5 Lần!!!

Chương 56

Tiếng bút chì sột soạt theo từng nét vẽ trên trang giấy.

Ráng chiều tĩnh mịch trong ánh sáng huyền ảo in nghiêng bóng dáng của cô lên mặt bàn cô độc.

Những ngón tay nhức nhối không ngừng giật giật. Mồ hôi thấm vào vết bỏng ban nãy bắt đầu rát. Cô gục mặt xuống bàn. Hết sức rồi. Áp má lên tờ giấy a4. Đôi mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Ánh mắt mơ hồ nhìn về nơi rực rỡ ánh sáng dễ chịu kia. Cô cười khổ, nếu không xảy ra chuyện thế này thì sao có thể chiêm ngưỡng được ánh hoàng hôn tuyệt như thế này chứ!

Ánh mắt cô nhẹ sụp xuống. Chỉ 5 phút thôi, nghỉ đúng 5 phút thôi, rồi sẽ dậy làm tiếp.

Bỗng nhiên…

Tiếng bước chân tiến vào ngay cạnh cô

Lặng lẽ đặt kên bàn một hộp giấy và một ly nước.

Cô giật mình khi nghe thấy có tiếng động.

Ngước mặt nhìn lên.

Có người đứng trước mặt nhưng cô vẫn không nhìn rõ. Không biết là do mắt chưa thích ứng kịp hay là do đói bụng nên hoa mắt đây. Bàn tay nhỏ bé khẽ dụi mắt.

Cô sững người

Trong ánh hoàng hôn đỏ rực Lăng đang đứng nhìn cô với ánh mắt tĩnh lặng . Đây chính là gương mặt mà cô ngày đêm hằng mong nhớ. Bóng dáng ấy, khuôn mặt ấy đã in sâu từ trong tâm trí lẫn trái tim của cô.

Ráng chiều lặng lẽ tỏa khắp người anh đỏ rực

Trong không gian chỉ còn tiếng lá cây rơi xào xạc trong gió

Sắc mặt cô tái mét, ánh mắt mệt mỏi cô nhìn anh rất lâu

Rất lâu.

Thời gian ngừng trôi

Bàn tay cô không ngừng run rẩy.

Trong tim đột nhiên nhói đau, từng ngón tay cứng đờ đan vào nhau dưới bàn.

Cả hai đều lặng im.

Lăng nhìn cô, trong ánh mắt mang những nét đau khổ sâu sắc.

- Em ăn đi cho nóng. Giọng Lăng trầm ấm

Cô lặng lẽ cúi đầu, để gói giấy qua một bên, tay cầm lấy chiếc bút chì tiếp tục vẽ

- Phương Nhã đã về rồi. Cô nói lạnh lùng.

- Anh biết. Anh tới đây không phải vì cô ấy.

Tay cô dừng lại trong khoảnh khắc khi nghe thấy Lăng nói như vậy nhưng cũng mau chóng bình tĩnh lại. Cô không nói gì vẫn cúi mặt vẽ. Tay không ngừng run khi mồ hôi thấm vào vết bỏng.

Bỗng Lăng cúi xuống nắm lấy bàn tay cô. Những ngón tay lạnh lẽo khiến cô giật mình nhìn lên khuôn mặt ấy. Vẫn là người ấy nhưng sự lạnh lẽo từ gương mặt ấy khiến cô cảm giác thật xa lạ.

Cô cố gắng vùng tay nhưng sức cô không thể thắng được.

- Anh định làm gì? Cô hơi hoảng hốt

- Yên nào.

Lăng nhìn vết bỏng trên tay cô rồi lấy ra một tuýp thuốc kem bỏng, từng ngón tay trắng dài nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết bỏng trên tay của Viên Minh. Mỗi khi thoa kem lên vết bỏng rát đều khiến cô giật nảy người thì Lăng lại nhẹ thổi vào vết bỏng ấy.

Cô chăm chú nhìn Lăng.

Cử chỉ nhẹ nhàng âu yếm này là sao đây?

Những lần trước còn không thèm nhìn, vậy mà bây giờ lại thay đổi như thế này? Rốt cục anh muốn làm gì đây?

Nhẹ băng xong miếng gạc. Anh ngẩng đầu nhìn cô nở nụ cười mỉm

- Đỡ chút nào không?

Cô vẫn im lặng cúi đầu, thu bàn tay lại nắm chặt.

- Viên Minh?

- Đừng có gọi tên em. Giọng Viên Minh nghẹn ngào

Lăng hơi sững người nhưng rồi lại mỉm cười thản nhiên. Tay cầm gói giấy lấy ra một chiếc Hamburger đưa lên trước mặt cô.

- Em ăn đi. Có sữa nóng đây nữa.

Viên Minh nhìn chiếc bánh rồi khẽ nuốt nước bọt cái ực nhưng cô không cầm lấy mà quay mặt ra bên ngoài cửa sổ. Cô đang rất đói và khát, nhưng có gì đó trong cô thôi thúc mình đừng cầm lấy chiếc bánh đó.

- Em ăn đi. Không lẽ em muốn gục ngã khi chưa hoàn thành bài làm của mình?

- Không cần. Cảm ơn anh. Cô quay đầu cầm lấy màu bắt đầu tô

Ọttttttt…………..

Cô cúi đầu nhíu mày, hai môi bậm lại. Trời ạ cái bụng trời đánh đã phản chủ rồi. Đang lúc này tự nhiên lại phản ứng dữ dội với chiếc Hamburger kia. Cố gắng lơ đi, cô tiếp tục vẽ

Bỗng Lăng cầm lấy tay cô đặt chiếc bánh lên rồi ép chặt vào.

- Nếu em không ăn anh sẽ không để cho em yên đâu.

Viên Minh sứng người, những hình ảnh này sao quen thuộc quá

….

- Gì vậy nè, đã bảo là không muốn ăn mà. Viên Minh ngồi trên thảm cỏ xanh ri hai tay ôm lấy mặt khi Lăng đang đưa trước mặt cô một chiếc bánh Hamburger to đùng và một chai sữa.

- Cậu ăn ngay đi. Lát nữa có bài thi chạy đấy, không lẽ cậu muốn bụng đói ngã lăn ra đó hả?

- Không sao mà. Tôi không đói thật mà.

Ọtttt…… Cô giật mình huýt sáo ngơ ngác

- Vậy không biết cái tiếng gì vừa phát ra vậy nhỉ? Lăng ghé tau vào bụng khiến cô giật mình xấu hổ.

Nếu cậu không ăn tôi sẽ không tha thứ cho Hải Quỳnh vì đã rủ rê cậu giảm cân để rồi nhìn ăn nhịn uống như thế này đâu.

- Không có mà. Chỉ là tối qua ăn hơi nhiều nên sáng nay không có đói. Cô vội khua tay phân trần

- Giờ có ăn không? Lăng trầm giọng

- Được rồi… Ăn thì ăn, uống thì uống. Viên Minh giận dỗi cầm lấy chiếc bánh ngồi tựa lưng vào gốc cây ăn. Khuông mặt chuyển từ hờn dỗi qua hào hứng cũng là nhờ chiếc bánh này ngon quá.

- Ngốc….. Lăng nhẹ xoa đầu cô.

….

Cũng đã 5 năm rồi kể từ cái ngày đó. Thời gian trôi qua thật nhanh quá.

Bàn tay nhỏ bé cầm lấy chiếc bánh. Cô thực sự đang rất đói.

- Cảm ơn anh!

Lăng mỉm cười, lặng lẽ nhìn cô. Chuông điện thoại reo phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

- Sữa nóng đấy, em uống cẩn thận nhé. Anh ra ngoài nghe điện thoại. Nói xong Lăng bước ra khỏi phòng chỉ còn lại cô ngơ ngác nhìn theo.

Viên Minh cúi mặt nhai chậm rãi. Có một sự ấm áp lạ thường mới chỉ thoáng qua trong cô rồi nhẹ tan biến. Con tim bỗng bồi hồi, cô thở mạnh cố gắng kiềm chế cảm xúc đang trào dâng trong l*иg ngực.

Thôi. Không suy nghĩ gì nữa. Cố gắng ăn nhanh để hoàn thành bài thôi. 30 mẫu thiết kế cô cũng đã hoàn thành được hơn một nửa rồi. Chỉ cần điểm màu sao cho hợp lí nữa là xong thôi.

Tạm thời gạt đi hàng ngàn câu hỏi thắc mắc trong tâm trí, cô cố ăn thật nhanh để quay trở lại với công việc.

Cố gắng. Cố thêm chút nữa thôi.

Bầu trời đã tắt nắng. Bên ngoài sân trường bao trùm một màn đêm tăm tối.

Ngoài hành lang.

Lăng đứng cạnh cầu thang

- Nói đi.

- Thưa sếp. Có vẻ như đó là một sự trả thù vì sự ghen tị của đám con gái trong lớp thôi.

- Xử lí ngay đi. Giọng Lăng lạnh lùng

- Vâng.

Lăng cúp máy, tay đút vào túi thở dài. Cậu quay đầu bước lại vào giảng đường ấy. Khẽ nép bên cánh cửa, cậu nhìn người con gái ấy trong lòng rối như tơ vò. Cậu cũng không biết cậu đang làm gì. Lần đó cậu đã vì người con gái này mà rời đi. Bây giờ vì người con gái này mà quay trở lại.

……….

- Thưa thầy em đã hoàn thành bài làm của mình rồi ạ.

- Tốt lắm. Tôi biết là em có thể hoàn thành bài làm mà. Thầy giáo mỉm cười rồi nhận lấy bài làm của cô.

Bố em dạo này có hay về nước không? Viên Minh định cúi đầu xin phép thầy ra về thì nghe thầy hỏi

- Dạ. Bố em vẫn . Cô ấp úng trả lời

- Ta với Ngô Minh là bạn đấy. Không cần phải giấu đâu. Thầy nheo mắt nói khiến cô tròn mắt, miệng ú ớ không biết nên nói gì. Vốn cô không nghĩ tới việc này bởi vì đã từ lâu cô không cho ai biết rõ về thân phận của mình cả. Không ngờ rằng thầy của mình lại chính là bạn của bố.

- Dạ…… em…..!!

- Được rồi. Em về đi, anh bạn trai có lẽ đang sốt ruột lắm kìa. Viên Minh quay đầu nhìn Lăng đang đứng bên cạnh xe.

- Dạ vậy em xin phép thầy ạ.

Cô cúi đầu lịch sự rồi bước về nơi mà Lăng đang đứng. Cậu cúi mặt xuống, ánh đèn đường không đủ chiếu rõ khuôn mặt ấy. Từng cơn gió rít mạnh liên hồi khiến cô lạnh sống lưng.

…….

- Xong rồi đúng không? Lăng chặn cửa khi thấy Viên Minh vội chạy ra ngoài

- Thì sao? Giọng cô lạnh lùng

- Để anh chở đi.

- Không cần.

- Muộn rồi, để anh chở đi.

- Không cần anh phải quan tâm tới tôi.

Ôm lấy bài vẽ vào ngực vô hất tay Lăng định bước đi thì bàn tay chắc nịch của cậu túm chặt lấy tay cô.

Cô cố vùng vẫy nhưng sức của cô không thể thoát ra được khỏi bàn tay ấy. Lúc này cô mới nhận thấy mu bàn tay ấy chi chít những vết sẹo lồi lõm kì dị. Cô sững sờ nhìn những vết sẹo ấy. Trước đây bàn tay ấy đâu có những vết sẹo như thế này đâu.

Viên Minh bỗng dừng lại nhìn vào bàn tay khiến Lăng hơi chột dạ. Vội buông tay cô ấy ra rồi cho vào túi quần: Để anh chở em đi. Nói xong cậu bước đi trước, cô cũng thở dài rồi bước theo sau. Nhìn bóng lưng của Lăng, ánh mắt cô đượm buồn.

Lăng lắc đầu thở dài. 5 năm rồi cô ấy cũng đã thay đổi rất nhiều: xinh xắn hơn, dịu dàng hơn, trầm tính hơn nhưng tính cứng đầu thì vẫn còn nguyên đó không chút thay đổi.

…………

- Viên Minh…………. Ơi……….!!!

- Ơi. Mình đây. Có chuyện gì à?

- Nhậu không? Chán cuộc sống này lắm rồi. 

- OK. Vậy 7h tối, quán cũ nhé.

- Ừa!!!

Đặt điện thoại xuống giường, Viên Minh ôm lấy chú gấu bông lăn qua lăn lại. Cô đã ở nhà cả tuần rồi. Hết nằm trên giường rồi lại ngồi ghế ngắm trời rồi lại chơi game, cả tuần trôi qua thật là nhạt nhẽo. Hết học rồi thì cô cũng chả biết đi đâu nữa, mà cô cũng thấy lười. Cô tự cho mình quãng thời gian để nghỉ ngơi phục hồi năng lực sau khoảng thời gian vất vả thực tập và thi cử. Bây giờ mà lại vội đi kiếm việc làm thì quả thật có lỗi với bản thân. Mà có mỗi một mình thì cũng chả biết đi đâu nữa, chi bằng ở nhà chơi game cũng đc.

Nay được Hải Quỳnh nhắn tin rủ đi thì cô mới có cớ để bước chân ra khỏi nhà đây. Hải Quỳnh mà rủ đi nhậu thì chỉ có 2 lí do: một là công việc quá áp lực 2 là vì đàn ông. Lâu rồi không gặp, không biết nay thế nào rồi đây.

Nhìn đồng hồ mới 5h chiều. Còn sớm chán nên cô bật dậy chạy xuống bếp lấy đủ thứ bánh kẹo lên rồi mở máy lên chơi game tiếp. Đúng chất của một con nghiện game đích thực.



- ực…..ực….. CẠCH………….. khà………… đã quá đi. Giọng Hải Quỳnh sảng khoái

- Nào nào. Thế nay có chuyện gì mà lại rủ nhậu thế này. Viên Minh tung hạt lạc vào miệng vừa nhai vừa mỉm cười đầy ẩn ý

- Uống đã. Tính sau. Hải Quỳnh không rót bia ra ly nữa mà cầm hẳn chai lên uống.

Aaaaa thích quá…… Sự hứng thú của Hải Quỳnh khiến đám con trai xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục

- Thế nay có chuyện gì nào? Bị anh nào ghẹo đúng không? Giọng Viên Minh đầy hung phấn

- Ừ…. Nhưng xấu hổ mà chết mất. Hải Quỳnh ôm mặt gục xuống bàn hai chân dãy đành đạch

- Bình tĩnh nào thế chuyện là sao?

-