Qua 0 giờ, một người thanh niên xuất hiện ở nhà Đồng Tinh Minh.
Để một mái tóc ngắn già giặn, dáng vẻ nghiêm túc, khí chất cũng không đặc biệt, thuộc loại ném trong đám động tuyệt đối không khiến người ta muốn nhìn lại lần thứ hai.
Anh ta tên là Giang Mạnh, bạn trai Đồng Quyên Quyên, khiến cho mấy người Đồng Tinh Minh ngạc nhiên chính là hai người này thế mà đã ở bên nhau một năm, ông ta làm ba mẹ lại không biết gì cả.
"Giang Mạnh, không nói đến thế lực của tôi, cậu có chỗ nào có thể xứng với con gái tôi? Tuy rằng nhà tôi không phải gia đình vọng tộc giàu có gì nhưng vẫn có chút tiền, ít nhất cho con mua quần áo, mua xe mấy tỷ cũng không thành vấn đế."
Những lời này là Lâm Tỏa nói, loại chuyện như tìm hiểu thông tin này vẫn để phụ nũ nói là tiện hơn.
Giang Mạnh đối mặt với sự xét hỏi của nhà bạn gái cũng không hề áp lực, mỉm cười tự nhiên trả lời.
"Dì, ý dì muốn nói là phương diện vật chất đúng không, cháu có phần không có hứng thú với tiền tài, cái thẻ ngân hàng này đi, là thẻ đen của ngân hàng Hoa Thụy, tiền gửi cũng không nhiều, khoảng mười lăm nghìn tỷ, đủ cho con gái dì tiêu sài chưa?"
Phụt!
Đồng Tử Họa đang uống nước, nghe vậy thì phun thẳng ra, nhìn tấm thẻ ngân hàng màu đen tuyền mà Giang Mạnh đặt trên bàn với ánh mắt không thể tin nổi.
Cũng như vậy, vẻ mặt của Đồng Tinh Minh và Lâm Tỏa đều có phần dại ra, vươn tay cầm lấy thẻ, bên trong có mười lăm nghìn tỷ? Đang đóng phim à?
Đồng Quyên Quyên mỉm cười, kéo cánh tay Giang Mạnh, trong mắt tràn đầy ngọt ngào.
"Ba mẹ, đây là sự thật, lúc trước anh ấy đưa cho con còn dám mang con đến ngân hàng Hoa Thụy kiểm tra số sư mà."
Thật sự... Thế mà lại là thật sự.
Bỗng chốc, Lâm Tỏa không biết nên mở miệng như thế nào, đừng nói là mười lăm nghìn tỷ, dù là ba trăm tỷ bọn họ cũng không theo kịp.
Xã hội hiện giờ, có được ba trăm tỷ tiền mặt đã là một chuyện vô cùng khủng bố.
Đúng lúc này, sắc mặt Đồng Tinh Minh có phần khó coi.
"Giang Mạnh, nếu là thật thì người như cậu sao lại thích con gái tôi? Trước đừng nói thân phận của cậu, chỉ cần tài phú mười lăm nghìn tỷ này, có lẽ cậu chỉ phất tay một cái là phụ nữ khắp thế giới đều xông tới. Tuy rằng diện mạo và dáng người của con gái tôi không tồi, nhưng tuyệt đối không đạt tới trình độ khiến người ta liếc mắt một cái là không thể quên được."
Ít nhiều Đồng Tinh Minh vẫn giữ được chút lý trí, nếu Giang Mạnh có ba nghìn tỷ, ông ta cũng không là gì, mười lăm nghìn tỷ đã vượt qua phạm vi hiểu biết của ông ta.
Vuốt ve tay của Đồng Quyên Quyên, Giang Mạnh hơi lắc đầu.
"Chú, chú không hiểu, Giang Mạnh cháu là binh vương Nam Cảnh xuất ngũ, gặp vô số phụ nữ nhưng vẫn không gặp được người phụ nữ nào có thể khiến cháu động chân tình, cho đến một gày cháu gặp được Quyên Quyên ở cô nhi viện."
Hai người đối diện nhau, giống như đã quên mất xung quanh vẫn còn có người khác tồn tại, cho đến khi Đồng Tử Họa ho khan hai tiếng, mới xem như tỉnh táo lại, sắc mặt Đồng Quyên Quyên ửng đỏ, vội vàng tránh đi.
"Được rồi, nói vào vấn đề chính đi."
Đồng Tinh Minh gật đầu, trong lòng sắp xếp lại từ ngữ rồi mới nói.
Sau khi ông ta nói xong, Giang Mạnh cười nói.
"A? Thực hiện nhiệm vụ như vậy cũng không nói lên được vấn đề gì, để hôm nào cháu gặp mặt Sở Vĩnh Du kia một lần đi, nhưng dù thế nào cũng mong chú yên tâm, anh ta dám làm vậy với mọi người thì cháu đương nhiên không bỏ qua cho anh ta, xem như một lễ hỏi cháu đưa cho Quyên Quyên đi."
Nhìn thấy Đồng Tử Họa muốn nói gì đó, Giang Mạnh khoát tay.
"Tử Họa yên tâm, tôi sẽ chậm rãi chơi chết anh ta, một cái binh đại đầu, ở trong mắt tôi, cho dù đã xuất ngũ cũng chẳng là cái gì cả."
Đồng Tử Họa đưng nhiên vui vẻ, khó dằn nỗi lòng, nói.
"Anh Long, nghĩ đến đêm nay có thể dạy cho Sở Vĩnh Du một bài học, em thật sự chờ không kịp."
Khóe miệng hơi nhếch lên, Giang Mạnh ngoắc ngoắc ngón tay.
"Như cậu mong uống."
Tiểu khu Đông Thành, vô cùng hiếm thấy, hôm nay Đồng Ý Yên đồng ý cho Sở Vĩnh Du ngủ cùng còn gái, còn cô thì đi thư phòng.
Lúc này đã vào ban đêm ba giờ, Sở Vĩnh Du lại không buồn ngủ hút nào, cứ nằm nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của con gái Hữu Hữu như vậy.
"Khủng long lớn... Hu hu, xin lỗi khủng long lớn... Xe tăng lớn chạy mau!"
Hữu Hữu đột nhiên nói ra những lời này, dọa Sở Vĩnh Du nhảy dựng, lúc hồi thần mới nhận ra thì ra con gái nằm mơ, lập tức ấm lòng nở nụ cười, con gái nằm mơ cũng đáng yêu như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Đồng Ý Yên xuất hiện vẫy tay với Sở Vĩnh Du.
Sau khi rời khỏi đây, nhìn sắc mặt của Đồng Ý Yên, anh biết đã xảy ra chuyện.
"Bà xã, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đồng thời, Sở Vĩnh Du còn nghe được tiếng ồn ào dưới phòng.
"Anh đi xem nhà máy gạch với ba, hình như xảy ra chuyện lớn rồi, đã trễ thế này, ba đi một mình em không yên tâm, anh có thể đi cùng một chuyến không?"
Sở Vĩnh Du gật đầu không chút do dự.
"Ừ, tôi đi xem Hữu Hữu, anh đi cùng ba."
Hai người xuống nhà, Đồng Thế Tân đã ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt có chút lo lắng, theo lời người phụ trách nhà máy gạch nói qua điện thoại, tám phần là đã xảy ra chuyện lớn.
"Ba, để Vĩnh Du đi cùng ba đi, trên đường hai người đừng lái xe quá nhanh."
Đang định trả lời, di động lại vang lên lần thứ hai, sau khi Đồng Thế Tân nghe máy, đồng tử nhanh chóng dãn ra, thốt ra một câu, di động rơi xuống đất, cả người thế mà hôn mê bất tỉnh.
"Cái gì? Ba người đã chết?"
Chết người!
Sở Vĩnh Du nhíu mày, cho dù là nhà xưởng hay là xí nghiệp, điều sợ hãi nhất chính là xảy ra chuyện có người chết, một khi xử lý không tốt, táng gia bại sản là chuyện nhỏ, ngồi tù mới là chuyện lớn.
"Ba! Ba"
Đồng Ý Yên gấp đến mức khóc lên, Sở Vĩnh Du ngồm xổm xuống kiểm tra, sau đó ôm Đồng Thế Tân vào giường trong phòng ngủ.
"Ba không có chuyện gì, chỉ ngất đi do chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi, không cần đi bệnh viện."
Phía sau, địa vị của người đàn ông trong gia đình thể hiện ra, hơn nữa còn là một người đàn ông bình tĩnh.
"Thật... Thật sự không cần đi sao?"
Tư Phu lo lắng, nhưng Đồng Ý Yên lại tin tưởng Sở Vĩnh Du, vội la lên.
"Vậy bên nhà máy gạch phải làm sao bây giờ, thật sự chết người thì rất phiền phức."
"Cho anh địa chỉ nhà máy gạch, anh đi một chuyến."
Đã đến nước này, cũng chỉ có thể là Sở Vĩnh Du đi, hiện tại trụ cột trong nhà hôn mê, Hữu Hữu còn đang ngủ trên tầng, hai người phụ nữ đều không đi được.
"Tôi sẽ gửi số điện thoại qua messenger cho anh, đó là số của chú Hồng, người phụ trách nhà máy gạch, chú ấy đã ở đó từ khi nhà máy gạch được xây dựng. Nếu anh có gì cứ hỏi chú ấy".
"Ừ."
Lên xe Audi A4L, Sở Vĩnh Du đạp ga rời khỏi ga-ra, kỹ năng lái xe tốt ngoài sức tưởng tượng.
Mới vừa lên đường Duyên Sơn, Sở Vĩnh Du đã gọi đến số điện thoại kia.
"Chú Hồng, cháu là Sở Vĩnh Du, tình hình bên đó bây giờ thế nào?"
"Vĩnh Du à, Yên Yên đã nói tình huống cho chú, cũng không biết bây giờ tổng giám đốc Đồng thế nào, bên này thật sự rất gấp, ba công nhân đều chết cả, mới là thanh hiên đầu ba mươi, chú cũng không biết nên làm gì bây giờ."
Đầu óc suy nghĩ nhanh chóng, Sở Vĩnh Du lập tức nói.
"Cháu đã biết, chờ cháu đến đó xử lý, đừng cho bất luận kẻ nào chạm vào thi thể."
Kết thúc cuộc gọi, chú Hồng bên nhà máy gạch bất đắc dĩ thở dài.
Hizz, lần này có lẽ Đồng Thế Tân khó có thể xoay người, thế mà lại phái đứa con rể vô dụng đi xử lý chuyện lớn như vậy, quá mức buồn cười.