Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 7: Bí mật


Doãn Xuyên vừa khép cánh cửa tủ đồ lại, gã liền cảm thấy hối hận, bởi vì tiếng bước chân vang lên tiến về phía phòng ngủ. Nhưng khi người kia rón rén bước vào phòng ngủ, Doãn Xuyên lại thầm cười khổ, bởi vì người kia thì ra là Lý Nhã.

Có lúc Doãn Xuyên thật không hiểu vì sao ông trời lại cứ nhằm vào giây phút quan trọng mà sắp xếp cái gai này đến bên cạnh gã.

Tim Doãn Xuyên như chìm xuống. Gã như phát khóc, bởi vì Lý Nhã lại bước về phía tủ đồ.

"Bao nhiêu là y phục đẹp thế này, hứ, kêu chị ấy tặng một, hai bộ cũng không bằng lòng, còn nói cái gì mà tuổi còn nhỏ, không thích hợp. Ta thấy là không cam lòng cho thì đúng hơn." Lý Nhã vừa nhìn đông ngó tây vừa lẩm bẩm. Trong phòng rất yên tĩnh, Doãn Xuyên nghe rõ mồn một.

Lý Nhã bước đến trước tủ đồ, xem xét trên dưới, gần như mặt đối mặt với Doãn Xuyên. Cũng may cách một cái cửa kéo, Doãn Xuyên lại lấy một bộ y phục chắn trước mặt mình.

Tiếng kéo ngăn kéo vang lên, Doãn Xuyên nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Lý Nhã. Gã chăm chú nhìn một cái, thấy Lý Nhã cầm lên một bộ đồ lót đầy tính cảm mỏng như cánh ve. Nội y không những gần như trong suốt mà còn hở khắp nơi. Mặc kiểu y phục này mà không mê chết nam nhân mới lạ.

"Loại y phục này mà cũng có người mặc, thật quá lẳиɠ ɭơ. Xem ra bà chị dâu này và tỷ muội nhà Vân gia đều là đồ phóng đãng. Ha ha, có điều lão da^ʍ trùng lại thích đãng phụ, nhìn bộ dạng lão nhìn nữ nhân thật mắc ói, ta thèm vào, ta chẳng mặc loại y phục thế này." Lý Nhã không ngừng tuôn ra những câu mắng chửi, Doãn Xuyên ở trong tủ tức tối chửi thầm Lý Nhã là đồ biếи ŧɦái.

Không ngờ Lý Nhã lại đột nhiên xoay chuyển ý niệm, nói: "Thử mặc một chút xem thế nào cũng chả sao, dù sao cũng không ai nhìn thấy." Nói xong, nàng hồn nhiên cởi y phục, ngay cả áo nịt và nội khố cũng cởi sạch, động tác lại còn rất nhanh nhẹn.

Doãn Xuyên mở to hai mắt. Ở hồ bơi lúc trước phát hiện Lý Nhã mặc đồ bơi, thân thể đã trở nên rất thành thục, không ngờ vóc dáng sau khi cởi sạch đồ càng khiến người ta nghẹt thở. Nhũ phong nở nang săn chắc đến nỗi dù bước đi thế nào cũng không rung rinh quá, không biết nguyên nhân có phải là do ăn nhiều hamberger?

Doãn Xuyên thầm nghĩ, bởi vì gã biết Lý Nhã thích ăn những thứ như hamburger, khoai tây chiên. Càng khiến Doãn Xuyên kinh ngạc hơn là phía dưới của Lý Nhã lại trụi thụi lụi một mảng, một cọng cỏ cũng không có, hệt như một cái bánh màn thầu.

Doãn Xuyên phát hiện huyết dịch bản thân đang dồn xuống tụ tập ở thân dưới. Sao lại thế chứ? Sao ta lại có phản ứng như vậy với cái đồ biếи ŧɦái này? Doãn Xuyên bất lực thở dài. Gã nhớ rằng nữ nhân thường nói nam nhân là động vật dùng hạ thể để suy nghĩ, xem ra câu nói này quá chuẩn.

Lý Nhã mặc bộ nội y tính cảm vào, còn xỏ cả một chiếc quần dây do mấy sợi dây buộc lại tạo thành, vẻ mặt thẹn thùng ngắm phải ngó trái, một hồi nhấp nhô núi non, một hồi cong cong bờ mông, sau đó đắc ý nói: "Ta mặc cũng không đến nỗi tệ", đến nỗi Doãn Xuyên nấp trong tủ phải kêu lên không chịu nổi. Doãn Xuyên phát hiện không nữ nhân nào có được khí tức thanh xuân toát ra từ thân thể Lý Nhã, kể cả Vương Cảnh. Tay gã nhịn không được mò xuống hạ thể bản thân. Gã vuốt tuốt bộ vị đã nở ra đến cực điểm.

Đột nhiên, một tiếng mở cảnh rõ ràng vang lên, khiến cho Doãn Xuyên lại hoảng sợ nhảy dựng lên. Có điều Lý Nhã càng hoảng hơn. Nàng nhìn trái ngó phải, trong lúc cấp bách, nhặt y phục dưới đất lên, đẩy cánh cửa kéo của tủ đồ ra rồi lách mình vào trong.

Tủ đồ gọi là lớn, là nói lớn đối với y phục, nhưng nếu đồng thời nhồi vào hai người lớn thì lại nhỏ đến đáng thương. Doãn Xuyên trốn vào trong tủ còn phải khom người, hiện giờ lại tăng thêm một người thì đúng là tim kề tim, tay chạm tay, mũi chạm trán.

"A, ô" Trong bóng tối, Lý Nhã bị một bàn tay bịt chặt lấy miệng. Bên tai nàng vang lên giọng nói của Doãn Xuyên: "Xuỵt, đừng kêu, là anh, Doãn Xuyên."

Lý Nhã thực không ngờ nổi mình lại đυ.ng phải Doãn Xuyên trong tủ đồ này, nàng hết hồn sững người ra đến mấy giây. Trong lúc hoảng loạn, y phục trên tay cũng rớt xuống trong tủ. Trong gần mười giây đó, thần thể gần như lõα ɭồ của nàng bị Doãn Xuyên ôm cứng.

Cũng may, cho dù nhắm mắt lại Lý Nhã cũng có thể nhận ra giọng của Doãn Xuyên, lại thêm trong tủ mặc dù u ám nhưng trong ánh sáng lờ mờ vẫn có thể nhận ra hình dáng của đối phương, trái tim này mới hơi yên ổn lại.

"Sao anh lại ở đây?" Đó là câu đầu tiên Lý Nhã hỏi sau khi bình tĩnh lại, cũng là câu Doãn Xuyên muốn hỏi Lý Nhã. Có điều lúc này Lý Nhã mới đột nhiên nhớ ra trên cơ thể mình chỉ có một mảnh nội y trống hơ trống hoác, chẳng khác gì so với việc không mặc chút y phục nào, hơn nữa còn bị gã nam nhân mình ghét, ghét nhất ôm ấp. Đó đơn giản là nỗi hổ thẹn cực lớn. nàng vội vàng định giãy giụa tránh thoát bị Doãn Xuyên ôm.

"suỵt, đừng nói, đợi sau khi ra ngoài sẽ giải thích với em. Xuỵt, có người vào đó." Doãn Xuyên gần như áp sát và má Lý Nhã, nói khẽ vào tai Lý Nhã.

Lý Nhã chỉ đành giữ im lặng. Nàng cũng không muốn để người đến biết nàng lén vào căn phòng này. Cùng với tiếng bước chân càng lúc càng gần, Doãn Xuyên và Lý Nhã cùng nhìn qua khe song cửa tủ gỗ thấy có người đi vào phòng ngủ. Có điều không phải chỉ một có một người tiến vào phòng ngủ mà là hai người. Một người là Lý Kha, còn một người lại là một đại mĩ nữ mặt tròn như trứng ngỗng, mày như vẽ, dáng điệu thướt tha. Mĩ nữ đó không chỉ đẹp mà nét quyến rũ toát ra từ đôi chân dài miên man của nàng đến cả Doãn Xuyên đang nấp trong tủ cũng cảm nhận được.

Đó vốn là một bí mật, nhưng lại bị Doãn Xuyên và Lý Nhã cùng phát hiện.

Doãn Xuyên đã có tâm lý chuẩn bị sẵn với bí mật này, còn Lý Nhã thì thiếu chút nữa bật kêu lên. Cũng may Doãn Xuyên phản ứng rất nhanh. Bàn tay gã lại một lần nữa bịt chặt lấy miệng Lý Nhã.

"Anh liều thật đấy. Chẳng lẽ anh không sợ Vương Cảnh quay về?" hai taymĩ nữ đó bá cổ Lý Kha, ánh mắt nhìn Lý Kha đầy vẻ quyến rũ.

"Đó là Vân Vũ Phi phải không?" Doãn Xuyên thấp giọng hỏi Lý Nhã. Lý Nhã bị bịt miệng không nói được ra lời, nhưng nàng giận dữ gật gật đầu. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt nàng như phát hỏa.

"Đương nhiên không sợ. Anh chỉ sợ trong lòng mãi nhớ em." Tay Lý Kha đã tóm lấy nhũ phong cao vυ't của Vân Vũ Phi, không ngừng nghịch ngợm. Trong tủ đồ Doãn Xuyên rầu rĩ trong lòng. Tại sao hai tỷ muội Vân gia dáng vẻ đều mê người như vậy? Vì sao bộ ngực hai tỷ muội họ đều cao vυ't đầy đặn như vậy? Chẳng lẽ là do di truyền?

"Biết thừa là gạt em. Ai chẳng biết Cảnh muội muội nhà anh đẹp. Anh, ư, ư, anh còn sờ sịt nữa? Đêm qua anh làm người ta mấy lần, hại người ta sáng nay không thể đi bơi, ư, em muốn anh bồi thường." Tiếng rêи ɾỉ của Vân Vũ Phi như tiếng gọi lạc thú. Có điều tiếng nàng kêu thật khiến nam nhân phát cuồng.

Tiểu Phi Phi của anh, em là người đẹp nhất thế giới, muốn anh bồi thường cái gì, anh đồng ý hết." Bàn tay Lý Kha đã nhẹ nhàng làm cho váy của Vân Vũ Phi rớt xuống.

Doãn Xuyên cảm thấy cặp giò đẹp của Vân Vũ Phi quả thật là danh bất hư truyền, hoàn mĩ đến mức khiến người ta cảm thán cho sự thần kỳ của tạo vật thế gian.

Lý Kha quỳ xuống, quỳ trước cặp đùi hoàn mĩ. Môi hắn bắt đầu hôn nhẹ dọc theo chân Vân Vũ Phi từ dưới lên trên, cho tới tận vùng đất cỏ cây xanh tốt của Vân Vũ Phi. Đôi chân đi giày cao gót của Vân Vũ Phi dang rộng ra đứng đó, cho đến khi đầu lưỡi của Lý Kha mò vào trong nhục huyệt ướŧ áŧ của nàng, Vân Vũ Phi mới yêu kiều kêu: "Buồn, buồn quá."

Sau một tràng rêи ɾỉ rung động lòng người, Doãn Xuyên không còn nhìn thấy gì nữa, bởi vì một bàn tay nhỏ xinh mềm mại đã che kín mắt gã lại. "Không cho nhìn, đúng là một đôi gian phu da^ʍ phụ." Lý Nhã giận dữ hổn hển mắng. Chỉ có điều thanh âm của nàng rất nhỏ. Nàng còn không cho phép Doãn Xuyên xem cảnh ô uế đó.

Nhưng, không nhìn thấy không có nghĩa là không nghe thấy. Tủ đồ đứng ngay trước giường, cũng chỉ cách nhau ba, bốn thước, tiếng động bọn họ phát ra rõ ràng như kêu lên ở bên tai. Hơn nữa hai người trên giường đơn giản là chẳng chút kiêng dè, tiếng bọn họ kêu la không chỉ rất to mà còn rất dâʍ đãиɠ.

"A, a, to quá, chọc nát tiểu huyệt huyệt của Phi Phi đi."

"Chơi chết em, chơi chết nữ nhân cả nhà em."

Đơn giản là cực kỳ khó nghe, có điều Lý Nhã nghe thấy cũng mặt đỏ bừng tim đập thình thịch. Doãn Xuyên thì huyết mạnh căng phồng như sắp nổ tung. Đến lúc đó gã mới nhận ra toàn thân nữ nhân trong lòng gã toát ra khí tức đầy cám dỗ. Chạm tay vào, da dẻ trơn láng như tơ lụa. Nhũ phong cao vυ't kia áp chặt lên ngực gã thật giống như hai quả bom khiến người ta phải phạm tội.

Lý Nhã cũng rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa của thân thể Doãn Xuyên, đặc biệt là thứ áp chặt lên âm bộ nàng. Thứ đó nóng như lửa, nung nàng đến toàn thân như mất hết hơi sức.

Quả thật Lý Nhã bị hư thoát, bởi vì bàn tay Doãn Xuyên như vô tình lại như cố tình dạo chơi nơi đồn bộ Lý Nhã, hạ thể cũng như vô ý lại như cố ý chọi vào hạ thể Lý Nhã. Không gian chật hẹp của tủ đồ khiến Lý Nhã toàn thân gần như lõα ɭồ không cách nào tránh né được. Thân thể nàng run rẩy dữ dội.

"Doãn Xuyên, đỡ em mặc y phục." Dù sao cũng là một nữ hài đơn thuần thiếu từng trải, cảm giác sỉ nhục trong nội tâm buộc nàng phải chống cự lại sự cám dỗ.

Nhưng, trong không gian nhỏ hẹp như vậy, nàng mặc y phục có dễ gì đâu? Doãn Xuyên giúp Lý Nhã mặc y phục, nhưng gã không hề ngoan ngoãn gì, chẳng bằng nói là gã giúp Lý Nhã mát xa. Tay gã không hề rời xa cặp nhũ phong rắn chắc kia, lại còn thừa cơ vê nhũ đầu vài cái. Chiếc áo pull của Lý Nhã còn chưa qua được cổ, nàng đã nhũn ra ngã vào lòng Doãn Xuyên.

"Lão, lão da^ʍ trùng, em, em cho anh biết, anh, anh chết chắc rồi." Lý Nhã thở hào hển.

"Anh không làm gì hết à nha? Không phải là giúp em mặc y phục sao" Doãn Xuyện định ngụy biện.

"Ai da" Doãn Xuyên nghiến chặt hàm răng, chỉ phát ra tiếng kêu nhỏ, bởi vì Lý Nhã nằm bò trong lòng Doãn Xuyên đã cắn mạnh một cái lên cổ gã.

Thấy dáng vẻ đau đớn của Doãn Xuyên, Lý Nhã đắc ý dựng một ngón tay lên trước miệng "Xuỵt" một tiếng.

Du͙© vọиɠ của Doãn Xuyên rút lui một chút theo cơn đau như xé đó. Có điều, màn kí©ɧ ŧìиɧ bên ngoài tủ đồ đã kết thúc.

"Tiểu Phi, em phải biểu hiện cho tốt trong đợt đóng phim này đó. Đạo diễn Trương rất coi trọng em đó. Em phải dụng tâm, biết chưa." Đó là câu nói của Lý Kha.

"Thật sao? Đạo diễn Trương nói với anh à? Tuyệt quá, cám ơn anh, Lý Kha ca ca."

Doãn Xuyên nổi hết da gà.

"Đúng vậy, tháng sau khi tiền rót về, đạo diễn Trương sẽ tổ chức cho mọi người ra nước ngoài quay ngoại cảnh, hình như là đi Pháp."

"Oa, tuyệt quá, em muốn đi Pháp lâu lắm rồi nhưng mãi không có cơ hội. Em muốn đi Paris, đi liên hoan phim Cannes. Em muốn mua nước hoa."

"Ha ha, sau này em thành danh rồi phải nhớ ký tặng cho anh đấy."

"hi hi, em cũng muốn anh ký cho em, muốn đại nhục bổng của anh ký cho em, hí hí." Lại một tràng cười dâʍ đãиɠ phóng túng vang lên.

"Em nha, nhớ mang chút lễ vật tặng đạo diễn Trương. Em biết không, ông ấy tuyển em sau khi từ chối rất nhiều diễn viên vừa xinh đẹp trẻ trung vừa có thực lực đó, em phải cám ơn người ta."

"Vậy đương nhiên, có điều tặng cái gì mới tốt đây? Anh nghĩ giúp em."

"Cũng thật khó nghĩ. Đạo diễn Trương chẳng thiếu thứ gì. Có điều, nghe nói ông ấy thích sưu tầm một ít đồ cổ. A, trong nhà em không phải là có mấy cái chén sứ sao? Tùy tiện chọn một cái, lại mua một cái hộp gấm cho vào đem tặng đạo diễn Trương, anh đoán ông ấy nhất định sẽ rất hài lòng."

"Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Lễ vật như thế có ít quá không. Mấy cái chén đó vàng không ra vàng, xanh chẳng ra xanh, đáng mấy đồng chứ? Đừng nói một cái, có là hai cái chũng không thành vấn đề. Lý Kha ca ca, có phải chúng ta quá keo kiệt không?"

"Ài, em không hiểu chuyện đó rồi. Bây giờ tặng đồ phải nghiên cứu sở thích. Thứ giá trị mà người ta không thích thì cũng toi công. Mấy cái chén nhà em mặc dù không đáng giá nhưng người ta thích là được. Anh và đạo diễn Trương quan hệ với nhau cũng không phải bình thường, anh thấy, chọn một cái là được."

"Được rồi, Phi Phi nghe anh vậy. Ư." Lại thêm một trận triền miên.

"Được rồi, được rồi, em mau về nhà chuẩn bị đi, đạo diễn Trương tối sẽ đến." Thật ra, Lý Kha rất sợ Vương Cảnh đột nhiên trở về nhà, như vậy sẽ làm hỏng kế hoạch của hắn.

Một kế hoạch rất hoàn mĩ.

"Ờ, vậy em về đây."

Cuối cùng Vân Vũ Phi cũng đi. Lý Kha nhấc điện thoại lên. Trong điện thoại hắn nói lộ ra một bí mật kinh người. Vừa khéo, Doãn Xuyên cũng nghe được bí mật đó.

Nói chuyện điện thoại xong, Lý Kha đi vào phòng tắm. Đương nhiên hắn muốn tẩy rửa những vết bẩn trên thân thể. Nam nhân thông minh sau khi ăn vụng đều biết thanh lý chiến trường. Lý Kha là nam nhân cực kỳ thông minh.

"Đừng ngủ nữa, đi thôi." Không ngờ Lý Nhã lại ngủ thϊếp đi trong lòng Doãn Xuyên, đến cả nhũ phong cao vυ't của mình bị Doãn Xuyên tóm chặt lấy nàng cũng không nhận ra. Có lẽ nàng cảm giác thấy nhưng chẳng buồn quản nữa.

Lợi dụng lúc Lý Kha tắm rửa, Doãn Xuyên và Lý Nhã thoát ra khỏi nhà Lý Kha như hai tên trộm vặt.

"Chị dâu em muốn anh giúp chi ấy điều tra xem anh em có tư tình gì với Vân Vũ Phi không, cho nên mới vào trong phòng của anh em." Trước sự tra hỏi của Lý Nhã, Doãn Xuyên chỉ đành nửa thật nửa giả giải thích.

"Hừ, anh em cũng muốn em giúp canh chị dâu. Anh ấy cũng nghi ngờ chị dâu nɠɵạı ŧìиɧ. Bây giờ xem ra cả hai người đều không phải là người trung thành. Sau này em không quản chuyện xấu của họ nữa. Anh cũng không được phép quản, biết chưa?" Ngữ khí của Lý Nhã giông như ra lệnh.

"Ờ, vậy hẹn gặp lại, anh về nhà đây." Doãn Xuyên đáp lại một câu rồi đi như chạy. Ngay ánh mắt Lý Nhã gã cũng không dám nhìn.

Nhưng đi chưa được vài bước, Doãn Xuyên chột dạ cảm giác lần này có chút phiền phức rồi, bởi vì bất kể gã đi đến đâu Lý Nhã cũng theo đến đó.

"Này, Lý đại tiểu thư, anh nói với em rồi, em cần làm gì cứ đi làm đi, đừng đi theo anh nữa được không?"

"Được" Lý Nhã đáp lại rất thẳng thắn. Doãn Xuyên rất cao hứng.

Nhưng khi gã rút chìa khóa mở cửa nhà mình ra, một bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn đã lách theo vào phòng. Doãn Xuyên vừa nhìn, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đó không phải là Lý Nhã thì là ai nữa?

"Em, em sao lại đến đây?"

"Hắc hắc, chẳng lẽ anh quên mất em nói gì rồi à?" Lý Nhã cười lạnh.

"Nói gì?""

"Em nói rồi, lão da^ʍ trùng, anh chết chắc rồi."

"Này, đợi đã, ai da, ai da."

"Em cho anh sờ này, em cho anh sờ này, anh khoái sờ lắm phải không? Lại đây, sờ nữa đi, chạy đi đâu chứ? Sờ nữa đi, lão da^ʍ trùng, em cho anh biết, hôm nay anh chết chắc rồi."

oOo

Trời lờ mờ sáng, Vương Cảnh đã tỉnh dậy.

Đúng, Vương Cảnh mất ngủ. Trước giờ nàng vốn ngủ rất tốt, bởi vì sắc đẹp của nữ nhân chủ yếu nhờ vào việc nghỉ ngơi bảo dưỡng. Vương Cảnh hiểu rất rõ nguyên tắc cơ bản việc bảo vệ nhan sắc của nữ nhân, nhưng nàng vẫn mất ngủ. Bởi vì nàng đã nhắn cho Doãn Xuyên hơn hai mươi tin nhắn mà như đá chìm đáy biển. Nàng lại gọi cho Doãn Xuyên hơn ba mươi cuộc điện thoại, nhưng đều được thông báo điện thoại ngoài vùng phủ sóng.

Vương Cảnh không biết vấn đề xuất hiện ở đâu. Màn kí©ɧ ŧìиɧ mấy ngày trước như vẫn còn ở trước mắt, sao lại đột nhiên không có tin tức gì vậy?

"Nhất định là bị ốm rồi"

"Hoặc có thể đi công tác"

"Hoặc cũng có thể làm rơi điện thoại"

Vương Cảnh đoán đủ kiểu, có điều cuối cùng nàng quyết định đến nhà Doãn Xuyên tìm gã, nhất định phải tìm được gã.

Vương Cảnh không hiểu vì sao nàng lại nhớ Doãn Xuyên như vậy. Nàng tự hỏi, chẳng lẽ mình đã yêu Doãn Xuyên?

"Mình phải đi tìm anh ấy." Vương Cảnh nhìn dáng vẻ tiều tụy của mình trong gương thốt một câu.

oOo

Trời mờ sáng, Doãn Xuyên châm một điếu thuốc.

Dưới ánh đèn êm dịu, Doãn Xuyên ngẩn ngơ nhìn những vết máu trên giường. Gã biết, gã phải chịu trách nhiệm với cô gái nhỏ trước mặt này cả đời. Cô gái đang say ngủ, hàng mi dài trải đều giống như chiếc quạt nhỏ. Cánh mũi nhỏ xinh trông thật tinh nghịch, ngay tư thế nằm ngủ cũng khiến người ta yêu thương. Doãn Xuyên thật khó tưởng nổi vì sao trước đây mình lại ghét nàng, là do cô bé cứ trêu chọc gã mãi sao? Là vì nàng rất thô lỗ sao? Hay là vì nàng suốt ngày phá hoại hảo sự của mình? Không, đều không phải. Doãn Xuyên phủ định toàn bộ lý do trên.

Nếu như bản thân căn bản không ghét nàng, vậy tại sao không yêu thương nàng thật tốt? Nàng ít tuổi ư? Không, nàng không còn nhỏ nữa, thân thể nàng chẳng hề thua kém Vương Cảnh chút xíu nào. Nhớ lại cảnh triền miên vừa rồi, Doãn Xuyên mỉm cười, cười rất ôn nhu. Gã mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm thiếu nữ đó vào lòng.

"Ư, lão da^ʍ trùng, em sẽ không buông tha cho anh." Trong giấc ngủ mơ, cô gái nhỏ vẫn gọi tên Doãn Xuyên.

Doãn Xuyên ôn nhu nhẹ giọng nói với nữ hài: "Tốt nhất là em không buông tha cho anh cả đời này." Nhưng vừa nói dứt lời câu đó, Doãn Xuyên liền nhìn thấy hàng mi dài hé mở, một đôi mắt trong veo sáng ngời đang chăm chú nhìn gã.

"Thì ra giả vờ ngủ? Anh, anh phục em rồi." Doãn Xuyên lắc đầu thở dài.

"Là anh nói đó nhé, là anh cương quyết yêu cầu bản cô nương cả đời này không buông tha cho nha đó nhé. Giờ em miễn cưỡng đáp ứng anh." Nói rồi, Lý Nhã bật cười, lấy tay nhéo tai Doãn Xuyên.

"Anh nói này Lý Nhã, có phải em có khuynh hướng ngược đãi không? Tai anh đã bị em nhéo sáu mươi chín lần rồi, có kiểu như em cả đời không buông tha cho người ta sao?" Doãn Xuyên cố chịu đau, nhe răng cười nói.

"Thì sao nào? Em cứ ngược đãi anh đấy thì đã sao? Anh không chịu thua thì cũng có thể ngược đãi em à?" Lý Nhã nguýt Doãn Xuyên một cái.

"Anh đâu có biếи ŧɦái như em, mau bỏ tay ra, đau chết được."

"Không buông, trừ phi anh nói lại câu vừa rồi một lần nữa."

"Câu gì? Anh không nhớ, lời hay không nhắc lại hai lần."

"Không nói phải không? Anh có gan à, ha ha" Tai vốn ít thịt, nhưng móng tay Lý Nhã bập sâu vào trong thịt Doãn Xuyên.

"Ai da, mau buông ra, còn không buông anh không khách khí nữa đâu." Doãn Xuyên kêu lên. Gã bò dậy khỏi giường, tấm chăn mỏng rơi xuống, lộ ra hạ thể lõα ɭồ. Nhục bổng dũng mãnh đã rục rịch ngóc đầu dậy.

"Không khách khí thì làm sao? A, a, lão da^ʍ trùng, anh dám?" Tấm chăn mỏng đắp trên người bị kéo rớt, thân thể mềm mại của Lý Nhã lộ ra ngoài không khí. Chung quanh đầu nhũ màu phấn hồng có một hàng dấu răng rõ ràng.

"Không dám? Có phải em kêu anh ngược đãi em phải không? Anh cho em thỏa mãn." Doãn Xuyên thở hổn hển cầm hai chân Lý Nhã banh ra.

"Em trêu anh thôi mà, hi hi" Lý Nhã vừa cười khanh khách vừa không ngừng đá hai chân, nhưng đôi chân yếu đuối vẫn bị cánh tay đầy sức mạnh của Doãn Xuyên tách ra, lộ ra âʍ ɦộ vừa giống gò núi vừa giống bánh màn thầu. Ở giữa âʍ ɦộ sáng bóng, những mảnh âm thần mơn mởn giống như những đường hồng tuyến uốn lượn. Chỉ có điều, những âm thần mơn mởn đó có chút sưng tấy, dường như vừa trải qua quá trình giày vò. Nhưng lúc này, những cánh hoa đầy mẫn cảm đó lại sắp đối mặt với lễ rửa tội qua chiến đấu, bởi vì Doãn Xuyên đã nắm cây cự vật nở to đến cực điểm trong tay, qυყ đầυ to như quả trứng ngỗng đã thọc vào trong những cánh hoa kia.

"Ư, ư, ư, Doãn Xuyên, anh thật ác" Thân thể Lý Nhã đang căng cứng lên trong chớp mắt đã mềm nhũn ra như sợi bún. Đó là vì vùng đất mẫn cảm nhất, riêng tư nhất của nàng lại một lần nữa bị tiến vào một cách không thương tiếc. Lý Nhã chỉ có thể phát ra tiếng rên như như khóc lóc, như tố cáo.

"Thế nào? Sau này còn kéo tai anh nữa không?" Doãn Xuyên chọc tới tận cùng nhụy hoa, đắc ý hỏi Lý Nhã ở dưới thân.

"Ư, ư, em, em cứ nhéo" Thân thể Lý Nhã bắt đầu chuyển động.

"Còn cứng miệng này, anh không tin không chế phục được ả yêu tinh em." Cơ bắp Doãn Xuyên như được lắp thêm mô tơ, bắt đầu chuyển động đều đặn.

Đôi mắt vốn mở to của Lý Nhã như không nhẫn tâm nhìn hạ thân bị một vật thể như một cánh tay nhỏ không ngừng ra ra vào vào, nàng nhắm mắt lại. Những Doãn Xuyên không cho phép nàng được tự do như vậy. Gã thúc mạnh một cái, khiến Lý Nhã cảm giác thấy một dòng điện cực mạnh trong chớp mắt chạy xuyên qua trái tim nàng. Nàng không những cảm thấy cần phải há to miệng để tăng cường hô hấp mà còn mở to mắt nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì.

Khi Lý Nhã nhìn thấy Doãn Xuyên đắc ý nở nụ cười xấu xa với nàng, nàng vỗ mạnh một cái vào mông Doãn Xuyên.

"Còn dám đánh người?" Doãn Xuyên không khách khí nữa, thay vào đó là những đợt xung kích không thương tiếc. Nhục bổng cự đại mang theo tiếng gió vù vù, hết lần này tới lần khác giã lên chiếc bánh bao non mềm. Âʍ ɦộ trắng nõn bóng loáng nổi bật lên dưới mảng cỏ cây đen tuyền, tỏ ra cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trước sự khích thích đó, động tác đâm thọc của Doãn Xuyên mãnh liệt như lửa.

"A, a"

Lý Nhã không cách nào chịu đựng nổi đòn tấn công như vậy, nàng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ kêu gào theo bản năng, tiếng kêu rên véo von mà uyển chuyển, lúc thì trầm xuống, lúc lại lanh lảnh, cùng với tiếng thở hổn hển nặng nhọc tạo thành một khúc nhạc xuân rung động lòng người.

"A, Doãn Xuyên, Doãn Xuyên, em, em"

"Thoải mái không?"

"Ư, ư, thoải, thoải mái lắm, em yêu anh Doãn Xuyên."

"Sau này có nghe lời không?"

"Nghe, em nghe lời, mạnh hơn chút, em sắp xỉu rồi, hôn em, mau hôn em." Vòng eo nhỏ nhắn của Lý Nhã không ngừng lắc mạnh, đầu lưỡi nàng liếʍ liếp đôi môi một cách vô thức. Cặp đùi dài đã kẹp chặt lấy Doãn Xuyên, không ngừng ép lên mông Doãn Xuyên.

Doãn Xuyên cúi mình xuống, ngậm lấy bờ môi Lý Nhã, tìm đến đầu lưỡi ẩm ướt. Hai bàn tay đã tóm chặt lấy cặp nhũ phong săn chắc đầy tính đàn hồi, nhào nặn kịch liệt.

Trong cơn mê li Lý Nhã bắt đầu không thể tự kiềm chế được nữa. Nàng điên cuồng mυ'ŧ nước miếng của Doãn Xuyên. Mông nàng đã hẩy lên cao, tiếp đón những cú thọc thẳng từ trên xuống dưới của Doãn Xuyên, mỗi lần đều làm cho nhục bổng của Doãn Xuyên đâm lút xuống tận đáy, mỗi lần rút ra đều có thể mang theo dịch thể óng ánh. Sự phối hợp của Lý Nhã không ngờ lại hoàn mĩ như vậy. Doãn Xuyên thoải mái đến độ chỉ cần lặp đi lặp lại động tác cắm vào rút ra là có thể hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ không gì có thể sánh nổi.

"A, em không xong rồi, Xuyên, em thật sự không xong rồi, a, ư ư ư"

"Nào, chúng ta cùng nhau, cùng nhau, cùng nhau lên nào."

Khi luồng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bắn vọt ra, Lý Nhã không ngờ không nhịn nổi, nước suối róc rách trong chớp mắt tản đi khắp nơi, làm ướt hạ thân Doãn Xuyên đầu tiên. Doãn Xuyên chỉ đành rút nhục bổng ra. Nướ© ŧıểυ hoe vàng tỏ ra lóng lánh trong suốt trong không khí.

Doãn Xuyên trợn mắt há miệng hân thưởng mĩ cảnh có nằm mộng cũng khó gặp đó. Gã nhìn Lý Nhã đang dúi đầu dưới nách gã đầy vẻ thương yêu. Có thể thấy là Lý Nhã cực kỳ hổ thẹn. Nàng thật sự không có can đảm nhìn Doãn Xuyên một cái.

"Lợi hại à nha, nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây."

"Doãn Xuyên, anh đọc cái gì đó?" Lý Nhã mơ mơ màng màng còn đang hồi tưởng lại dư vị của cơn kɧoáı ©ảʍ mới lạ khác thường đó. Nàng gần như nghe không rõ Doãn Xuyên nói gì?

"À, đó là thơ của Lý Bạch, nói về khung cảnh tráng lệ của dòng thác từ trên cao đổ thẳng xuống...."

Doãn Xuyên mới nói được một nửa, bàn tay nhỏ nhắn của Lý Nhã đã tóm lấy nhục bổng của Doãn Xuyên, một giọng nói mềm mại vang lên: "Anh chết chắc rồi, lão da^ʍ trùng, làm thành thế này đều là do cái thứ này hại cả, cắt đi được không?"

"Không được, đương nhiên không được." Mệnh căn nằm trong tay người ta, Doãn Xuyên đương nhiên phải ăn nói nhũn nhặn.

"Vậy anh, vậy anh còn cười em? Hu.hu...." Lý Nhã hổ thẹn không chịu nổi bị Doãn Xuyên trêu ghẹo chuyện mình không nhịn được, bật khóc hu hu.

"Đừng khóc, đừng khóc nữa, sau này anh không nói ba nghìn thước nữa, chỉ nói hai nghìn thước thôi, thế nào? Ha ha, ai da, làm gẫy giờ, sau này em còn dùng nữa hay thôi?"

Doãn Xuyên vửa cười vừa kêu lên. Có điều, gã nhất định không tin rằng Lý Nhã sẽ làm gẫy mệnh căn của gã, bởi vì Lý Nhã đã bò dậy, nằm gối lên bụng gã, ánh mắt nhìn nhục bổng trong tay không chớp. Nàng thấy quái lạ, vì sao cái thứ này khi phình to ra lại đáng sợ như vậy, vì sao cái thứ này lại có nhiều gân xanh như vậy, vì sao phần đầu cái thứ này lại bóng loáng như vậy?

"Tiểu Nhã, cho em biết một bí mật."

"Cái gì?"

"Em ngậm cái thứ ở trong tay em vào miệng, sẽ có chuyện hay ho không ngờ tới."

"Chuyện hay ho gì?"

"Em cứ ngậm vào sẽ biết"

Mặc dù ngượng ngùng, lại như thăm dò, Lý Nhã đưa qυყ đầυ đến gần miệng, hít ngửi nhẹ một chút. Nàng nhíu nhíu mày, xem ra mùi vị đó nàng không quen. Có điều, nàng vẫn thè đầu lưỡi nhỏ nhắn ra, liếʍ liếʍ môi, sau đó mới từ từ mở to miệng, ngậm lấy qυყ đầυ to tướng, còn nuốt dần xuống từng chút một.

Trời ạ. Nàng quả thật ngậm sâu xuống. Doãn Xuyên nín thở, nhìn Lý Nhã đơn thuần vụng về mυ'ŧ nút sinh thực khí của gã không ngừng. Loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó đơn giản là không cách nào miêu tả bằng ngôn ngữ được. Điều duy nhất gã muốn làm lúc này là phát ra một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp "hư...."

"Đau lắm à?"

"Không, rất thoải mái."

"Chẳng trách, lúc anh hôn chỗ bên dưới đó của người ta, người ta cũng rất thoải mái."

"Vậy hôm nay em phải hôn anh thật thoải mái mới thôi."