"Biết ngay là chị sẽ kêu, cho nên em mới đóng hết cửa sổ lại, biết chưa? Nhà ở Tây Uyển có một ưu điểm, đó là hiệu quả cách âm cực kỳ lý tưởng. Người trong nhà làm gì, ở bên ngoài cũng không hề nghe thấy. Cho nên em cũng khuyên Dung tỷ đừng phí sức" Doãn Xuyên chậm rãi nói.
Thấy Dung An Dao không lên tiếng, Doãn Xuyên biết đòn dọa nạt của mình đã có hiệu quả. Gã nhặt tấm nội khố đưa lên mũi hít ngửi. Mùi hương thơm dịu đặc biệt kia lại một lần nữa luồn vào mũi, hơn nữa mùi thơm càng đậm, càng dày. Doãn Xuyên cười. Dường như gã đã hiểu.
Dung An Dao nhìn thấy dáng vẻ mê mẩn của Doãn Xuyên, vừa thẹn vừa giận, nhịn không được mắng lớn Doãn Xuyên: "Cậu đúng là đồ lưu manh"
Doãn Xuyên cười lớn: "Nếu em là lưu manh, vậy bà chị là da^ʍ phụ. Lưu manh sánh đôi với da^ʍ phụ, đó đúng là một sự phối hợp tuyệt vời. À, không đúng, phải là gian phu phối với da^ʍ phụ mới là sự phối hợp tuyệt vời. Cho nên tiếp theo chúng ta phải làm một số chuyện nữa." Doãn Xuyên móc nội khố của Dung An Dao lên đầu ngón tay đung đưa. Gã nhìn không những giống lưu manh, còn giống tên đại lưu manh siêu cấp.
Dung An Dao đã mất bình tĩnh. Nàng chỉ than thở số mệnh không tốt, đυ.ng phải người như Doãn Xuyên.
Còn Doãn Xuyên khẳng định người nhìn lén chính là Dung An Dao. Gã rất muốn biết Dung An Dao vì sao lại nhìn lén gã làʍ t̠ìиɦ. Doãn Xuyên biết, muốn một nữ nhân như Dung An Dao thừa nhận nhìn lén thì còn khó hơn lên trời. Nhưng có một điểm Doãn Xuyên có thể khẳng định, đó là Dung An Dao thích nam nhân, giống như nam nhân thích nữ nhân vậy.
Nếu Dung An Dao thích nam nhân, mà bản thân lại thích nữ nhân, vậy vì sao không vui vẻ một chút? Nghĩ đến đây, Doãn Xuyên cởi luôn áo, lại tiếp tục cởϊ qυầи trong tiếng kêu kinh hãi của Dung An Dao.
"Thích nhìn trộm như vậy, thế thì để chị nhìn thoải mái ha" Doãn Xuyên ưỡn cự vật của gã đến trước mặt Dung An Dao.
Dung An Dao ngấm ngầm nảy sinh ý nghĩ kỳ quái đối với Doãn Xuyên, kỳ quái sao gã lại có năng lực không sao nói rõ được như vậy. Nhớ lại đêm qua, Dung An Dao cả đêm ngủ không được. Trong đầu nàng chỉ nghĩ tới một chuyện, đó là nàng bị Doãn Xuyên sờ soạng. Mặc dù là để cứu nàng, nhưng vẫn là bị sờ soạng. Trong lòng Dung An Dao nảy sinh ý nghĩ phức tạp, lại thêm ánh mắt ám muội của Doãn Xuyên, nội tâm Dung An Dao loạn cả lên. Bởi chú ý đến thân phận của mình, Dung An Dao đành đè nén tình cảm bản thân. Nhưng tình cảm là thứ rất kỳ diệu, càng đè nén nó lại càng phát triển rất nhanh.
Dung An Dao không sao đi vào giấc ngủ lại càng không ngờ nổi, cô con gái Vân Vũ Phi ở cạnh nàng cũng không ngủ được. Bởi vì, Vân Vũ Phi lén lút gọi nàng. Dung An Dao lập tức hiểu ra, Vân Vũ Phi là cố ý gọi nàng. Nàng là mẫu thân, đương nhiên hiểu rõ nữ nhi đang nhớ nam nhân của mình. Cho nên, Dung An Dao không trả lời.
Thấy Dung An Dao không trả lời, Vân Vũ Phi cho là mẫu thân đã ngủ. Quả nhiên nàng lẻn ra ngoài phòng khách gặp Doãn Xuyên.
Nhưng Dung An Dao vẫn không ngủ được. Ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà nàng lại theo ra ngoài. Mục đích của nàng là muốn chứng thực một chút, chứng thực cái thứ đồ kia của Doãn Xuyên có phải là dài như thế, to như thế như Vân Vũ Phi nói không?
Dung An Dao chứng thực được. Nhưng cũng xém chút bị phát hiện. Dung An Dao vui mừng mình chạy đủ nhanh. Nhưng bây giờ, Dung An Dao lại phát hiện Doãn Xuyên vẫn biết nàng là người nhìn lén.
Dung An Dao rất bất lực. Nàng ngoài mặt kiên trì, nhưng trong lòng không thể không thừ nhận mình nhìn trộm. Một người thân là mẫu thân mà không ngờ lại đi nhìn lén con rể làʍ t̠ìиɦ. Như vậy là trái luân thường lắm nha. Nghĩ tới đó, Dung An Dao chột dạ, đến nỗi Doãn Xuyên đưa món đồ chơi của gã đến trước mặt nàng, nàng cũng không biết phải làm sao.
Doãn Xuyên vốn cho là Dung An Dao sẽ né tránh, nhưng vượt ngoài ý nghĩ của gã, Dung An Dao không những không tránh, mà còn chăm chú nhìn con quái vật kia không chớp mắt. Quái vật rất hung ác, gân xanh nổi gồ lên những những con giun nhỏ, cái đầu bóng loáng, cái thân đen đen, dài đáng sợ. Quả nhiên đúng như hình dạng Vân Vũ Phi đã hình dung, thậm chí còn cường tráng hơn.
Dung An Dao ngầm chấn kinh, chỉ là không lộ thần sắc ra ngoài mặt.
"Dung tỷ, nếu chị sờ một chút, em sẽ xuống nhà mua y phục giúp chị" Tay Doãn Xuyên không ngừng vần vò nội khố của Dung An Dao. Làn hương thơm dịu kỳ diệu kia khiến Doãn Xuyên cảm thấy rất khoan khoái, rất hưng phấn. Gã lại bước một bước tới trước Dung An Dao, con quái vật hung ác kia đã đứng sừng sững trước mặt Dung An Dao.
Dung An Dao toàn thân lõα ɭồ bắt đầu lo lắng, lo lắng Doãn Xuyên sẽ làm ra chuyện khác người gì. Nàng nỗ lực muốn làm cho nội tâm mình bình tĩnh lại. Nhưng cây cự vật đáng sợ đó lại ở ngay trước mặt, còn không ngừng rung bật, giống như chiến sỹ đang ra oai. Dung An Dao trong lòng rối loạn.
Thấy Dung An Dao nhìn dương cụ của mình chẳng hề động đậy, ánh mắt không ngừng lấp lánh, Doãn Xuyên cũng mê hoặc. Gã rất muốn biết Dung An Dao có bằng lòng bước đi bước đầu tiên.
Doãn Xuyên không thích cưỡng bách nữ nhân, càng không thích cưỡng bách nữ nhân mình thích. Muốn có được nữ nhân mình thích, Doãn Xuyên sẽ tìm mọi biện pháp để quyến rũ. Đương nhiên Dung An Dao cũng không ngoại lệ. Doãn Xuyên lại nhích về phía Dung An Dao một chút. Lần này, cái thứ to lớn kia cách môi Dung An Dao chỉ khoảng mấy phân.
Nhưng mà, muốn kiếm cũng không thể kiếm nơi con rể mình nha. Như vậy thì mất đạo đức quá a. Dung An Dao quyết định. Nàng nhìn Doãn Xuyên lạnh lùng nói: "Được, tôi sẽ sờ một chút, cậu phải xuống nhà mua y phục giúp tôi"
Doãn Xuyên gật đầu, không ngờ nói một câu tiếng Anh: "ok"
Cái tên lưu manh đáng ghét này không ngờ lại khinh bạc mình như vậy, Dung An Dao chửi lớn trong lòng. Có điều nàng vẫn từ từ đưa bàn tay nhỏ nhắn của nàng lên, đặt lên cự vật của Doãn Xuyên. Vào nháy mắt lúc tiếp xúc với cự vật, Dung An Dao và Doãn Xuyên đều chịu một cơn chấn động cực lớn. Dung An Dao đỏ mặt. dương v*t của Doãn Xuyên càng cứng hơn, cứng như thép luyện. Khi năm ngón tay Dung An Dao từ từ nắm lại, Doãn Xuyên thiếu chút nữa thì bắn vọt ra.
"Được, được rồi" Dung An Dao thẹn thùng buông tay, nhắc nhở Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng sao có thể chỉ như vậy mà "được rồi" chứ? Gã lắc lắc đầu nói: "Sờ một chút chứ không phải là sờ nửa giây. Chỉ làm như vậy chỉ là chạm một cái, như vậy đâu có được"
Dung An Dao lườm Doãn Xuyên một cái, bất lực lại đưa tay lên. Lần này nàng nắm lấy con quái vật, con quái vật đó vẫn cứ rung rinh trong tay nàng, rung đến nỗi lòng Dung An Dao càng lúc càng bứt rứt. Nàng liều mạng nắm lấy quái vật. Lần này quái vật rất nghe lời, nhưng lại càng to hơn. Doãn Xuyên thở khó nhọc.
"Chuyển động một chút đi" Không ngờ Doãn Xuyên lại nói với giọng cầu xin.
Dung An Dao ngoảnh mặt đi, bàn tay từ từ chuyển động lên xuống mấy cái, rồi ngừng lại, buông tay ra.
"Vậy đâu được, thời gian quá ngắn" Doãn Xuyên quen ăn bén mùi. Thậm chí gã quên cả thân thể tuyệt diệu của Dung An Dao, chỉ chuyên tâm nhìn bàn tay đẹp đẽ của Dung An Dao.
"Cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu, xong rồi" Dung An Dao trừng mắt lên với Doãn Xuyên.
"Chưa xong được, cứ sờ một giờ, sờ xong lập tức xuống nhà mua y phục, sau đó cùng về nhà chị ăn cơm" Doãn Xuyên đưa ra cho Dung An Dao hai kiến nghị hay ho.
Dung An Dao tức giận: "Một giờ thì tay tôi gãy rời mất" còn như cùng về nhà ăn cơm, Dung An Dao cười lớn trong lòng. Mi có mà ăn thuốc chuột thì có, đòi ăn cơm? Mi đi chết đi.
"Dung tỷ, tay chị sao mà đẹp thế, gẫy mất thì không hay. Như vậy đi, giảm bớt một chút, nửa giờ" Doãn Xuyên có thừa thời gian, gã chẳng hề sốt ruột.
"Không được, nhiều thời gian quá, tối đa là hai phút" Không ngờ Dung An Dao lại mặc cả với Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên lạnh lùng nói: "Không có đất đâu mà mặc cả, hoặc là chị sờ em nửa giờ, hoặc là em sờ chị nửa giờ" Nói rồi, Doãn Xuyên ngồi xuống cạnh Dung An Dao, vòng tay ôm lấy eo Dung An Dao. Eo Dung An Dao đầy nhục cảm, Doãn Xuyên nhịn không được vê một cái, tay kia đã tóm lấy nhũ phong tròn lẳn săn chắc.
Doãn Xuyên không ngờ Dung An Dao lại đồng ý. Gã hưng phấn nắm lấy tay Dung An Dao đặt lên quái vật của gã.
"Tôi tự làm" Dung An Dao hẩy tay Doãn Xuyên ra, tiếp đó cảnh cáo Doãn Xuyên: "Tôi có thể sờ, nhưng cậu không được chạm vào thân thể tôi"
"Được" Đương nhiên Doãn Xuyên đồng ý liền miệng. Gã nằm thẳng xuống salon. Salon rất ngắn, hai chân Doãn Xuyên chỉ đành quặp lấy Dung An Dao. Hai cơ thể không một mảnh vai quấn lại một chỗ như kỳ tích.
Dung An Dao đành chịu. Nếu như đã đáp ứng sẽ sờ nửa giờ, vậy cứ thoải mái mà nhìn thôi. Dung An Dao bắt đầu quan sát con quái vật kia. Quái vật vẫn ngỏng cao. Dung An Dao hết hồn trước năng lực của con quái vật. Đồng thời nàng cũng lo lắng cho nữ nhi của mình, lo lắng tiểu Phi liệu có chịu đựng nổi cái thứ đáng sợ này không. Đồng thời nàng cũng nghĩ, nếu cái thứ đáng sợ này dùng trên người mình, bản thân có thể chịu đựng nổi không? Có lẽ không thành vấn đề. Đến hài tử còn có thể sinh ra được, cái thứ này thì có gì đáng sợ chứ? Nhưng, cái thứ to lớn đến thế này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Trời ạ, cái thứ này thật nóng.
Dung An Dao rất tự nhiên vận dụng thủ pháp vuốt tuốt. Thủ pháp này không cần bất kỳ ai dạy dỗ hướng dẫn. Nữ nhân bẩm sinh đã biết vận dụng. Huống chi là Dung An Dao đã sống mấy chục năm. Nàng cũng biết giúp nam nhân vuốt tuốt, giống như việc đâm thọc giữa nam nữ vậy. Khác biệt duy nhất là, nữ không có chút cảm giác nào, còn nam thì sướиɠ khoái dễ chịu. Nghĩ đến đó, Dung An Dao lén liếc Doãn Xuyên một cái, chỉ thấy Doãn Xuyên khép hai mắt lại, dáng vẻ rất hạnh phúc.
Dung An Dao muốn khóc. Nghĩ lại mình thân là mẫu thân của hai đứa con, bình thường được người kính trọng, bây giờ lại trần như nhộng sờ sịt hạ thể của một vãn bối, đó là nỗi sỉ nhục biết bao. Nghĩ tới đây, Dung An Dao tủi thân rớt nước mắt.
Doãn Xuyên căn bản không hề nhắm mắt. Vì để giảm bớt cảm giác xấu hổ cho Dung An Dao, gã cố ý khép mắt lại thành một khe hẹp. Dung An Dao đột nhiên rớt nước mắt, Doãn Xuyên cũng nhìn thấy, lòng cũng mềm xuống. Vẫn nói nước mắt là vũ khí mạnh nhất của nữ nhân để đối phó với nam nhân, điều đó hoàn toàn đúng. Doãn Xuyên khó chịu nhất chính là nước mắt của nữ nhân. Đột nhiên, con quái vật đang ngỏng cao đầu, oai phong lẫm liệt mềm rũ xuống.
Dung An Dao kinh ngạc trợn to mắt, không nghĩ tới việc gạt nước mắt nơi khóe mắt. Nàng nhìn Doãn Xuyên với vẻ nghi hoặc khó hiểu, giống như nói, không liên quan tới tôi à, cái thứ đó đột nhiên xìu xuống chẳng hiểu ra làm sao cả.
Doãn Xuyên ngồi dậy, nhìn Dung An Dao nước mắt vòng quanh, nhẹ nhàng nói: "Dung a di, đừng khóc nữa, cháu biết, biết mình phạm tội đại nghịch bất đạo. Sự việc xảy ra đến mức này, cũng không phải là chuyện cháu muốn. Nhà tiểu Xuyên ở thôn quê, vì chuyện học hành đã phải sớm rời cha rời mẹ đến thành phố này học tập, sau đó đi làm, sau nữa là tình cờ gặp tiểu Phi và Dung a di. Có lẽ nguyên nhân là vì thiếu tình mẫu ái, nên lần đầu tiên cháu gặp Dung a di, trong lòng đã nảy sinh cảm giác gần gũi. Thêm nữa Dung a di không những xinh đẹp, lại ôn nhu hiền lành. Nói thật lòng, từ lần đầu nhìn thấy Dung a di, tiểu Xuyên quả thật đã yêu quý Dung a di như là nữ thần trong suy nghĩ của mình. Vừa rồi cháu có nói rồi đó, nếu như có được cô, cháu thà răng buông bỏ tiểu Lôi và tiểu Phi là lời thật lòng. Cô có thể không tin nhưng trời đất làm chứng. Còn như vì sao cháu làm cho cô nhục nhã như vậy, cháu cũng không biết nữa, có lẽ là lo sợ mất cô, cho nên mới liều một phen được ăn cả ngã về không. Nhưng cháu thực sự không muốn làm hại cô, càng không muốn cô rơi nước mắt"
Doãn Xuyên nói một tràng, đến nỗi Dung An Dao nghe cũng cảm thấy thương tâm. Nàng không ngờ nổi nội tâm Doãn Xuyên lại có tình cảm phức tạp như vậy, càng không ngờ nổi Doãn Xuyên lại sợ nước mắt nữ nhân. Nàng nghe người già nói, nếu một nam nhân sợ nước mắt nữ nhân, vậy người đó nhất định là nam nhân tốt. Bởi vì chỉ có nam nhân giàu tình cảm mới sợ nước mắt nữ nhân. Nam nhân có tình cảm phong phú có xấu thì cũng không đến nỗi xấu xa lắm.
Trái tim Dung An Dao đột nhiên mềm lại. Tâm tư vừa rối bời lại mâu thuẫn khiến nàng không biết phải làm sao. Vừa đúng lúc đó, một cái ôm của Doãn Xuyên đã triệt để phá vỡ phòng tuyến của Dung An Dao. Nàng dè dặt một thoáng, rồi ngả vào lòng Doãn Xuyên. Vầng ngực rộng giống như một mặt tường vững chắc, dựa lên bức tường trái tim đó, một cảm giác an toàn khó diễn tả thành lời dần lan ra khắp toàn thân Dung An Dao. Nàng mơ mơ màng màng.
Nữ nhân mơ màng rất dễ đầu hàng. Nữ nhân chỉ cần trái tim đầu hàng thì nhục thể cũng đầu hàng theo. Nàng không chống cự tình yêu của Doãn Xuyên nữa. Rất tự nhiên, tình yêu của Doãn Xuyên bắt đầu từ nơi tay. Tay gã bắt đầu yêu tha thiết khuôn mặt, đôi môi, cần cổ, nhũ phong, sau đó là nhũ đầu mẫn cảm của Dung An Dao. Nhũ đầu màu nâu nhạt rất nhỏ, nhưng dưới sự vân vê nhẹ nhàng của ngón tay Doãn Xuyên, nhũ đầu lớn dần, lại còn chuyển sang màu hồng, hồng đẹp đến như muốn ứa nước ra.
Mặc dù Doãn Xuyên rất tập trung tinh thần, nhưng gã vẫn quan sát người đẹp trong lòng. Sự biến hóa cực kỳ nhỏ bé của Dung An Dao không thoát khỏi ánh mắt của gã. Gã phát hiện cặp đùi đẫy đà của Dung An Dao không ngừng quắp vào nhau. Khuôn mặt đang nép sát vào ngực gã cũng phả ra hơi nóng nặng nhọc. Doãn Xuyên biết, Dung An Dao đã động tình. Đương nhiên gã không dễ dàng bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy. Tiếp theo đó, cặp nhũ phong đẹp đẽ của Dung An Dao bị dồn ép một cách vô tình, ép chặt đến sắp biến hình.
"A, ô ô, đau" Doãn Xuyên đáng hận còn dùng ngón tay kẹp mạnh nhũ đầu của Dung An Dao, hơn nữa còn không ngừng lấy sức kéo lên. Việc đó khiến Dung An Dao cảm thấy rất đau đớn. Nàng phát ra tiếng thét.
Đã gần ba mươi năm Dung An Dao không biết đến nụ hôn. Hôn môi thế nào nàng cũng chẳng thành thục hơn một thiếu nữ bao nhiêu. Lưỡi Doãn Xuyên rất khó cạy mở hàm răng của nàng. Doãn Xuyên chỉ đành nhéo mạnh nhũ đầu Dung An Dao một lần nữa. Dung An Dao không chịu nổi đau "a" lên một tiếng, Doãn Xuyên lập tức thừa cơ xông vào, săn lùng cái lưỡi mềm mại kia.
"Ách, tiểu Xuyên, tôi, , ," Dung An Dao, ngượng ngùng khi nói nhưng động tác lại rất lộ liễu, đưa bàn tay xinh của nàng ra, tóm lấy con mãng xà đã tràn đầy sinh lực, lại còn lão luyện tuốt lên vuốt xuống.
"Định nói gì vậy? Dung tỷ" Doãn Xuyên đã tách cặp đùi Dung An Dao ra. Giữa cặp đùi, trong khu rừng đen nhánh rậm rạp có một dòng suối nhỏ, trong khe suối nước chảy róc rách, trơn trượt. Nơi nguồn nước không ngờ lại có màu hồng phấn non mềm hệt như của thiếu nữ, khiến Doãn Xuyên kinh ngạc thán phục không thôi.
"Tôi, tôi, tôi khó chịu" Tình cảnh của Dung An Dao khiến cho Doãn Xuyên kinh ngạc đến trợn mắt há miệng. Chỉ thấy tay Dung An Dao đột nhiên bỏ con mãng xà to đùng của Doãn Xuyên ra, di chuyển đến mật huyệt bản thân. Ngón tay non mềm như cọng hành nôn nóng chọc vào trong khe phân bố những nếp thịt, bàn tay còn lại ốp lên nhũ phong bản thân, dùng sức vò nắn.
Chẳng trách tay nàng không hề mang trang sức. Một nguyên nhân e là đồ trang sức rất dễ gây tổn thương đối với những nơi mẫn cảm. Doãn Xuyên thương yêu giữ lấy ngón tay đang hoạt động trong mật huyệt, rút ra. Trên ngón tay đó còn dính theo chất dịch trong suốt.
Bị chặn lại đột ngột, Dung An Dao mở cặp mắt đang nhắm chặt, nhìn thấy tay mình bị Doãn Xuyên nắm chặt, nàng vừa khó chịu vừa hổ thẹn. Khó chịu vì bản thân tự ai ủi vừa mới có cảm giác thì bị chặn lại một cách vô tình. Nàng khó nhọc uốn éo thân thể, phát ra tiếng "ô ô" tỏ vẻ kháng nghị. Hổ thẹn vì bản thân không ngờ lại tự an ủi trước mặt một nam nhân. Tình cảnh đó khiến nàng hổ thẹn đến không biết giấu mặt vào đâu. Nàng không ngờ nổi mình lại thất thố đến độ như vậy.
"Ô ô, ô ô, Doãn Xuyên, cậu đừng cười, đừng cười Dung a di. A di khó chịu mới như vậy. ô ô" Khí chất cao quý của Dung An Dao trong thoáng chốc biến mất. Thay vào đó là dáng vẻ vừa lả lơi vừa đáng thương của một tiểu nữ nhân.
Doãn Xuyên ôn nhu cắn nhẹ lên nhũ đầu của Dung An Dao, nói: "Không cười, tiểu Xuyên sao có thể cười chứ? Bởi vì tiểu Xuyên muốn làm nam nhân của chị, cả đời bảo vệ chị, thỏa mãn chị, được không? Dung tỷ"
"Cả đời? Cậu không ăn hϊếp tôi, tôi đã thấy thỏa mãn rồi" Dung An Dao thẹn thùng nhìn con quái vật hung ác của Doãn Xuyên lắc lư trước âʍ ɦộ nàng. Dường như nàng đang khát vọng điều gì đó.
Thuận theo ánh mắt của Dung An Dao, Doãn Xuyên phát hiện cái gì làm Dung An Dao chuyên tâm như vậy. Gã gian giảo cười nói: "Vậy chị có đồng ý để em dùng cái này ăn hϊếp chị không?" Doãn Xuyên cố ý để qυყ đầυ đang trợn mắt chạm nhẹ lên âm thần của Dung An Dao. Đó đúng là sự khiêu gợi đáng sợ.
Dung An Dao cuống lên, lộ ra dáng vẻ ngây thơ của nữ nhân, chẳng còn để ý gì đến phong độ trưởng bối nữa, nũng na nũng nịu giải thích: "Tôi, tôi, tôi nói cậu ăn hϊếp tôi, chứ không nói thứ kia ăn hϊếp tôi" Nói rồi, tự mình nhịn không nổi muốn bật cười.
"A, tất, tất nhiên có thể. Doãn Xuyên, cậu thật đáng ghét, cọ, cọ sát nữa đi. Cẩn thận không tôi không gả con gái cho cậu" Dung An Dao nũng nịu kêu lên.
Doãn Xuyên cười. Gã biết bây giờ là lúc chinh phục nữ nhân tuyệt đẹp này. Gã đưa bàn tay Dung An Dao dính đầy ái dịch lên ngậm vào miệng, mυ'ŧ sạch sẽ đám ái dịch trong suốt đó, sau đó cầm tay nàng đặt lên cự vật của gã, nói với Dung An Dao: "Để tránh cho chị nói là em ức hϊếp chị, chị cứ tự đưa nó vào trong đi"
Dung An Dao nguýt Doãn Xuyên một cái bằng cặp mắt long lanh nước, nắm lấy nhục bổng thô chắc, nhắm chuẩn huyệt khẩu lầy lội, hẩy eo lên, lại còn gập một chân lên để sát với cự vật kia. Nhưng động tác tỏ ra hơi vụng về, nên tiểu huyệt tràn lan ái dịch kia cũng chỉ có thể đưa cự vật tiến vào một đoạn ngắn. Mặt nàng căng đỏ lên, uốn éo khẩn cầu Doãn Xuyên: "Cậu động một chút đi"
Doãn Xuyên không muốn trêu ghẹo Dung An Dao nữa, bởi vì một làn hương thơm dịu rất đặc biệt đột nhiên lan tỏa ra, hơn nữa càng lúc càng thơm, càng lúc càng đậm. Làn hương thơm dịu đó làm tê liệt thần kinh lý trí của Doãn Xuyên. Gã điên cuồng đâm cự vật cứng rắn như sắt vào trong nhục huyệt của Dung An Dao.
Không hề có tiếng động. Dung An Dao há to chiếc miệng xinh của nàng không hề cử động. Chỉ có ánh mắt nàng thất thần nhìn Doãn Xuyên.
"Dung a di, dung a di, chị sao vậy? Đừng dọa em nha" Thấy dáng vẻ kỳ quái đó của Dung An Dao, Doãn Xuyên kinh hoàng. Gã bất chấp vai bị móng tay cấu mạnh vào đau đớn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Dung An Dao.
Cũng may, Dung An Dao nửa khóc nửa nhõng nhẽo nói: "Ôi, cậu muốn mạng tôi cũng được, sao lại đột nhiên vào cả như thế? Dẫu sao cậu cũng phải cho a di một quá trình thích ứng chứ. Cậu cũng không nghĩ xem cái thứ kia của cậu đáng sợ đến thế nào. Thật chịu không nổi cậu, ai ôi, ai ôi"
"Tiểu Xuyên biết rồi. Dung a di, phía dưới của chị thật khít, có đau không?" Doãn Xuyên ôn nhu hôn lên làn môi hồng xinh tươi của Dung An Dao.
"Hơi một chút. Cậu cũng không nghĩ xem, a di đã mấy chục năm không chạm đến nam nhân, cậu sao lại không biết ôn nhu một chút chứ?" Dung An Dao nũng nịu. Hai chân nàng ngấm ngầm đan chéo lại kẹp lấy đồn bộ Doãn Xuyên.
"Đúng vậy, cứ mãi an ủi bằng ngón tay nhỏ, đâu có gặp phải trận đánh lớn" Doãn Xuyên cố ý trêu ghẹo Dung An Dao là muốn cho nàng thả lỏng. Gã đã cảm giác thấy có lực lượng áp lên đồn bộ gã. Doãn Xuyên hiểu rất rõ, vị nhạc mẫu tương lai mĩ lệ này muốn rồi.
"Nói rồi không được cười Dung a di, , cậu, , ," Dung An Dao muốn trách lại ngượng trừng mắt lên với Doãn Xuyên.
"Dung a di thật là không gặp phải trận đánh lớn mà. Có điều, bây giờ chị có thể thấy trận đánh lớn được rồi. Nào, chị nhìn này" Doãn Xuyên cợt nhả vươn thẳng người lên, sau đó từ từ rút dương v*t to lớn kia từ trong mật huyệt của Dung An Dao ra.
"A, , ," Cự vật rút ra kéo theo cả một mảng da^ʍ nhục non mềm, có thể thấy sự ma sát mạnh mẽ đến thế nào. Dung An Dao nhịn không nổi kêu lên.
"Nhìn kìa, chị nhìn xem tiểu động của chị khít đến thế nào. Chị xem, nước cũng chảy ra kìa" Doãn Xuyên đắc ý bày thứ đồ của gã ra với Dung An Dao.
"Tôi không, không nhìn" ái dịch lan ra tưới nhuần cho cả nhục huyệt, Dung An Dao cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng ngượng ngùng thử chuyển động.
Doãn Xuyên ôn nhu phối hợp với sự chuyển động của Dung An Dao. Dần dần, bọn họ càng lúc càng hiểu ngầm, càng lúc càng tự nhiên, ái dịch tràn trề bôi trơn cho đường ống quấn quýt của họ. Họ bắt đầu hưởng thụ niềm vui của tính dục.
"A, a, a di dễ chịu quá" Hai mắt Dung An Dao khép hờ như tơ.
"Sau này em muốn chị ngày ngày dễ chịu như vậy. Em ngày ngày làm với a di chị. Ha, khít thật" Doãn Xuyên cũng không nén nổi tình tự.
"Ư, tôi muốn cậu ngày ngày bồi tiếp tôi"
"Được, tiểu Xuyên cũng không bồi tiếp tiểu Phi và tiểu Lôi nữa, chỉ bồi tiếp một mình Dung a di thôi"
"Không được, cậu cũng, cũng phải bồi tiếp chúng. A di rất dễ, dễ dàng thỏa mãn. a, a, sướиɠ quá" Động tác của Dung An Dao càng lúc càng nhanh, làn da trắng ngần dần dần thấm ra mồ hôi li ti. Nàng uốn éo bờ mông phong mãn, nghênh đón mỗi lần chọc vào của Doãn Xuyên. Những cú chọc vào rất hoàn mỹ, lần nào cũng có thể chọc đến tận gốc. Nghênh đón cũng rất hoàn mỹ, mỗi lần đều có thể đón cự vật vào đến trong cùng.
Có thể do Dung An Dao ra khỏi nhà khá lâu rồi. Các con gái có chút lo lắng. Họ muốn biết hành tung của mẫu thân, cho nên điện thoại của Dung An Dao vang lên.
"Đinh...." tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên, nhưng tiếng nhạc êm tai không so được tiếng va chạm "ba ba" dễ nghe. Cho nên Doãn Xuyên và Dung An Dao căn bản đều không buồn để ý đến tiếng chuông điện thoại reo. Doãn Xuyên điên cuồng hôn môi Dung An Dao. Hai tay gã thô lỗ giày vò nhũ phong của Dung An Dao. Lúc này Doãn Xuyên chẳng hề ôn nhu chút nào, nhưng Dung An Dao lại rất thích. Nàng còn ưỡn bộ ngực hoàn mĩ lên khuyến khích Doãn Xuyên.
Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ hết reo lại ngừng, hết ngừng lại reo, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Không biết làm sao, Dung An Dao đành thở hổn hển nói với Doãn Xuyên: "Nghe nghe điện thoại, sợ, sợ có chuyện gì gấp"
"Ư, không" Đến lượt Doãn Xuyên ngúng nguẩy.
"Nghe mà, bằng không điện thoại kêu không ngừng, phiền chết được" Dung An Dao bật cười khúc khích, hôn một cái lên mặt Doãn Xuyên.
"Vậy tắt điện thoại đi" Doãn Xuyên lục tìm túi xách của Dung An Dao. Vào lúc bận rộn đó, gã vẫn không quên chọc vào hoa tâm Dung An Dao.
"Ai da, cậu thật xấu xa nha" Dung An Dao yêu kiều quở trách.
Nhưng Dung An Dao không tắt điện thoại, bởi vì số điện thoại ở nhà hiện trên màn hình. Người nhà kiếm nàng, đương nhiên nàng không thể tùy tiện tắt máy. Lúc nối máy, Dung An Dao không quên đặt một ngón tay lên miệng. Ý tứ rất đơn giản, hy vọng Doãn Xuyên không gây ồn, tránh để con gái nghe thấy.
"Này, tiểu Lôi à, có chuyện gì vậy. Hả, điện thoại để trong túi không nghe thấy." Dung An Dao giải thích với Vân Vũ Lôi vì sao lâu như vậy mà không bắt điện thoại.
"Vẫn còn ở nhà Doãn Xuyên ạ?" Đầu đằng kia, Vân Vũ Lôi hỏi dò mẫu thân Dung An Dao. Xem ra Dung An Dao đến nhà Doãn Xuyên, Vân Vũ Lôi cũng biết.
"Đúng vậy, vẫn còn nói...." Hàng mi Dung An Dao nhíu chặt lại. Nàng đang cố hết sức nhẫn nhịn cảm giác tê buồn toàn thân. Đó là vì Doãn Xuyên chẳng hề vì Dung An Dao nói chuyện điện thoại mà từ bỏ động tác của gã. Nhục bổng to mập của gã vẫn đang lao động, vẫn đang đánh chiếm mật huyệt của Dung An Dao. Mặc dù mức độ động tác không lớn, nhưng lực đạo miết vào âm thần ngược lại mạnh mẽ hơn.
"Mụ, mẹ sao vậy? Mẹ khó chịu à? Có cần con qua đó không?" Tiếng rêи ɾỉ đột ngột của Dung An Dao khiến Vân Vũ Lôi kinh hãi. Nàng quan tâm hỏi mẫu thân Dung An Dao.
"A, mụ không sao, hôm trước mụ luyện yoga, không cẩn thận bị sái, sái cổ. Hiện Doãn Xuyên giúp mụ xoa, xoa bóp một chút, ôi..." Dung An Dao không biết làm sao, chỉ đành nói dối. Nhưng Doãn Xuyên đúng lúc đó lại bất ngờ gia tăng lực lượng eo lưng, dốc sức đâm mạnh cự vật vào mật huyệt mấy cái. Mấy cái thọc mạnh đó là Doãn Xuyên cố tình, cho nên lực lượng đầy đủ, chọc cho Dung An Dao hoa dung thất sắc, toàn thân run rẩy, còn phát ra tiếng rên thật lớn.
"À, thì ra là vậy. Không ngờ Doãn Xuyên lại biết mát xa" Vân Vũ Lôi vốn đã yên lòng, có điều nàng lại nghe thấy tiếng kêu rất đau đớn của Dung An Dao. Nàng lo lắng hỏi: "Mụ, làm sao vậy?"
Dung An Dao toàn thân mềm nhũn. Thậm chí đến cả giọng nói của nàng cũng rất yếu ớt: "Là, là Doãn Xuyên quá, quá mạnh tay" Nếu ánh mắt có thể đánh người, lúc này Doãn Xuyên đã bị Dung An Dao đánh đến thương tích đầy mình rồi. Nàng rất tức, nhưng lại không giận nổi. Còn Doãn Xuyên lại vui vẻ dùng miệng ngoạm lấy song nhũ của Dung An Dao. Dưới thân, dương cụ của gã cứ như đóng cọc, hết lần này đến lần khác đóng vào nhục huyệt của Dung An Dao.
Trong điện thoại Vân Vũ Lôi vừa khéo nghe thấy tiếng "bép bép" rất lớn. Nàng nổi giận, nói trong điện thoại: "Mụ, chuyển điện thoại cho Doãn Xuyên."
Dung An Dao bất lực, chỉ đành đưa điện thoại cho Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên nháy nháy mắt với Dung An Dao, đón lấy điện thoại. Gã vừa alo một tiếng, Vân Vũ Lôi đã hét lên: "Thân thể mẹ em không khỏe, anh đừng có ấn mạnh quá, làm cho mẹ em không thoải mái, xem em sau này còn lý đến anh không?"
"Yên tâm, công phu mát xa của anh rất tuyệt, mẹ em..." Doãn Xuyên cố ý nhìn Dung An Dao ở ngay đó một cái, cười nói tiếp: "Hiện giờ mẹ em nhất định rất thoải mái, không tin, anh để cô ấy nói với em" Nói rồi, Doãn Xuyên chuyển điện thoại đến bên miệng Dung An Dao, sau đó nháy mắt ra hiệu với Dung An Dao, lại tặng cho nụ hôn gió.
Dung An Dao tức tối trừng mắt lên với Doãn Xuyên, bất lực nói vào điện thoại: "Ư, tiểu Xuyên ấn, ấn, ấn không tệ. Mụ rất thoải mái. Được rồi, lát nữa mụ sẽ về, con nấu cơm trước đi" Nói rồi, cũng chẳng buồn để ý xem Vân Vũ Lôi có nghe rõ hay không liền tắt máy. Bởi vì cái tên Doãn Xuyên cực kỳ đáng ghét đó lại bắt đầu một đợt tấn công mới.
"Ai ôi" lần này là tiếng kêu thảm của Doãn Xuyên. Bời vì Dung An Dao vươn thẳng thân thể, cắn mạnh một cái lên cổ Doãn Xuyên. Doãn Xuyên kêu lên một tiếng, ngã vật xuống. Dung An Dao ngược lại nằm úp lên người Doãn Xuyên, còn hai bộ phận xoắn lấy nhau một chỗ kia không ngờ chẳng hề tách rời ra.
Không những không tách rời, mà vì Dung An Dao ở bên trên khiến cho cự vật ngược lại càng thọc vào sâu hơn, càng triệt để hơn.
"Ư, ư, ư" Dung Ao Dao bị chọc ghẹo một hồi không kiềm chế nữa. Nàng quẳng sạch mọi vấn đề phải chú ý đến, mọi nỗi tu nhục, bắt đầu can đảm buông thả bản thân. Nàng giống như một con tuấn mả tung vó cuồng bôn trên thảo nguyên, tự do phóng túng.
Doãn Xuyên ôm lấy cặp mông tròn lẳn của Dung An Dao, nâng mạnh lên, rồi lại thả xuống, cho đến khi Dung An Dao kêu thảm nằm phục xuống người gã, gã cũng không ngừng lại, bởi vì gã cũng cần phóng tinh hoa tình ái ra.
"Ha...." Thân thể run rẩy báo hiệu mọi thứ đã kết thúc. Từ ve mặt thỏa mãn của hai người có thể thấy, mọi thứ đã kết thúc hoàn mĩ đến thế nào.
Dung An Dao mềm nhũn ra, nhũn như một lớp bông. Doãn Xuyên kinh ngạc phát hiện làn da Dung An Dao rướm ra một lớp chất lóng lánh. Không phải là mồ hôi, bởi vì sờ vào có cảm giác trơn ngậy. Toàn thân nàng như được phủ đều lên một lớp dầu trong suốt, óng ánh phát sáng. Không những trong suốt lóng lánh, da dẻ ấn xuống còn cực kỳ đàn hồi, hệt như da dẻ thiếu nữ.
Doãn Xuyên trợn mắt há miệng. Gã còn đang nằm im thì một việc kỳ quái khác lại xảy ra. dương v*t vẫn còn nằm sâu tít trong hoa phòng của Dung An Dao giống như bị lớp thịt mềm tứ phía bao vây, hơn nữa lại bắt đầu nhu động. Lúc này, làn hương thơm dịu rất đặc biệt, rất quái dị kia lại lan tỏa ra. Làn hương thơm dịu lần này không những sinh ra tác dụng thôi tình, lại còn làm cho Doãn Xuyên khoan khoái dễ chịu cả thể xác lẫn tinh thần, hơi thở ổn định như không.
"Thế này là thế nào?"
"Hử?" Dung An Dao lười nhác hử một tiếng bằng giọng mũi hỏi lại.
"Em như thấy chẳng mệt tý nào" Doãn Xuyên nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Hích" Dung An Dao nhịn không nổi bật cười. Nàng bò dậy khỏi l*иg ngực Doãn Xuyên, yêu kiều nói: "Được rồi, lợi hại rồi, nam nhân bé nhỏ của tôi, đừng có mèo khen mèo dài đuôi nữa. Cậu đối phó được tôi, nhưng nếu sau khi cậu cưới hai đứa con gái của tôi rồi, cậu sẽ làm thế nào? Dù sao, dù sao, cậu không thể lạnh nhạt đối với tôi. Dung An Dao tôi đã sống cả đời, nhưng đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên thoải mái như thế này. Cậu từng nói muốn chiếu cố cho tôi suốt đời, hừ, bây giờ cậu có muốn nuốt lời cũng không được"
"Sao em lại hối hận chứ? Tểu Xuyên không những không lạnh nhạt đối với chị, còn ngày ngày ân ái cùng chị" Doãn Xuyên mặt mày hớn hở tuyên thệ tình yêu của mình.
"Ngày ngày, cậu có thể sao?" Dung An Dao cười khúc khích.
"Đương nhiên có thể. Chẳng lẽ chị không cảm giác thấy chút gì sao?" Doãn Xuyên đắc ý hôn Dung An Dao một cái.
"Trời ạ, thật là, ai da, lại, lại chọc vào rồi. Sao lại, sao lại lợi hại như vậy?" Dung An Dao rất ngạc nhiên vui mừng. Bởi vì con mãng xà to lớn kia lại khôi phục oai thế, nhét chật căng cả hoa phòng của Dung An Dao.
"Sao nào? Làm thêm lần nữa chứ?" Doãn Xuyên ôm lấy mông Dung An Dao bắt đầu chuyển động.
"Hay là, thôi đi, cậu nghỉ ngơi một lát, hôm khác a di lại cùng với cậu, với cậu,,,, a, to quá" Dung An Dao vờ từ chối nhưng lại dấn tới. Có điều, nàng vẫn rất kinh hãi trước năng lực của Doãn Xuyên.
"Hôm khác cái gì? Bây giờ liền, , liền chơi chị" Thấy Dung An Dao vờ vịt chối từ, Doãn Xuyên thô lỗ chửi một câu.
"Cậu im miệng, không ngờ cậu lại nói câu như vậy với nhạc mẫu tương lai. Tôi yêu cầu cậu phải xin lỗi" Lúc Dung An Dao nói câu đó quả thật có vài phần phong phạm bậc trưởng bối. Nhưng khi Doãn Xuyên thúc mạnh nàng mấy nhát, Dung An Dao lập tức lộ nguyên hình.
"a, a, tiểu Xuyên, tôi muốn cậu ngày nào cũng làm cùng tôi, , , a, a, , ,"
Tiếng rêи ɾỉ kéo dài của Dung An Dao lại một lần nữa vang vọng không ngừng trong căn phòng trống trải.