây từ lâu rồi.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Bảy tám người xông vào, ai nấy đều để lộ hình xăm, ánh mắt cực kỳ hung ác.

"Thằng nhóc, vừa rồi trong thang máy quá đông người mới không cẩn thận chạm vào mông bạn gái mày một chút. Mẹ nó, không ngờ mày lại suýt phá nát thứ kia của đàn em tao."

"Bây giờ mày bò tới đây cho bố mày đánh gãy một chân của mày!"