Xe minivan của Trần Việt Dương dừng lại ở lề đường, ba chiếc xe Wuling Hongguang kia cũng lập tức dừng lại, các saseang lập tức xách theo đồ nghề ống kính chạy ra, giương nòng về phía xe minivan.
Lúc hai cái chân dài thò ra, ánh sáng đèn flash lập tức nháy lên lia lịa, nhưng lúc họ nhìn rõ trước ống kính là một người lạ hoắc thì dừng lại ngay lập tức.
"Đây là ai thế?"
"Không biết."
"Tôi từng thấy rồi, là sư đệ của anh Dương."
"Tên là Phỉ gì gì ý..."
Thanh niên cao lớn không thèm cúi đầu, mắt nhìn xuống đám nấm độc lí nhí bên dưới đang lộn nhộn: "Phỉ Thường. Phỉ Thường trong lợi hại phi thường."
Sau đó, Phỉ Thường lợi hại phi thường đi vòng qua cả cái xe trong sự theo dõi của tất cả mọi người, đi đến phía cửa ghế lái.
Từ đầu đến cuối, không có ai dám ho he gì, cũng chẳng dám cản cậu lại, chẳng dám hỏi cậu đang làm gì.
Lái xe đã rời khỏi ghế lái từ trước rồi.
Phỉ Thường ngồi vào, đóng cửa lại, tặng cho đám người ở ngoài cửa xe một cái nhìn lạnh như băng.
Đồng thời đạp ga, đánh mạnh tay lái, đầu xe đánh một vòng cực kỳ điệu nghệ, phi qua khoảng cách hẹp giữa hai đầu chiếc Wuling Hongguang một cách khó tin.
Đến khi khó xe bay đầy mặt rồi thì hội saseang mới nhận thức được vừa xảy ra chuyện gì, họ gào hét ầm lên, cuống cuồng nhảy lên xe Wuling Hongguang, đuổi theo.
Kỹ năng lái xe của Phỉ Thường giỏi đến không ngờ, đám người lái xe đuổi theo là ngựa quen đường cũ, là tay lái lụa, nhưng không thể nào đuổi kịp chiếc minivan cồng kềnh kia.
Có mấy lần rõ ràng đã bao vây được rồi nhưng cậu vẫn tìm được khe hở để thoát, lượn lách khôn lường.
Xe càng nặng thì càng không được lái nhanh, vì dễ bị mất lái.
Nếu không chắc tay, không tính toán kỹ lưỡng thì vận tốc quá 80km/h là đã không dám đi nhanh hơn được nữa rồi.
Tuy nhiên, người khi ghi hình ngay cả con nhím cũng không dám sờ như Phỉ Thường thì đến lúc này đây cũng gan to chẳng sợ gì, tốc độ xe minivan càng lúc càng nhanh, gió bên ngoài đập vào quá mạnh khiến cho cửa kính hai bên như rung cả lên.
Trong xe, ba trợ lý nhỏ và anh trai lái xe ôm chặt lấy nhau, run như cầy sấy.
Chỉ có mỗi Trần Việt Dương hai mắt sáng lên, hoàn toàn không rời mắt khỏi Phỉ Thường.
Từ góc nhìn của anh, chỉ thấy được cái gáy và cái tai màu mật của Phỉ Thường.
Lần đầu tiên Trần Việt Dương nhận thấy, hóa ra lúc căng thẳng, tai của Phỉ Thường sẽ động đậy liên tục.
Trần Việt Dương cũng lần đầu tiên biết được rằng vào lúc thời khắc then chốt, bản thân mình lại muốn sờ tai của Phỉ Thường.
Chiếc minivan cồng kềnh sau khi biểu diễn một màn "Tốc độ kinh hoàng", "Fast & Furious" và "Khúc cua định mệnh" dưới tay của Phỉ Thường xong, cuối cùng cũng được chiếc xe cảnh sát chậm rề rề chặn được ở lối ra đường cao tốc, tóm luôn cả ba chiếc Wuling Hongguang.
Mười mấy fan saseang từ trong ba chiếc xe chui ra, đứng xếp thành một hàng. Quả thực không hiểu sao ba cái xe nhỏ tí lại chứa được nhiều người đến thế.
Trần Việt Dương nhíu mày, trong nhóm saseang này có rất nhiều khuôn mặt non choẹt, thậm chí còn có cả đứa nhóc chưa thành niên nữa.
Trên mặt đám người này vẫn mang sự cuồng loạn, dù bị cảnh sát tóm thì vẫn lôi điện thoại ra để chụp Trần Việt Dương cho được.
Xét thấy tuổi còn nhỏ, cộng thêm lần này "chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng", vì thế vẫn chỉ phê bình và giáo dục nghiêm khắc là được, bằng lái xe của mấy người cầm lái bị thu 15 ngày.
Phỉ Thường cực kỳ không hài lòng, cãi: "Chú cảnh sát, họ ép chúng cháu đến mức này rồi, chẳng nhẽ phải xảy ra tai nạn, xảy ra va chạm thì mới tính là hậu quả nghiêm trọng à?"
"Chuyện này thì chúng tôi cũng không còn cách nào nữa, nhưng pháp luật không có quy định cứ não tàn là vào tù ngồi hết." Cảnh sát nói.
Chỉ có thể nói, đây là cái giá cho sự nổi tiếng.
Trần Việt Dương chọn bước vào giới giải trí, chọn trở thành nhân vật đứng trước đầu sóng ngọn gió, sẽ chẳng thể nào thoát khỏi sự soi mói, dòm ngó, đây chính là cái giá mà anh phải trả.
Cảnh sát lại nói: "Còn nữa, cậu gọi ai là chú thế hả? Đưa bằng lái xe ra đây, lái xe nhanh như thế chắc bình thường lái nghề lắm nhỉ."
Bình thường, các nghệ sĩ khác khi đi tham gia ghi hình mang theo chứng minh thư đã giỏi lắm rồi, chỉ có mỗi Phỉ Thường mang theo cả cái ví, nhét hết giấy tờ tùy thân vào, đừng nói đến bằng lái xe, ngay cả thẻ bảo hiểm y tế cậu cũng mang luôn.
Phỉ Thường đưa bằng lái xe cho cảnh sát xem.
"Vừa mới lấy bằng à? Nhưng nhìn kỹ năng lái xe của cậu không giống như lái mới tí nào."
"Vâng, cháu chơi GKART(*) cày Đấu Trường suốt ấy mà."
"......"
(*) GKART: game đua xe trực tuyến được phát triển bởi Tencent và được phát hành bởi Garena. Phỉ Thường đúng là văn võ song toàn.
Sau khi cảnh sát đi, Phỉ Thường trả lại ghế lái cho lái xe, ngoan ngoãn ngồi về bên cạnh Trần Việt Dương.
Mặt cậu hiện lên vẻ ấm ức không vui, giống như con hươu cao cổ bị chuột chũi trêu ngươi, rõ ràng cậu muốn đập chúng nhưng lại chẳng thể nào đập được.
Nhưng Trần Việt Dương lại nghĩ thoáng hơn nhiều.
Giới giải trí giống như thế giới động vật, mỗi người họ giống như một mắt xích trong chuỗi thức ăn vậy.
Anh là một con linh dương Tây Tạng vừa thông minh vừa mạnh mẽ, anh có thể tìm được đường thoát thân ngay cả khi bị một bầy sư tử bao vây, cũng có thể nhanh nhẹn thoát khỏi tầm ngắm của đám săn trộm, có thể nhanh nhẹn tránh được ống kính của đám chó săn tanh tưởi... Vài con chuột đồng saseang có là gì đâu chứ?
Rõ ràng Trần Việt Dương là "người bị hại", ấy thế lại phải đi an ủi vỗ về Phỉ Thường.
"Được rồi, không phải là anh không sao hết đấy thôi."
"......"
"Đừng trưng ra bộ mặt đấy, nào, cười một cái cho anh xem nào."
"......"
"...... Rõ ràng là anh bảo em cười, sao lại khóc rồi."
Phỉ Thường ấm ức lắm. Mặc dù cậu cũng chẳng biết mình sao lại ấm ức, nhưng cậu không kìm nổi, thế là nước mắt cứ thế tuôn ra ào ào.
Cậu khóc vừa xấu vừa bẩn, nước mũi chảy thò lò cả ra.
Trần Việt Dương không hề chê cậu, còn dựa lại gần, lau nước mắt cho cậu, kết quả càng lau nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.
Đột nhiên Phỉ Thường nắm lấy cổ tay sư huynh, nắm chặt đến mức cổ tay Trần Việt Dương đỏ cả lên.
Trần Việt Dương không thấy đau, hỏi cậu: "Sao rồi?"
Phỉ Thường khóc đến nấc cả lên: "Sư huynh, anh, anh có thiếu bảo tiêu không?"
"Không thiếu."
"Nhưng em muốn làm bảo tiêu của anh."
"Em không muốn làm nghệ sĩ nữa à? Không phải là em thích ghi hình lắm à, lần trước còn nói trong chương trình là thích nhìn nụ cười của khán giả nữa cơ mà."
Phỉ Thường rũ vai xuống, nước mắt lại ầng ậng lên, nhìn anh: "Nhưng mà em thích nhìn người em thích bình yên vô sự cơ."
"......" Trần Việt Dương câm nín.
Cứ thế, trong xe im lặng một hồi lâu.
Trần Việt Dương nói: "Em là nhân tài, sau này sẽ có vô số người thích em. Nếu em từ bỏ con đường làm minh tinh, sếp của em sẽ không đồng ý đâu."
"Sao lại không đồng ý chứ, hợp đồng của em sắp hết hạn rồi còn gì."
"Hợp đồng hết hạn rồi có thể gia hạn mà."
"Thế thì em không ký tiếp nữa! Em không thèm làm việc cho bọn tư bản đâu!"
Phỉ Thường nói đến là khí thế.
Âm thanh đến là vang vọng.
Trần Việt Dương nhìn cậu, cười.
"Phỉ Thường, sao đến bây giờ em vẫn không biết, mình rốt cuộc là người của ai hả?"
*********************
Tác giả có lời muốn nói:
@Bé Hươu Phỉ Bỉ: Nói sếp là bọn tư bản ngay trước mặt sếp, bây giờ phải nàm thao? Online chờ, gấp.
(*) Tốc độ kinh hoàng:(*) Fast & Furious:(*) Khúc cua định mệnh: