Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 36: ℕɠɵạı Ŧìиh


"Không muốn..không muốn lại gần tôi......" Hai ngày nay Vân Vũ Phi toàn gặp ác mộng. Doãn Xuyên vừa thay Vân Vũ Lôi trông coi bên cạnh nàng đã nghe thấy Vân Vũ Phi lẩm bẩm trong giấc mộng, chắc hẳn lại gặp ác mộng rồi. Doãn Xuyên thương yêu lấy một chiếc khăn ẩm lau trán Vân Vũ Phi, hy vọng có thể xua đi cơn ác mộng giúp nàng.

Tiểu Phi lại gặp ác mộng à?" Không biết từ lúc nào, Dung An Dao cũng đã tiến vào phòng. Doãn Xuyên ngắm nhìn Vân Vũ Phi, nhưng lại không biết rằng gã cũng bị một đôi mắt ôn nhu nhìn ngắm rất lâu rồi.

"Ừ" Doãn Xuyên khẽ thở dài một tiếng. Đối với cảnh ngộ của Vân Vũ Phi, gã không những đau lòng mà còn có chút tự trách, nghĩ tới nếu mình không bị thương, thì đã có thể cùng đi tảo mộ với Vân Vũ Phi, vậy thì sẽ không xảy ra việc bị người uy hϊếp. Gặp ánh mắt của Dung An Dao gã hổ thẹn cúi thấp đầu: "Đều tại tôi không thể đi cùng tiểu Phi"

"Mình theo tôi lại đây" Dung An Dao chọc chọc ngón tay thon thả của lên vai Doãn Xuyên.

"Chuyện gì vậy?" Doãn Xuyên vừa định hỏi, Dung An Dao đã quay người bước đi. Doãn Xuyên không biết phải làm sao, chỉ đành đi theo.

"Đóng cửa lại" Dung An Dao ra lệnh.

Theo Dung An Dao vào phòng ngủ của nàng, Doãn Xuyên nghe lời đóng cửa lại. Gã vừa quay mình lại, liền bị một làn môi rất thơm rất mềm áp lên. Một chiếc lưỡi rất linh hoạt chui tuột vào trong miệng Doãn Xuyên, bắt đầu lượn vòng trong miệng Doãn Xuyên một cách ngang ngược.

"ư........." Doãn Xuyên không ngờ nổi lại có màn chiêu đãi ướŧ áŧ như vậy. Đã mấy ngày rồi không hôn cái miệng xinh của Dung An Dao, gã hưng phấn đáp trả sự khêu gợi của Dung An Dao. Gã phát hiện nước miếng của Dung An Dao đặc biệt nhiều. Vì không muốn để thứ nước thơm tho dồi dào đó chảy mất, Doãn Xuyên mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để.

"Được rồi được rồi, cứ mãi xài nước miếng của người ta, mình cũng không xem mình nghe lời thế nào" Dung An Dao lấy ngón tay thon thả quẹt nhẹ khóe môi, trừng mắt lên với Doãn Xuyên một cái, nhưng lại không thể diễn tả hết nét phong tình vạn chủng trong đó.

"Tôi..tôi nghe, tôi nghe lời. Dung tỷ hôn thêm chút nữa" Doãn Xuyên tâm thần chơi vơi, liếʍ liếʍ môi rồi lại ôm lấy bờ eo mềm mại của Dung An Dao định xơi tiếp nước miếng.

"Đã nói rồi không cho mình tự trách, mình còn cứ lằng nhằng mãi? Giống hệt như ông già vậy. Sau này không được nói nữa à. Lần này nếu không có mình và tiểu Cảnh, tiểu Phi nó sợ rằng......" Dung An Dao nói, khóe mắt đã đỏ hồng lên, nước mắt xem ra đã sắp rớt xuống.

"Đừng chảy nha, đừng chảy nha, mình mà chảy nước mắt, tôi lại cứng đấy. A di tốt của tôi, mình đừng hại tôi nha" Doãn Xuyên muốn an ủi Dung An Dao, bèn làm mặt quỷ.

"Xí" Dung An Dao nhìn thấy bộ dạng mê mẩn của Doãn Xuyên, không nhịn được bật cười lên một tiếng. Ai ngờ tiếng cười đó lại làm cho nước mắt vòng quanh nơi khóe mắt nhảy bật ra, nhất thời vừa cười vừa khóc, không những tức cười còn rất đáng yêu, đáng yêu vô cùng. Doãn Xuyên lại nhìn đến ngẩn cả ra, chỗ đũng quần không ngờ cứng lên thật.

"Úi, cứng rồi cứng rồi, cuối cùng có cảm giác rồi" Doãn Xuyên ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng. Gã thò tay sờ thử, quả nhiên nhận thấy to ra không ít.

"Thật à? Tôi xem nào" Đôi mắt Dung An Dao sáng rực lên. Nàng như còn vui mừng hơn cả Doãn Xuyên. Mấy ngày qua, nàng không hiểu vì sao lại cứ mãi nghĩ tới dương cụ của nam nhân, mãi nhớ tới tình cảnh ân ái cùng Doãn Xuyên, nhớ tới lúc động tình còn thiếu chút nữa định sử dụng lục ngọc dương cụ một lúc. Chỉ là nàng đáp ứng Doãn Xuyên, sau này lục ngọc dương cụ chỉ có thể ngắm, không được phép dùng.

"Không cho" Có lẽ cảm thấy trạng thái cương không được cứng cho lắm, cứ nửa cứng nửa mềm, Doãn Xuyên ngại móc ra.

"Hả? Lại không nghe lời rồi? Còn không ngoan, xem tôi sau này mà cho mình đυ.ng một cái mới lạ" Dung An Dao mắt hạnh tròn xoe, dáng vẻ đầy tức giận.

"Xem thì xem, hung dữ như vậy làm gì chứ? Có điều, xem rồi không được phép cười" Doãn Xuyên cười cười vẻ ngượng ngập, bất lực buông hai tay đang giữ quần sịp ra.

"Hừ" Dung An Dao đắc ý hừ một tiếng, ngón tay móc vào, kéo quần sịp của Doãn Xuyên ra rồi ngó vào trong hồi lâu, cổ họng thỉnh thoảng có chuyển động nuốt nước miếng, miệng thì lại nhẹ nhàng hỏi: "Bác sỹ nói khi nào có thể lành?" Hỏi xong, ráng hồng đã nổi lên từ gò má lan ra đến cần cổ. Do da dẻ nàng đủ trắng, nên sắc hồng nổi bật đến chói mắt.

"Bác sỹ nói, không lành được" Doãn Xuyên cố ý làm mặt đau khổ than thở.

"Cái gì?" Dung An Dao giật nảy người, vội vàng ngẩng đầu nhìn Doãn Xuyên, phát hiện Doãn Xuyên có vẻ mặt giảo hoạt, nàng không khỏi tức tối, nắm chặt phấn quyền đánh như mưa lên người Doãn Xuyên, miệng trách móc: "Tôi phải thay mụ mụ của mình giáo dục, giáo dục mình cẩn thận mới được. Tôi thấy mình nói dối, gạt người"

Doãn Xuyên bật cười, nhìn cặp nhũ phong trước ngực Dung An Dao không ngừng đu đưa, gã thò bộ vuốt quỷ ra, chụp lấy nhũ phong.

Dung An Dao hứ một tiếng, mềm nhũn người trong lòng Doãn Xuyên, miệng còn không chịu buông tha: "Vết thương của mình mà còn không lành nữa, đừng có mơ tôi giao hai đứa con gái cho mình"

Doãn Xuyên luồn tay vào trong áo cộc của Dung An Dao, nhẹ nhàng vân vê nhũ đầu của nàng, miệng cười nói: "Tôi có mình là được"

Dung An Dao bị Doãn Xuyên sờ mó đến toàn thân nóng rực, lửa dục bốc cao, nhục huyệt mở toang cửa bồng, mật ngọt ẩm ướt đã tí tách chảy ra, thấm ướt cả nội khố. Nàng áp khuôn mặt lên vai Doãn Xuyên, nũng nịu nói: "Tôi á, mình cũng đừng mơ, tôi có tiểu lục bổng...."

"Thứ đó tốt đến thế sao?" Doãn Xuyên vén cao áo cộc của Dung An Dao lên.

"Đương nhiên rồi, trừ khi mình làm cho tôi thoải.thoải mái một lần......" Dung An Dao nói rồi, thẹn đến đỏ bừng cả mặt. Nàng thầm trách: Mình sao thế? Tiểu Xuyên còn bị thương, cậu ấy làm sao có thể làm cho mình thoải mái chứ? Mình có phải là quá phóng túng?

Mặc dù Dung An Dao tự trách, nhưng công hiệu thứ thuốc xuân dược trong cơ thể vẫn rất mạnh, cho nên lửa dục của nàng giống như đám củi khô, chỉ cần gặp phải một tia lửa nhỏ là bốc cháy đùng đùng. Huống chi con gái út gặp nguy hiểm toàn nhờ Doãn Xuyên cứu, cho nên tình yêu của Dung An Dao đối với Doãn Xuyên càng thêm nồng nàn. Nàng đã hoàn toàn tiến vào trạng thái tình cảm mãnh liệt của tuổi đôi mươi.

"Thoải mái một lần? Tôi vẫn còn bị thương nha" Tay Doãn Xuyên đã lẳng lặng trượt đến khe nhỏ giữa cặp mông màu mỡ của Dung An Dao. Nơi ngón tay lướt qua vừa dính vừa sền sệt. Lại nhìn thấy thân thể uốn éo, gã có chút khóc cười không nổi.

"Mình.mình không biết dùng tay à..ngốc quá" Một thanh âm nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn thoát ra từ miệng Dung An Dao.

Doãn Xuyên cười xấu xa: "Tôi không những biết dùng tay, còn biết dùng thứ khác nữa"

Dung An Dao có vẻ ngạc nhiên: "Thứ khác?"

Nói rồi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt xinh tươi tức thì đỏ bừng lên hệt như quả táo chín mọng. Nàng uốn uốn éo éo lắc đầu, nói: "Không muốn.bẩn......."

Doãn Xuyên đâu có quan tâm nhiều đến vậy, gã nhẹ nhàng đặt Dung An Dao xuống giường rồi công thẳng vào hang ổ địch, nhẹ nhàng cởi nội khố của Dung An Dao, rồi vục mặt vào cánh hoa ướt sườn sượt, há to miệng mυ'ŧ lấy hút để.

"Ai da, đừng..ư.ư" Dung An Dao giả bộ từ chối, cặp đùi tròn lẳn của nàng co lại banh hết cỡ sang hai bên, đồn bộ phì nhiêu vừa ưỡn về phía Doãn Xuyên, hai tay vừa ôm lấy đầu Doãn Xuyên, cả người đã đắm chìm trong ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© cháy bỏng. Khoảng khắc đó, nàng thở ra một hơi thật dài, hơi thở u oán.

Doãn Xuyên vạn lần không ngờ nổi, chất dịch ngọt ngào của Dung An Dao càng liếʍ càng nhiều, không những nhiều mà còn ngọt, cùng với đó là một mùi thơm dịu quen thuộc. Doãn Xuyên tựa hồ cảm giác thấy nhục bổng của mình đang dần dần cứng lên. Gã lén lút sờ thử, không khỏi giật nảy người. Trong lúc vô tình tiểu đệ đệ cứ mềm èo không cứng lên nổi kia đã trở nên vừa to vừa cứng. Không những thế, đến cả miệng vết thương cũng không còn đau nữa. Không những không đau, đến cả vết sẹo cũng dường như biến mất trong thoáng chốc.

Thế này là thế nào? Doãn Xuyên rầu rĩ, bởi vì căn cứ theo dự đoán của bác sỹ, mặc dù trong mấy ngày này có thể tắm rửa, nhưng muốn miệng vết thương hoàn toàn khép lại, chí ít cũng phải mất tới một tháng. Không ngờ được, vừa rồi vết thương còn đau lâm râm không những không đau nữa mà đến sẹo cũng không có. Đó đơn giản đúng là kỳ tích, chẳng lẽ ái dịch của tiểu Dung Dung có công hiệu thần kỳ? Nghĩ tới đây, Doãn Xuyên tạm thời đè nén nỗi vui mừng đến phát điên trong lòng, gã thè dài lưỡi ra, luồn sâu vào mật huyệt.

"ư..ư.mình xấu quá, đừng ghẹo nữa, ai di khó chịu chết mất, mau cho ngón tay vào đi"

Chẳng biết từ lúc nào Dung An Dao đã lột sạch sẽ y phục bản thân, ngọc nhũ đầy đặn được hay tay nàng nâng đỡ. Tùy theo cái lưỡi của Doãn Xuyên trêu trọc trong mật huyệt, nhũ phong của nàng cũng rung rinh theo, ngón tay thon thả thỉnh thoảng vân vê nhũ đầu mê người một chút.

"Ư, nhiều nước thật, Dung a di, tôi ăn hết rồi" Doãn Xuyên chọc một ngón tay vào mật huyệt, miệng lại hớp một hớp chất dịch ngọt ngào. Gã phát hiện một luồng khí nóng âm ấm từ đan điền từ từ bốc lên, từng bước lan rộng ra khắp toàn thân, cảm giác khoan khoái không sao diễn tả nổi. Thân dưới, con quái vật vốn đã to khỏe trở nên càng lúc càng nóng. Doãn Xuyên ngấm ngầm tuột quần xuống. Gã phát hiện, quái vật không những nóng hổi, còn biến toàn bộ thành màu phấn hồng. Không những màu phấn hồng mà còn lóng lánh, giống như được phớt lên một lớp mỡ vậy.

Lúc này, Doãn Xuyên có chút sợ hãi, thầm nghĩ tiểu đệ đệ sẽ không nổ tung chứ. Gã tuốt quái vật một chút, phát hiện có cảm giác rất trơn tru. Đột nhiên gã nhớ tới lúc Dung An Dao đạt tới cao trào da dẻ trên thân thể cũng biến thành màu phấn hồng, lóng lánh, trơn tru. Không những Dung An Dao như vậy, mỗi lần Vân Vũ Phi và Vân Vũ Lôi đạt tới cao trào cực độ cũng có hiện tượng đó. Có là đó là một hiện tượng rất đặc biệt nên Doãn Xuyên có ấn tượng rất sâu sắc. Ga đã lờ mờ cảm thấy, đó là hiện tượng đặc biệt do thể chất đặc biệt của nữ nhân Vân gia biểu hiện ra.

Nhưng mà, tại sao mình cũng có hiện tượng đó? Chẳng lẽ là do tác dụng của đám ái dịch tạo thành? Chẳng lẽ sau khi xơi đám ái dịch đó sẽ trở thành như vậy? Như vậy thì có hại gì không? Doãn Xuyên càng nghĩ càng thấp thỏm không yên, sự hoạt động của miệng cũng hơi chậm lại.

"Ư.tiểu Xuyên, mau..a di sắp tới rồi.mau......." Dung An Dao đu đưa phì đồn đến vong tình, hy vọng ngón tay và lưỡi của Doãn Xuyên có thể cọ xát mạnh hơn nữa. Nàng dường như đã ngấp nghé bên bờ cào trào.

Doãn Xuyên vội vàng thu thập suy nghĩ của mình, chuyên tâm ngậm hút cuống hoa của Dung An Dao. Trong mật huyệt, gã ngấm ngầm tăng lên hai ngón tay, ngón tay rất ướt rất trơn, Doãn Xuyên nhanh chọc thọc hai ngón tay vào sâu trong mật huyệt.

"A..tôi.tôi......." Dung An Dao đột nhiên uốn éo thân thể mãnh liệt, một dòng dịch thể dinh dính trong suốt từ trong huyệt khẩu chảy ra. Có lẽ do độ dính cao nên chảy ra rất chậm, Doãn Xuyên có thể nhìn thấy rõ. Vào lúc dịch thể sắp rớt xuống giường, Doãn Xuyên há miệng, điên cuồng hút mυ'ŧ nuốt đến sạch sạch sẽ sẽ.

Doãn Xuyên thầm nói: "Thứ ngon bổ như vậy, mình không cần biết nhiều thế nào, cứ xơi đã rồi tính, chết thì chết" Gã gần như lại liếʍ âm bộ của Dung An Dao thêm mười mấy lượt nữa.

"Mình là con cún con à? Làm sao mà vẫn chưa xong vậy?" Dung An Dao vẫn chưa hồi thần, có điều, phát hiện Doãn Xuyên bận đến tối tăm mặt mũi, nàng khép hờ đôi mắt, hỏi một câu yếu ớt.

"Ngon lắm, một giọt cũng không thể lãng phí" Doãn Xuyên vẫn còn chăm chú nhìn nhục huyệt bị gã liếʍ hồng rực lên đến ngẩn ra, dường như một khi có mật ngọt chảy ra thì lại cũng không để lãng phí dù chỉ một giọt.

"Đừng làm mắc ói nữa, ôm a di đi" Dung An Dao đưa cánh tay như ngọc ra ôm lấy đầu Doãn Xuyên.

Doãn Xuyên đang vô cùng hưng phấn, suy nghĩ của gã quay cuồng, dự định chưa cho Dung An Dao biết vết thương của gã đã lành, để tạo cho nàng một sự ngạc nhiên vui mừng, vì thế vội vàng kéo quần lên, bò lên nằm cạnh Dung An Dao, hai tay tóm lấy cặp nhũ phong tuyệt đẹp, bắt đầu nắn bóp.

"Đừng sờ nữa, sờ đến lúc a di khó chịu, mình sẽ hối hận đấy" Dung An Dao giữ móng vuốt ma quỷ của Doãn Xuyên lại, cười khúc khích nói.

Doãn Xuyên gắng đè nén nỗi kích động trong lòng, vuốt ve làn môi tươi tắn của Dung An Dao, giả bộ đau khổ thở dài: "Dung a di, nếu bệnh của tôi vĩnh viễn không khỏi được, mình còn đối tốt với tôi không?"

"Hứ, đừng có nói chuyện xui xẻo chứ, không nói đến bệnh của mình nhất định có thể trị khỏi, mà cho dù không thể trị khỏi, a di cũng nhất định yêu mình suốt đời. Ngoài ra, để trị bệnh cho mình, a di có tốn bao nhiêu tiền cũng không tiếc, tôi cho mình xem thứ này....." Dung An Dao móc từ trong gối ra hai chiếc chìa khóa cổ.

"Xem cái gì?" Nhìn thấy hai chiếc chìa khóa cổ đó, Doãn Xuyên không khỏi rùng mình khϊếp vía, thầm nghĩ, ta thiếu chút nữa bị liệt dương toàn nhờ hai chiếc chìa khóa này ban cho.

Dung An Dao nở nụ cười thần bí, mặc nội y vào rồi ngồi dậy, bước tới ngồi xuồng trước chiếc tủ đầu giường, lần lượt mở hai cái ngăn kéo, lấy ra chiếc rương nhỏ màu sắc rực rỡ.

Dung An Dao cẩn thận bưng chiếc rương nhỏ lên tủ đầu giường, mở nắp rương lên, sau đó nở nụ cười thâm tình với Doãn Xuyên, nói: "Ngoại trừ hai chiếc chén sứ, tất cả những thứ ở trong này đều có thể bán. Tất cả tiền bán được đều dùng để trị bệnh cho mình"

Doãn Xuyên thật sự không dám nhìn Dung An Dao. Vành mắt gã đột nhiên đỏ lên. Nam nhân không dễ có nước mắt, chỉ là vì chưa đến lúc động tình. Lúc này gã không những động tình mà còn rất hổ thẹn. Doãn Xuyên ngấm ngầm thề quyết không bán bất cứ thứ gì trong chiếc rương đó, dù là không có cái ăn, không có cái mặc.

"Không bán" Mặc dù Doãn Xuyên không hiểu biết nhiều về đồ cổ, nhưng nhìn những món bảo vật chất đầy trong chiếc rương nhỏ, ga cũng biết rằng những thứ đó nhất định có giá trị không nhỏ.

"Bán hay không tùy mình, hai chiếc chìa khóa này tôi giao cho mình, mình thích giải quyết những thứ này thế nào thì mình cứ quyết định là được. Nhưng nếu phải trị bệnh, những thứ này nhất định phải bán, không có việc gì quan trọng hơn thân thể mình. Tôi tính rằng những thứ này cũng đáng giá không ít tiền, nếu không phải là bắt buộc, tôi muốn mãi giữ gìn hai chiếc chén sứ, được không? tiểu lão công" Dung An Dao nói rồi, lại thâm tình hôn một cái lên má Doãn Xuyên.

"Cái gì cũng không bán, đều giữ lại hết, đặc biệt là cái lục ngọc dương cụ kia. Vạn nhất tôi không cứng lên được, cái thứ đó còn có tác dụng, hi hi" Trong niềm cảm động Doãn Xuyên cắn lấy đôi môi hồng của Dung An Dao, lưỡi đưa nhẹ qua, tách mở hai cánh môi, hút lấy chiêc lưỡi thơm tho mềm mại.

"ư..ư...." Dung An Dao lại rơi vào nụ hôn nóng bỏng đến vong tình. Hơi thở của nàng gấp gáp, nước miếng túa ra, hai tay Doãn Xuyên lại trắng trợn tuần tiễu trên thân thể nàng. Mỗi tấc da thịt như đều có ngàn vạn tế bào cảm giác, chỉ cần tay Doãn Xuyên nhẹ nhàng lướt qua, Dung an Dao đã run rẩy toàn thân.

"Có muốn không?" Doãn Xuyên hỏi.

"Mình xấu chết đi được, trêu trọc người ta thành ra như thế này, tôi mặc kệ, mình phải giúp tôi" Dung An Dao hơi thở nặng nề, mắt long lanh như nước.

"Dùng lục ngọc dương cụ được không?" Doãn Xuyên lấy từ trong chiếc rương ra một cái bao tơ lụa màu vàng, lấy từ trong bao ra một cây dương cụ giả màu xanh biếc.

"Tôi không biết....." Dung An Dao xấu hổ đến không dám nhìn mặt Doãn Xuyên, cứ quay mình lại, xoay lưng về phía Doãn Xuyên. Doãn Xuyên mừng thầm, cố ý dùng lục ngọc dương cụ nhẹ nhàng ma sát âʍ ɦộ của Dung An Dao một lát trước. Dung An Dao hứ nhẹ một tiếng, toàn thân run lên, đồn bộ phì nhiêu lẳng lặng vểnh lên.

"Chọc vào nhé" Doãn Xuyên lén tụt quần xuống, cự vật của gã không những thô chắc mà còn rất hung hăng.

"Ư, không muốn....." Dung An Dao lầm bà lầm bầm, cũng chẳng rõ là nàng muốn hay không muốn.

Có điều, lục ngọc dương cụ vẫn trượt vào trong nhục huyệt của Dung An Dao. Đây là lần đầu tiên Doãn Xuyên nhìn thấy lục ngọc dương cụ chọc vào trong nhục huyệt của Dung An Dao, điều đó khiến cho Doãn Xuyên cảm thấy một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất kỳ diệu. Trong tiếng rên khe khẽ của Dung An Dao, gã từ tốn rút chọc lục ngọc dương cụ. Mỗi lần chọc vào hay rút ra đều tăng mức độ từ nhỏ đến lớn. Dần dần, Dung An Dao hẩy cặp mĩ đồn của nàng để phối hợp, giống như đang ân ái với tình nhân vậy.

Du͙© vọиɠ của Doãn Xuyên đã gần tới mức sôi sùng sục. Gã đang định thế chỗ lục ngọc dương cụ thì đúng lúc đó lại xảy ra chuyện kỳ diệu. Lục ngọc dương cụ đột nhiên phát ra ánh sáng xanh chói mắt. Thoáng chốc, ánh xanh dần dần mờ đi, rồi biến mất hoàn toàn, cả cây lục ngọc dương cụ biến thành màu trắng xám. Doãn Xuyên còn chưa kịp định thần, màu trắng xám lại nhạt dần, thoáng chốc lại biến thành một cây bạch ngọc dương cụ toàn thân trắng muốt. Không những toàn thân trắng muốt mà còn như mỡ đặc, thỉnh thoảng phát ra quầng sáng màu trắng.

Diễn biến đó của lục ngọc dương cụ khiến cho Doãn Xuyên nhìn đến trợn mắt há miệng, trái tim như bị sét đánh, tay gã run lên bần bật. Có điều, vụ run tay lại làm cho Dung An Dao kêu khẽ đầy khoan khoái: "Ư.sướиɠ quá..cảm ơn tiểu lão công.a......"

Doãn Xuyên đáp lại qua quýt mấy câu, hiếu kỳ dí sát đầu vào lục ngọc dương cụ nhìn thật kỹ, chợt phát hiện chất dịch mật ngọt dinh dính mà nhục huyệt Dung An Dao tiết ra không còn dính nữa mà loãng như nước, thuận theo huyệt khẩu nhỏ xuống giường. Doãn Xuyên cực kỳ phẫn nộ, thầm nghĩ, chất dịch mật ngọt dính dấp không những có thể trị khỏi thương thế của gã như kỳ tích mà còn làm cho tinh lực gã sung mãn, đơn giản là giống như nước tiên kia, bây giờ lại đột nhiên không còn nữa, nhất định là do lục ngọc dương cụ giở trò quỷ. Nghĩ tới đây, Doãn Xuyên lập tức rút lục ngọc dương cụ ra.

"Ư.sao lại rút ra thế, mau cho vào trong đi......" Dung An Dao đang hứng thú, đột nhiên tiểu huyệt ngứa ngáy đang từ căng chật biến thành trống rỗng. Sự khó chịu đó khiến cho Dung An Dao chịu không nổi phải kêu lên.

Dương cụ của Doãn Xuyên đã cứng lên đến cực điểm, thấy bờ mông đẹp tròn trĩnh của Dung An Dao không ngừng ngọ ngoạy, du͙© vọиɠ của gã càng tăng cao. Vì để gây bất ngờ lớn, gã rất cẩn thận áp sát đồn bộ của Dung An Dao, kê nhục bổng to lớn lên, nhắm chuẩn nhục huyệt mê người mà chọc thẳng vào.

"Ui..căng quá, tiểu Xuyên, mình.mình cho cái gì vào vậy?" Dung An Dao không hề có sự chuẩn bị gì về tâm lý, bị nhục bổng to tướng thọc vào đột ngột, ngực như bị một khối đá lớn đè lên không thở nổi. Đến khi hiểu ra, cự vật của Doãn Xuyên đã đánh thẳng một mạch vào trong, chọc thẳng đến hoa tâm. Mặc dù đã hiểu ra là chuyện gì, song Dung An Dao vẫn có vẻ không tin nổi. Nàng cảm giác cự vật trong nhục huyệt còn to hơn trước, dài hơn trước không ít. Nhất thời nàng không biết phải nói thế nào.

"Tiểu Dung Dung của tôi, mình đoán xem là gì?" Doãn Xuyên vô cùng đắc ý, hai tay gã luồn qua mạn sườn Dung An Dao tóm lấy cặp nhũ phong mà ra sức nhào nặn, như muốn bóp nát, xoắn nát ra.

"Tiểu Xuyên.không phải vết thương vẫn chưa lành sao? Ư..sao lại như vậy?" Mặc dù ngọn lửa ham muốn của Dung An Dao bốc cao, nhưng nghĩ tới Doãn Xuyên vẫn còn bị thương, nàng không muốn Doãn Xuyên vất vả, đồn bộ đầy đặn phì nhiêu đột nhiên ngúng nguẩy mãnh liệt, tựa hồ muốn thoát khỏi cây nhục bổng to đùng kia. Không ngờ, Doãn Xuyên không những đã lành thương tích mà thể lực còn hùng hậu hơn trước. Nhục bổng của gã cắm chặt vào hoa tâm, mặc cho bờ mông Dung An Dao lắc lư thế nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của gã. Ngược lại, Doãn Xuyên thừa cơ thúc vào mấy cái. Mấy cú thúc đó đẩy ý nghĩ thoát khỏi nhục bổng của Dung An Dao bắn lên chín tầng mây.

"Định làm gì? Cô nàng phóng đãng, vết thương của lão công cô đã khỏi rồi, hôm nay sẽ chơi cô cho đã, mau gọi anh hai tiếng ca ca" Doãn Xuyên cắn lên dái tai mềm mại của Dung An Dao, còn thè lưỡi vào trong lỗ tai trêu ghẹo.

"A..to quá, dài quá, lợi hại quá.ca ca, ca ca tốt của em, mau động đi.ô......" Dung An Dao sắp phát điên. Doãn Xuyên khêu gợi cả ba trọng điểm dái tai, nhũ phong và nhục huyệt đủ để làm cho nàng tan chảy. Nàng ra sức cầu xin, hy vọng Doãn Xuyên có thể thừa sức mang đến những cú đánh nặng nề mà lâm li sướиɠ khoái.

"Cảm ơn mình, a di của tôi, mình đã chữa lành vết thương của tôi, tôi nhất định làm cho mình sung sướиɠ, tôi hứa đấy" Doãn Xuyên rút nhục bổng ra, rồi lại nhẹ nhàng chọc vào, dần dần tốc độ đâm thọc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.

"A..a..a di bị mình làm chết mất..tôi không phải nằm mơ chứ" Dung An Dao ra sức hẩy mông lại đằng sau. Nàng đã bắt đầu ăn nói lung tung.

"Dung a di, tôi muốn hôn miệng mình" Doãn Xuyên rất thích hôn môi Dung An Dao. Gã phát giác môi Dung An Dao rất kỳ diệu, rất tiêu hồn, nhưng gã càng thích chọc vào từ phía sau Dung An Dao hơn, bởi vì gã rất mê đồn bộ phì nhiêu tuyệt đẹp của Dung An Dao.

"Ư..ư......" Dung An Dao ngoảnh đầu lại, đưa chiếc lưỡi hồng hào ra. Nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu tính dục. Lời của Doãn Xuyên chính là thánh chỉ đối với nàng. Đối với việc thương thế của Doãn Xuyên đột nhiên khỏi, năng lực tính dục lại đột nhiên bùng nổ, nàng thật khó mà tin nổi, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướиɠ.

Doãn Xuyên điên cuồng thưởng thức nước miếng của Dung An Dao. Gã phát hiện chỉ cần là những thứ trên người Dung An Dao, gã đều coi là bảo vật. Đòn thọc rút của Doãn Xuyên càng lợi hại hơn, gã muốn đền đáp cho bảo bối tuyệt thế này.

"Tiểu Xuyên, chơi a di thật đã nha a.a...." Dung An Dao ném cho Doãn Xuyên một ánh mắt mê người. Nàng lại có thể nói ra một câu tục tĩu, khiến cho Doãn Xuyên vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Nói tục phải không? Biến thành đĩ rồi phải không? Tôi phải dạy dỗ dạy dỗ mình cẩn thận" Doãn Xuyên bắt chước khẩu khí của Dung An Dao, vung tay lên. Theo cái tay vung lên hạ xuống, bờ mông Dung An Dao có thêm mấy dấu tay mờ mờ.

"Cậu dám đánh a di? Cậu muốn chết à..úc.úc..a di muốn chết, mau, chọc tôi mạnh vào......." Hơi thở của Dung An Dao đã nặng nhọc, bờ mông nàng đã nghếch lên thật cao, da^ʍ huyệt tấy lên rớm ra dịch thể dính dấp.

Hai tay Doãn xuyên đỡ lấy hai cánh mông, cong hông lên mà ra sức xung kích như bão táp mưa sa vào Dung An Dao. Nhục bổng to tướng đã trở nên hồng rực khắp toàn thân, một luồng cảm giác râm ran ào tới toàn thân gã.

"Úc.úc....." Dung An Dao phát ra tiếng rêи ɾỉ thật dài, toàn thân nàng đã co giật.

Doãn Xuyên lại vội vàng đè nén lửa dục trong lòng. Sau khi đâm mạnh mấy cái, gã rút cự vật ra, đột nhiên quỳ xuống, há miệng, thè lưỡi ra, vừa liếʍ vừa hút khắp lượt nhục huyệt của Dung An Dao, nuốt toàn bộ chất dịch ngọt ngào kia vào trong bụng, sau đó lại vác nhục bổng đâm vào trong nhục huyệt, một lần nữa điên cuồng đóng cọc. Lần này, gã không áp chế du͙© vọиɠ bản thân nữa. Thật nhanh, những cú đóng cọc lút cán đưa gã lên đến cao trào cực độ.

"A.Dung tỷ, tôi bắn cho mình nào......" Dương tinh đậm đặc nóng hổi bắn vọt ra, tưới đầy tiểu huyệt của Dung An Dao, cùng làm cho hoa tâm của Dung An Dao nóng đến tê đi.

"Ác..nhiều quá......." Dung An Dao kinh ngạc trước sức nóng vọt ra.

Phòng ngủ của Dung An Dao mặc dù bố trí không xa hoa nhưng rất trang nhã. Một bộ dàn hifi là thứ không thể thiếu, bởi vì Dung An Dao thích nghe Việt kịch. Nàng cô độc ngồi nghe một mình suốt hai mươi năm, nhưng hiện giờ nàng không còn cô độc nữa, bởi vì có Doãn Xuyên bồi bạn ở bên cạnh nàng. Trong phòng ngủ bay bổng vở Hồng Lâu Mộng của Ngu mĩ nhân. Đó là món quà đầu tiên Doãn Xuyên tặng cho nàng, cho nên gần như hàng ngày Dung An Dao đều nghe một khúc. Đương nhiên, gặp lúc tâm tình vui vẻ, nàng còn ca vài câu.

Lúc này, tâm tình của Dung An Dao rất vui vẻ, vui đến cực độ, cho nên nàng lại cất tiếng ca:

thiên thượng điệu hạ cá lâm muội muội

Tự nhất đóa khinh vân cương xuất tụ

Chích đạo tha phúc nội thảo mãng nhân khinh phù

Khước nguyên lai cốt cách thanh kì phi tục lưu

Nhàn tĩnh do như hoa chiếu thủy

Hành động hảo bỉ phong phù liễu

Mi sao nhãn giác tàng tú khí

Thanh âm tiếu mạo lộ ôn nhu

Nhãn tiền phân minh ngoại lai khách

Tâm để khước tự cựu thời hữu

.

Không những Dung An Dao ca mà còn nhẹ nhàng múa. Thân hình nàng thướt tha, huống chi còn mặc bộ nội y gợi cảm hiệu Lejaby. Đó là bộ nội y gợi cảm màu lục nhạt, nụ hoa trên nội y trước ngực rất khéo léo che cho nhũ đầu. Chỉ là nhũ phong của nàng rất đầy đặn, lúc thân hình múa lên, xuân quang lộ ra vô cùng. Nhưng Dung An Dao dường như không để ý tới việc tiết lộ xuân quang, bởi vì xem nàng khiêu vũ, nghe nàng ca hát là tình lang dấu yêu của nàng.

Gương mặt nàng tràn đầy nét tươi tắn, mặc dù phong vận thành thục nhưng lại mang theo nét e ấp ngượng ngùng. Lúc cất tiếng ca mềm mại nhẹ nhàng, mười ngón tay thon mở ra như hoa lan, thật giống như tiên nữ xuống trần. Chỉ là nàng tiên nữ này quá gợi cảm mà thôi.

Doãn Xuyên say. Gã không hề uống một giọt rượu, nhưng gã vẫn say, đó là nét phong tình của mĩ nhân hoàn toàn thu hút tâm thần của gã. Trong lúc vô tình, dương cụ dưới hông gã lại cứng ngỏng lên.

"Không hát nữa, không hát nữa, hừ, thật không biết đầu óc mình nghĩ cái gì, động một tý là có ý đồ xấu, chẳng lẽ a di hát không hay sao? Làm cho mình cứ mãi nghĩ tới chuyện phong lưu gì đó?" Dung An Dao phát hiện Doãn Xuyên cương lên, bởi vì Doãn Xuyên nằm trên giường, không mặc bất kỳ thứ gì, cho nên Dung An Dao chỉ liếc mắt một cái là phát hiện Doãn Xuyên có "ý đồ xấu"

"Hi hi, tôi đã nói rồi, phải làm đến khi mình van xin, mình không van xin thì sẽ mau chóng tiếp nhận trừng phạt" Doãn Xuyên gảy gảy nhục hành to tướng. Động tác đó là sự uy hϊếp trắng trợn.

Dung An Dao mím môi nén cười, thầm nghĩ: Lại có chuyện trừng phạt người ta như thế sao, nếu là trừng phạt, vậy cứ trừng phạt người ta hàng ngày là được. Chỉ là nàng dẩu môi lên, là ra vẻ rất lo lắng nói: "Tôi xin tha, tôi xin tha còn không được sao?

Mặc dù nói vậy, nàng lại bò lên giường, quỳ xuống bên cạnh Doãn Xuyên, cẩn thận ngắm nghía con quái vật to như cánh tay kia. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Thật là sau khi ăn cái thứ của người ta, vết thương liền tự động lành sao?"

"Cái đó còn giả sao? Trước khi làm mình, chẳng phải mình cũng nhìn thấy vết thương rồi sao? Chính là sau khi ăn nước non của mình, lập tức biến thành bộ dạng như vậy. Lão bà tốt, rốt cuộc mình có phải là tiên nữ không?" Doãn Xuyên tóm lấy nãi tử của Dung An Dao lại dày vò một trận.

"Đương nhiên a di là tiên nữ rồi, còn là thất tiên nữ....." Dung An Dao cười khúc khích. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm lấy nhục bổng của Doãn Xuyên.

"Vậy sau này nước miếng, nước da^ʍ, mồ hôi của a di đều không thể lãng phí một cách tùy tiện a, tiểu Xuyên sẽ ăn sạch đó" Doãn Xuyên vê nhũ đầu của Dung An Dao.

"Vậy còn nước rửa chân của a di thì sao?" Dung An Dao nháy mắt với Doãn Xuyên.

"Cũng uống hết" Doãn Xuyên lớn tiếng nói.

"Mắc ói quá nha mình!" Dung An Dao cười mắng.

"Mắc ói gì chứ? Bất kể thứ gì trên người mình cũng đều là bảo bối. Ôi a di, ngậm một chút đi" Doãn Xuyên đưa nhục bổng đến bên miệng Dung An Dao.

"Đáng ghét, to như thế làm sao ngậm được?" Dung An Dao vừa trách móc vừa há to miệng xinh, thè lưỡi ra, ộp một cái ngậm qυყ đầυ to tướng vào.

oOo

Vân Vũ Phi gặp ác mộng, Vân Vũ Lôi lại gặp một giấc mơ xuân. Nàng mơ thấy Doãn Xuyên ép nàng xuống dưới thân, sau đó xâm phạm nàng một cách điên cuồng, cuối cùng Vân Vũ Lôi xuất, cực sung sướиɠ. Chỉ là cảm giác sung sướиɠ đó chỉ trong thoáng chốc Vân Vũ Lôi đã tỉnh dậy, thì ra là giấc mộng Nam Kha. Nàng lau mồ hôi trên cổ, bực bội thở dài: "Mộng cũng không cho người ta làm xong, thật đáng ghét" Than thở xong, nàng lật tấm chăn mỏng ra, bước xuống giường, sau đó mở cửa phòng đi ra. Nàng muốn thăm tiểu Phi. Thân là tỷ tỷ đương nhiên nàng rất quan tâm muội muội gặp nhiều kiếp nạn.

Nhưng nàng đẩy cửa phòng Vân Vũ Phi ra lại phát hiện Vân Vũ Phi vẫn đang ngủ say, còn Doãn Xuyên lại không thấy đâu.

"Ừm? Cái anh Doãn Xuyên này chạy đâu mất rồi?" Vân Vũ Lôi nhỏ giọng lầm bầm. Nàng lại đến phòng ăn, phòng tắm, thậm chí sân thượng nhưng đều không thấy bóng dáng Doãn Xuyên đâu. Chẳng lẽ anh ấy ra ngoài?

"Không đúng, người anh ấy còn bị thương, hơn nữa giày của anh ấy còn phơi trên sân thượng, có lẽ anh ấy không ra ngoài" Vân Vũ Lôi rất tinh tế. Doãn Xuyên chỉ đi một đôi giày da đến nhà nàng, hôm trước lúc đi tìm Vân Vũ Phi, đôi giày da duy nhất đó đã bị ướt, cho nên còn phơi trên sân thượng.

"Chẳng lẽ Doãn Xuyên đi dép lê ra ngoài? Cái anh Doãn Xuyên đáng chết này, người còn bị thương mà đã chạy lung tung khắp nơi, không được, mình phải gọi điện thoại hỏi xem anh ấy đi đâu mới được?" Vân Vũ Lôi quan tâm tới Doãn Xuyên còn hơn cả quan tâm bản thân. Nàng lấy điện thoại ra bấm số máy của Doãn Xuyên.

"Em biết rằng anh vẫn đang đợi em? Em thật sự để ý anh....." Tiếng điện thoại vang lên từ trên chiếc sofa trong phòng khách.

Vì để Vân Vũ Phi yên tĩnh nghỉ ngơi, Doãn Xuyên chuyển ra ngoài phòng khách, để Vân Vũ Phi về phòng của nàng nghỉ ngơi, cho nên điện thoại di động của Doãn Xuyên để ở phòng khách.

"Sao đến điện thoại Doãn Xuyên cũng không mang theo vậy? Đúng thật là, chẳng lẽ anh ấy không đi đâu? Vậy sao lại không tìm thấy anh ấy? Chẳng lẽ là ở trong phòng của mẫu thân? À, không, anh ấy ở trong phòng mẫu thân làm gì? Ừ, có lẽ họ đang bàn bạc chuyện gì đó" Trong lòng Vân Vũ Lôi cực kỳ buồn phiền. Nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cửa phòng mẫu thân Dung An Dao.

"Mình nghe trộm một chút xem họ bàn bạc cái gì. Có lẽ nói đến mình cũng không biết chừng, hi hi" Vân Vũ Lôi nghĩ đến đó, nở nụ cường sung sướиɠ rồi nhón chân nhón tay bước tới cửa phòng mẫu thân. Nàng nhẹ nhàng ghé sát tai lên cửa phòng.

Nhà cửa ở Tây Uyên có một ưu điểm, đó là hiệu quả cách âm cực tốt, không những cách âm giữa nhà này với nhà kia, mà ngay trong mỗi nhà, giữa các phòng đều có hiệu quả cách âm rất tốt. Trừ khi cố ý lắng nghe, trong tình huống bình thường, ở bên ngoài rất khó nghe được bên trong nói cái gì.

Nhưng mà, Vân Vũ Lôi lại đang cố ý, còn người trong phòng lại tạo ra âm thanh chẳng hề kiêng nề gì cả. Đó là âm thanh làm cho người ta mặt đỏ bừng tim đập loạn. Loại âm thanh đó thì dù là kẻ ngốc cũng biết là đang xảy ra chuyện gì, huống chi là Vân Vũ Lôi cẩn thận giảo hoạt chứ?

Vân Vũ Lôi nghe thấy rất rõ ràng. Sắc mặt nàng tái xanh. Nàng không dám tin đó là sự thật. Nàng quyết định nghe thêm một lần nữa. Lần này, nàng tập trung tinh thần hết mức, nghe thật kỹ thật kỹ. Cuối cùng nàng rất khẳng định có hai người đang ân ái trong phòng mẫu thân. Trong hai người đó, một người đương nhiên là mẫu thân Dung An Dao, còn người kia thì nàng lại không dám khẳng định trăm phần trăm. Có điều nàng đã đoán ra bảy tám phần.

Đột nhiên Vân Vũ Lôi cảm giác thấy rất bàng hoàng, rất ấm ức. Nàng không ngờ nổi mẫu thân lại có thể là tình địch của mình, càng không ngờ nổi bọn họ lại rất phóng đãng.

"Nhưng, trên người Doãn Xuyên còn bị thương nha, anh ấy làm sao có thể làm chuyện đó được? Anh ấy đến cả cương lên còn cương không nổi" Vân Vũ Lôi lại nghi ngờ. Nàng cũng giống như Dung An Dao, gần như mỗi ngày đều kiểm tra thương thế của Doãn Xuyên ba lần, đương nhiên nàng hiểu rõ thương thế của Doãn Xuyên như lòng bàn tay. Cho nên nàng lại hoài nghi, hoài nghi nam nhân trong phòng mẫu thân không phải là Doãn Xuyên.

"Phải hay không, đợi họ ra chẳng phải là rõ cả hay sao? Họ không thể nào làm không ngưng nghỉ chứ?" Vân Vũ Lôi trở về phòng khách, tìm một ví trí đối diện với cửa phòng ngủ của mẫu thân ngồi phịch xuống. Nàng muốn xem xem, nam nhân đó rốt cuộc có phải là Doãn Xuyên không.

Nhưng, khiến cho Vân Vũ Lôi không ngờ nổi là, nàng đợi đến cả hai tiếng đồng hồ, phòng mẫu thân vẫn cứ đóng chặt. Không những đóng chặt, âm thanh tiêu hồn trong phòng kia dường như vẫn chưa lúc nào ngừng. Nàng kinh ngạc, thầm nghĩ nam nhân trong phòng thật sự là Doãn Xuyên sao? Không được, mặc kệ có phải là Doãn Xuyên hay không đều phải ngăn chặn. Nếu là Doãn Xuyên, vết thương của anh ấy vẫn chưa khỏi, làm sao có thể chịu đựng nổi sự giày vò như vậy? Nếu không phải là Doãn Xuyên, mẫu thân rất hay ngất xỉu, càng không thể liên miên như vậy. Nghĩ tới đây, Vân Vũ Lôi ra sức gõ cửa phòng ngủ mẫu thân.

"Mụ, mẹ mở cửa......" Vân Vũ Lôi tỏ ra thấp thỏm không yên lại tức giận đùng đùng.

Có một tư thế làʍ t̠ìиɦ rất đặc biệt, đó là nam nhân bế nữ nhân lên, nữ nhân ôm lấy cổ nam nhân, hai chân kẹp lấy hông nam nhân nhấc mình lên, lúc đó việc thọc rút của nam nhân có thể đạt đến sự hoàn mĩ, còn nữ nhân càng chiếm thế chủ động. Có điều, loại tư thế đó cần nam nhân phải có khí lực hùng tráng và khỏe mạnh.

Khí lực của Doãn Xuyên không thể coi là hùng tráng, nhưng lúc gã bế cả người Dung An Dao lên, toàn thân tràn ngập lực lượng, Dung An Dao đầy đặn theo Doãn Xuyên thấy chỉ như ôm một nàng cún nhỏ vậy, nhẹ hều hều. Gã rất ngạc nhiên, có điều gã không muốn đi tìm hiểu sâu. Gã muốn chính là làm sao làm cho đến khi tiểu Dung Dung dâʍ đãиɠ này cầu xin tha.

Dung An Dao không hề xin tha. Nàng ôm cổ Doãn Xuyên, thân thể nhún nhảy nhanh chóng. Dưới thân, quái vật to tướng chính đang đấu đá bừa bãi trong nhục huyệt của nàng. Mỗi một lần xông vào đều chọc tới tận hoa tâm. Dung An Dao lại cảm thấy nỗi râm ran kỳ diệu. Nàng biết mình bị đánh bại rồi, kɧoáı ©ảʍ ăn vào tận xương tủy lại sắp kéo đến.

"A.lão công.mau lên.mau......" Dung An Dao rêи ɾỉ phóng đãng.

Doãn Xuyên cười da^ʍ. Gã đã dồn lực lượng chuẩn bị sẵn.

Nhưng đúng lúc đó, ngoài cả chợt vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp. Đó là giọng của Vân Vũ Lôi: "Mụ, mẹ đang làm gì vậy? Mau mở cửa" Vân Vũ Lôi bốc hỏa lên đầu chẳng còn chút văn nhã nào.

Dung An Dao bị tiếng gõ cửa đột ngột đó làm cho giật nảy mình. Trong tiếng thở hổn hển chỉ có tiếng thở khí ra, không có khí vào. Không ngờ ngực không hít được một hơi không khí nào. Trong nhất thời sắc mặt trắng như tờ giấy, cặp mắt tối sầm, lập tức ngất đi. Cơ nhục của nhục huyệt dưới thân cũng đột nhiên co thắt lại, kẹp chặt lấy nhục bổng của Doãn Xuyên.

Doãn Xuyên cũng bị giật nảy người. Thấy Dung An Dao ngất xỉu, gã càng cực kỳ hoảng sợ, định rút nhục bổng ra nhưng lại phát hiện nhục bổng đã bị kẹp chặt lại, không những không thể rút ra mà chỉ hơi dùng sức một chút cũng đã cảm thấy đau nhói. Doãn Xuyên cũng sợ đến xanh mặt, tiếng gõ cửa lại càng lúc càng gấp, cứ như gọi hồn vậy. Doãn Xuyên không biết làm sao, mạng người quan trọng, gã chỉ đành ôm Dung An Dao ra mở cửa phòng.