Phong Diệp Nhất Thu

Chương 2: Thầm nhớ

Edit by An Nhiên

Ngày thứ hai dạy học, mọi thứ vẫn như thường ngày. Diệp Nghi Bân cố gắng chịu đựng cơ thể không khỏe, giảng bài kỹ càng, lại kiểm tra bài tập của đệ tử, sửa lại từng điểm sai.

Y cố gắng không đi lại nhiều, cũng tận lực không đối mặt với Nguyên Phong. Mặc dù vậy nhưng ánh mắt vẫn không thể tránh khỏi mà thỉnh thoảng lướt qua, chỉ thấy Nguyên Phong ngồi vị trí trước mắt không hề ngẩng lên, vẫn khinh thường không thèm để ý đến y như mọi khi.

Dạy học xong các đệ tử rời đi, Ôn Trọng Nam như mọi khi đi lên hỏi vài vấn đề. Diệp Nghi Bân kiên nhẫn giải đáp.

Đang lúc định hỏi vấn đề thứ ba bỗng nhiên bị người cắt ngang: "Trọng Nam huynh, mạo muội hỏi một câu."

Thanh âm của Nguyên Phong. Hắn đã đi tới bên này.

Ôn Trọng Nam nhìn hắn, Diệp Nghi Bân nhưng lại không ngẩng đầu. Chỉ nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Trọng Nam huynh đã hỏi xong chưa? Ta cũng có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo Diệp tiên sinh."

Ôn Trọng Nam tuy chưa hỏi xong, nhưng thấy hắn như thế vẫn lễ độ nói: "À, ta hỏi xong rồi, ngươi tới hỏi tiên sinh đi." Xong lại cung kính thi lễ với Diệp Nghi Bân rồi đi khỏi..

Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Diệp Nghi Bân theo bản năng bắt đầu mất tự nhiên, bước chân dịch về sau, không ngờ kéo theo nơi đau nhức trên cơ thể, thoáng loạng choạng một cái mới đứng vững.

Y cố gắng định thần lại, hỏi: "Ngươi có chỗ nào chưa rõ?"

Nguyên Phong lại chỉ liếc hắn một cái xong quay người đi, để y một mình đứng đó.

Diệp Nghi Bân cười khổ một cái, bắt đầu thu dọn sách vở.

Nguyên Phong nào có vấn đề muốn hỏi? Từ ngày đầu tiên nhập học hắn đã như vậy. Lúc mới gặp, mình nói chuyện với hắn, hắn không thèm để ý; tự mình nghĩ có lẽ đệ tử này tính tình hơi cô độc liền kiên nhẫn hỏi han thêm một hồi. Một lát sau hắn quả thật mở miệng, đang định vui vẻ, ai ngờ lại là nói chuyện với người khác, đối với mình vẫn làm như không thấy.

Các đệ tử khác đều dễ ở chung, chỉ duy có hắn như vậy.

Đành phải thầm than thiếu niên này cao ngạo ngỗ ngược, làm thầy khó quản. Thế nhưng chủ động bắt chuyện thêm mấy lần hắn vẫn như vậy, đôi mắt lạnh lùng không hề nhìn lên, giống như cố ý muốn mình đi xuống đài. Sau đó y liền cách xa hắn, không chủ động nói chuyện nữa.

—— tự mình lánh xa hắn, thật ra là vì nguyên nhân không thể nói ra: bản thân... vậy mà lại thích hắn.

Những đệ tử này niên kỷ xấp xỉ nhau, đều là thiếu niên, mình cũng chỉ lớn hơn chúng mấy tuổi, nhưng làm sư phó đã quen nên cũng coi chúng như hài tử. Thế nhưng Nguyên Phong lại khác.

Rõ ràng hắn mới mười sáu, mình lại không cách nào coi hắn như những hài tử khác mà đối đãi. Hắn cũng không giống hài tử... luôn *đặc lập độc hành thì thôi, nhưng lại cho người ta cảm giác bức bách không rõ. Cũng không biết vì sao, thời gian dần qua, mình nhìn thấy hắn trong lòng liền có điểm luống cuống; thường không tự chủ được mà để ý hắn và người khác nói chuyện, thậm chí lúc mọi người đàm luận nhắc tới hắn, mình cũng sẽ vô cùng lưu tâm; nếu có hôm nào đó hắn mở miệng với mình, tim sẽ đập mạnh, âm thầm hồi hộp.

( *đặc lập độc hành: thành ngữ chỉ suy nghĩ bất đồng với người xung quanh, chí hướng cao hơn, không bị ảnh hưởng bởi người khác)

Cũng biết điều đó không có khả năng, người ta nhất định sẽ phải thành gia lập nghiệp. Chính mình cho tới bây giờ vô cùng cẩn thận, không dám để lộ chút tâm tư nào, không chỉ sợ hắn biết rõ mà còn sợ những đệ tử khác trong trường sau khi biết sự thật sẽ chán ghét mình. Trường học này, đệ tử ở nơi này, đều là những điều mình vô cùng quý trọng.

Thân làm sư phó mà lại có loại ý niệm này trong đầu đối với đệ tử, trong lòng y cũng vô cùng xấu hổ. Lại thêm trời sinh hay xấu hổ, thấy người mình thích chung quy sẽ luôn cẩn trọng mà giãn khoảng cách, ngày càng tránh Nguyên Phong. Cứ như vậy mà đối đãi, thoáng cái đã ba năm trôi qua.

Thật ra thỉnh thoảng cũng có lúc mơ mộng. Nếu như hai người lưỡng tình tương duyệt, có thể nắm tay dưới trăng, đàm thơ luận văn, làm tri âm tri kỷ, giống như Du Bá Nha Chung Tử Kỳ... Tâm đầu ý hợp tâm ý tương thông, nhẹ nhàng ăn ý, đây là tất cả những gì y mơ ước.

Nhưng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Phải biết rằng bình thường hắn đối với mình một câu tốt đẹp cũng không có.

Không nghĩ tới chính là, bây giờ bí mật bị hắn nhìn thấu, còn bị người trong lòng nhục nhã đùa bỡn...

Lòng Diệp Nghi Bân bỗng nhiên chua xót, vội vàng cuộn sách lại đi về.

Sáng sớm hôm sau y nhớ tới hai quyển sách, định đi lấy nghiền ngẫm đọc, theo thường lệ đi tới Tàng Thư Các, nhưng lúc sắp sửa bước vào chợt nhớ tới nơi này đã từng phát sinh chuyện gì liền biến sắc dừng bước.

Y không dám nhớ lại đêm đó, loại cảm giác thẹn không chịu nổi, như sét đánh vào lòng.

Chưa bao giờ nghĩ đến việc trên người mình sẽ xảy ra loại chuyện này.

Y đang do dự đứng ngoài cửa Tàng Thư Các không đi vào, sơn trưởng Chu Vọng Linh đúng lúc đang trên đường đi qua đây, thấy y hành động kỳ lạ liền chào hỏi một tiếng: "Tử Lâm!"

"... Sơn trưởng!" Diệp Nghi Bân quay đầu nhìn, nhanh chóng quay người lại cung kính thi lễ.

"Tử Lâm à, ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt, thân thể không khỏe sao?" Lão sơn trưởng xem xét y cẩn thận, ân cần hỏi.

Diệp Nghi Bân khẽ hạ mắt, "Không có... Chắc là tối qua ngủ không ngon nên tinh thần hơi kém."

"Không khỏe thì cũng đừng cố quá, ngươi đó," sơn trưởng vuốt râu lắc đầu, "Lúc nào cũng không nói gì, gặp khó khăn cũng không muốn nói. Hôm qua có đệ tử nói ngươi suýt nữa ngã trong lớp, hôm nay ta thấy khí sắc ngươi cũng không tốt. Đọc sách lâu khó tránh khỏi tinh thần mệt mỏi, người dễ suy yếu. Để ta xem nào, trước tiên ngươi cứ hảo hảo tĩnh dưỡng hai ngày đi."

Diệp Nghi Bân vội vàng nói: "Không có chuyện gì, hôm nay ta còn phải dạy học..."

"Chuyện này có gì khó? Ta để Tào tiên sinh dạy thay ngươi hai ngày là được." Sơn trưởng phẩy tay ra quyết định, thấy y sốt ruột bất an, nhịn không được thở dài, "Ngươi một mình bên ngoài càng nên giữ gìn sức khỏe mới phải, nếu không ốm đau cũng không có ai chăm sóc... Tư vị đau ốm nơi tha hương, thực sự rất khổ. À, nhưng cũng là thời điểm có nhiều người ở bên chăm sóc... A Dũng đã nói với ngươi chưa? Tống phủ rất vừa ý ngươi, tiểu thư nhà quý phủ cũng là tài nữ, lại rất hiền thục, ta thấy thật sự là một mối nhân duyên tốt đó!" Lão sơn trưởng nở nụ cười kỳ vọng.

Diệp Nghi Bân thấy sơn trưởng quan tâm mình như vậy, trong lòng lại càng khổ sở. Do dự hồi lâu, thấp giọng mở miệng: "Sơn trưởng, Tử Lâm xin lỗi người... Ta chỉ sợ, chỉ sợ..."

"Sao thế?" Sơn trưởng lo lắng truy hỏi, "Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, không cần phải ngại!"

Một hồi lâu sau Diệp Nghi Bân hạ mắt, áy náy nói: "Tử Lâm không có phúc phận cùng Tống tiểu thư gắn bó suốt đời, phụ hảo ý của sơn trưởng."

Sơn trưởng vội hỏi: "Đây là cớ vì sao??"

"... Khi ta còn niên thiếu, có thầy tướng xem ta đời này mệnh khắc thê, nữ tử thành hôn cùng ta, tất sẽ gặp tai hoạ... Cho nên..." Y khó khăn thấp giọng nói, trong lòng càng thêm căng thẳng áy náy. Vì để thoái thác hôn sự, hôm qua y suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra nguyên cớ này.

Lúc này nói dối lão sơn trưởng quan tâm chính mình, trong lòng thật sự khó an, thế nhưng, thật sự không còn cách nào khác.

Sơn trưởng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Thầy tướng nói vậy nhưng há có thể tin vào? Cũng đừng vì thế mà trễ nải một đời chứ."

Diệp Nghi Bân mím môi, nói: "Thà rằng tin là đúng, chẳng thể tin là không... Nếu phụ mẫu Tống tiểu thư biết được, nhất định sẽ không để nàng mạo hiểm... Nếu ta thật sự hại nàng thì làm sao có thể đền lại."

Sơn trưởng nghe xong trầm ngâm một lát, cảm thấy có lý, nhịn không được thở dài: "Tuy nói vậy nhưng ngươi cũng thật sự muốn một đời không lập gia thất sao? Cũng quá khổ ngươi rồi."

Diệp Nghi Bân cười nhẹ: "Tử Lâm hôm nay được sơn trưởng chiếu cố, ở trong trường có nơi nương thân, mỗi ngày đều có sách đọc, đã không còn sở cầu gì hơn. So với những người lang thang phiêu bạt chịu khổ ngoài kia, đâu có gì khổ?"

Sơn trưởng nhớ tới hắn vốn xuất thân danh môn, nếu không vì làm trái phụ thân bị đuổi ra khỏi nhà, tương lai thành danh thì sao có thể sa sút mà đi làm sư phó dạy học. Muốn khuyên y hòa hảo với người nhà, nhưng nguyên nhân vì sao cũng không tiện hỏi, đành phải than một tiếng, chuyển chủ đề sang chuyện khác:

"Kỳ thi mùa xuân sang năm, khổ công ba năm qua của các đệ tử đều đã có thể thấy rõ. Theo ý ngươi, ai có thể vào được tam giáp?"

(*tam giáp: Ba hạng thi đậu trong khoa cử thời xưa, Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa là đệ Nhất giáp; Hoàng giáp là đệ nhị giáp; Tiến sĩ là đệ tam giáp.)

Diệp Nghi Bân tập trung suy nghĩ, nói: "Lúc các đệ tử nhập trường thiên tư đã không tệ, mấy năm nay học tập cũng dụng tâm. Thi hương vừa mới yết bảng, đa phần đều vào trong bảng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai có thể có mười người đậu Tiến sĩ."

Sơn trưởng nói: "Ta cũng đã hỏi những người khác, tất cả đều nói công tử nhà Ôn viên ngoại có khả năng xếp hạng nhất. Ta thấy hắn khiêm tốn hữu lễ, rất có phong thái quân tử, tương lai ắt sẽ thành danh sĩ một đời."

Diệp Nghi Bân gật gật đầu. Ôn Trọng Nam luôn hiếu học, lại siêng năng nghiên cứu, nhất định sẽ không làm phụ mẫu và sư trưởng thất vọng.

"Ngoài ra, còn có con út nhà Triệu Gia... Nhắc tới cũng lạ, phu thê nhà Triệu lão bản chữ nghĩa không đủ một sọt, mấy người con cũng không thích đọc sách, vậy mà tiểu nhi tử kia lại rất có thiên phú. Ngoài ra còn có công tử nhà Nguyên đại nhân..."

Nhắc tới Nguyên Phong, thần sắc Diệp Nghi Bân hơi đổi, không nói tiếp.

Phía trước truyền đến tiếng hô quát cùng tiếng dây cung, hai người nâng mắt nhìn. Thì ra đi một đường, bất tri bất giác đã tới trường đua ngựa.

Các đệ tử đang luyện cưỡi ngựa bắn cung.

Chợt nghe Hà Dũng quát: "Vai phải ghìm, khí phải vững, cánh tay phải có lực... Bắn!"

Đệ tử kia một mũi tên bắn ra, trúng bia nhưng cách hồng tâm khá xa.

"Tiếp tục!"

Liên tiếp mấy mũi tên, bắn trúng ba mũi, hai mũi trượt khỏi bia.

"Tiếp theo, Đặng Hoa!"

Lại một đệ tử cưỡi ngựa chạy lên trước, nhặt cung cài tên, một mũi tên bắn trúng hồng tâm, lại bắn thêm mấy mũi tên nữa, mũi nào cũng chuẩn xác.

"Tốt!" Hà Dũng vỗ tay dẫn đầu, trong tràng mọi người reo hò náo nhiệt.

Sơn trưởng nhìn thấy liên tục gật gù.

"Tiếp theo, Nguyên Phong!"

Nguyên Phong giục ngựa tới, giương cung, người hơi nghiêng về phía trước, đang lúc muốn bắn, chợt xoay mặt liếc qua hướng bên này.

Trong lòng Diệp Nghi Bân hơi kinh hãi, vô thức nghiêng mắt nhìn qua chỗ khác.

Nhìn qua rừng hoa cỏ mùa thu bên kia, thầm nghĩ phải ổn định tâm trạng, chợt nghe trong sân lại là một tràng vỗ tay. Nguyên Phong một mũi tên bắn trúng hồng tâm.

Nguyên Phong nhìn thẳng phía trước, trên mặt tràn ngập khí phách thiếu niên, bắn liên tiếp mấy phát, tất cả đều trúng. Ngoại trừ một mũi cách hồng tâm hai thốn, những mũi tên còn lại đều trong hồng tâm, lại có thêm một mũi tên trúng giữa hồng tâm.

(hai thốn ~ 6.67 cm)

"Giỏi!" Sơn trưởng khen một tiếng, vẫy tay hướng về phía hắn gọi, "Nguyên Phong!"

Nguyên Phong giục ngựa chạy tới, chạy đến trước mặt xuống ngựa hành lễ: "Sơn trưởng!"

Hắn hành lễ với sơn trưởng, ánh mắt cũng chỉ nhìn sơn trưởng, hoàn toàn không để ý tới Diệp Nghi Bân, giống như căn bản không nhìn thấy người này.

Sơn trưởng có chút bất đắc dĩ. Nguyên Phong thiếu niên mười tám mười chín tuổi, tâm cao khí ngạo, dễ không để ai vào mắt. Tử Lâm dù có tài năng có học vấn, đã ở trong trường nhiều năm, nhưng so với các lão sư khác thì vẫn trẻ tuổi hơn nhiều.

Nghiêng mắt nhìn thoáng qua Diệp Nghi Bân, y giữ im lặng, đối với sự vô lễ của Nguyên Phong hoàn toàn không để ý, hạ tầm mắt như đang xuất thần.

Sơn trưởng nói: "Nguyên Phong, buổi trưa ngươi ở lại chờ một chút, ta có lời muốn nói với ngươi."

"Vâng."

"Được, ngươi đi đi."

Nguyên Phong lên ngựa, không quay đầu lại mà chạy thẳng về trong sân.

Sơn trưởng thở dài một tiếng: "Tử Lâm à, những đệ tử này tính tình đều không giống nhau, có khiêm nhường, cũng có kiêu căng... Mặc dù học rất giỏi nhưng tính tình cũng khó sửa ngay được. Đây cũng là do bọn chúng còn nhỏ. Đợi sau này lớn hơn rồi, tự nhiên sẽ từ từ hiểu chuyện."

Diệp Nghi Bân cười cười: "Ta hiểu mà. Sơn trưởng đừng lo lắng."

Hai người cùng nhau đi đến Văn Tâm *đường, các sư phó dạy lễ nghi văn thư đều đã tới, mọi người đang chào hỏi nhau, thấy hai người tới liền mời ngồi xuống uống trà.

(đường: nhà lớn, nhà chính, phòng dùng riêng cho một việc)

Hương trà thơm ngát, thanh ngọt thấm *tỳ, làm cho lòng người khoan khoái dễ chịu.

(tỳ: lá lách)

Sơn trưởng cười hỏi: "Hôm nay đổi trà hoa quế sao?"

Mạnh tiên sinh dạy toán nói: "Vâng, Nguyên Phong mang trà hoa quế thượng hạng đến, còn có mấy món bánh kia nữa. Mọi người nếm thử đi."

Diệp Nghi Bân nhìn bánh trên bàn, bánh ngọt màu tím nhạt, hình dạng xinh xắn, mùi cũng rất thơm.

Sơn trưởng ăn một miếng, không ngừng gật đầu, "Bánh vừa vào miệng liền tan, ngọt mà không ngấy, rất thơm."

Mạnh tiên sinh cười nói: "Vỏ ngoài là bột mềm, nhân bên trong là bột đậu hoa hồng, đúng là miệng lưu đầy hương thơm."

Mọi người thưởng trà ăn bánh, cười nói không ngừng.

"Diệp tiên sinh, ngươi cũng ăn đi!" Người khác thấy y bất động, gọi, "Thường ngày không phải ngươi rất thích ăn ngọt sao?"

Đúng vậy, lúc mới tới Giang Nam, phát hiện các món ăn đều thiên ngọt còn có phần không thói quen; nhưng không bao lâu chính mình đã thích hương vị đó —— ngòn ngọt, buồn phiền cũng tiêu tan, nỗi lòng cũng trở nên nhu hòa.

Diệp Nghi Bân cầm chén trà trong tay, nghe hương thơm say lòng người, bên tai bỗng nhiên vang lên lời Nguyên Phong đêm đó: "... Còn ngươi dung mạo bình bình, niên kỉ lại lớn..."

Lòng đột nhiên chua xót, ngón tay run run, buông chén trà xuống.

"Ta... Ta còn có chút việc, xin lỗi không bồi được mọi người. Các ngươi cứ từ từ dùng." Y đứng dậy áy náy thi lễ, quay người rời đi.

Hết chương 2.