Tối đó tại nhà Lăng.
- Alo. Tôi Trần Lăng đây.
- Đã lâu quá rồi nhỉ? Cậu gọi tôi chắc có chuyện gì đúng không?
- Will. Tôi muốn nhờ anh tìm hiểu cho tôi một chuyện.
- OK. Cậu gửi thông tin qua đây. Tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Cảm ơn cậu.
Lắng cúp máy rồi nằm phịch xuống giường. Cậu xuy nghĩ về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Không thể có chuyện trùng hợp như vậy được. Ngay từ đêm lễ hội trung thu và cả ngay hôm nay. Nhất định là có người sắp đặt để hãm hại Viên Minh.
Lần này còn nhẫn tâm muốn hại Viên Minh như vậy nữa. Rốt cục ai là người đứng sau chuyện này đây.
…….
Kì thi nhanh tới rồi cũng nhanh qua. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Vậy là đã tạm qua những ngày thi cử mệt nhọc.
- Ưm…….. haizzzzz…… Viên Minh khẽ vươn vai. Thật là sảng khoái. Kì thi đầu tiên khi học ở Việt Nam.
Sắp tới lại được nghỉ thêm 1 tuần, biết làm cái gì bây giờ nhỉ.
Cô khẽ nhìn sang Lăng. Cậu ta lại nằm ngủ nữa rồi. sao lại có người có thể ngủ suốt ngày như vậy được nhỉ? Bộ cậu ta là heo à?
Đang chìm trong như suy nghĩ khó hiểu thì từ phía trên có tiếng bàn tán sôi nổi.
Tiếng cười nói rồi la hét của đám con gái khiến cô cũng thắc mắc nhìn lên rồi ngay cả cô cũng ngạc nhiên khi thấy đang đứng ở trước của lớp là một người con trai. Anh ta là người cô đã vô tình đυ.ng phải vào cái ngày trung thu đây mà.
Chao ôi anh ta công nhận đẹp trai thật. Hải Quỳnh nói cũng không ngoa chút nào trông anh ta không khác gì những nam thần bước ra từ thế giới truyện tranh.
Cô cũng suýt nữa thì bị cuốn vào bởi nét đẹp trai ấy.
- Hải Quỳnh……. Hải Quỳnh……… Cậu bị làm sao vậy? Cô ra sức đập tay gọi nhưng dường như Hải Quỳnh lúc này đã không còn nghe thấy điều gì nữa rôi. Ánh mắt cậu ấy dường như đã hóa thành trái tim khi mà nhìn thấy anh chàng kia rồi.
Cô nhìn ra ngoài. Ơ anh ta đang nhìn mình à? Cô ngơ ngác khi ánh mắt của người đó đang hướng về phía mình.
Rất nhanh chóng anh ta đã bước tới trước bàn cô. Tiếng suýt xoa ngạc nhiên không ngừng vang lên, kèm theo đó là cả những tiếng bàn tán ganh tị đã bắt đầu xuất hiện.
Viên Minh ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt cô.
Anh ta cao tới nỗi cô phải ngẩng cao đầu mới có thể thấy được gương mặt ấy. Bỗng anh ta cúi người, đặt hai tay lên bàn ghé mặt xuống nhìn cô. Ánh mắt và nụ cười của anh ta như làm cho tim cô đập mạnh liên hồi.
- Anh… anh có chuyện gì hả? Cô ấp úng hỏi.
- Cuối cùng cũng tìm được em rồi. Một nụ cười quyến rũ từ đôi môi ấy khiến cho mặt Viên Minh ửng đỏ.
- Ơ… là sao?
- Anh ta mỉm cười ghé sát mặt gần Viên Minh: Tôi thích em…. Nói xong anh ta dúi vào tay Viên Minh một mảnh giấy rồi mỉm cười bước ra ngoài
Tiếng la hét rầm rộ vang lên. Ai nấy cũng đều bị sốc khi chứng kiến việc này. Ngay lúc này trên Fanpage của trường đã thực sự trở nên rung động bởi thông tin Nam thần số 1 của trường Cao Vĩ Thành lần đầu tiên công khai thích một cô gái và không ai khác đó chính là nữ thần Phạm Vương Viên Minh, người được cho là bạn gái tin đồn của nam thần Trần Lăng và kèm theo đó là một tấm ảnh chụp khi Cao Vĩ Thành cúi đầu xuống nhìn Viên Minh lúc nãy nhưng ở góc chụp này trông giống như là anh ta đang hôn cô vậy. Điều này đã gây lên sự phẫn nộ đối với các fan hâm mộ của Cao Vĩ Thành và Trần Lăng.
Viên Minh lúc này cũng ngây người ra. Cô còn chưa hiểu cái chuyện gì đang diễn ra nữa. Đám con gái lúc này đã nhanh chóng bao vây lấy cô và kèm theo đó lại là những câu hỏi tra tấn đã bắt đầu.
Mặc dù cô đã cố gắng giải thích nhưng dường như chả có lấy một ai chịu lắng nghe ý kiến của cô cả, may mắn là chỉ còn có Hải Quỳnh là hiểu nhưng cô ấy cũng nhún vai lắc đầu khi không thể nào giúp được gì trong chuyện này. Chỉ có mỗi đám con trai là im lặng, bọn họ đều hướng ánh mắt về phía Lăng. Drama này sẽ cực kì thú vị đây.
- Cạch……
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng động. Lăng đã đứng dậy, gương mặt không có lấy một sự thay đổi nào, vẫn ánh mắt lạnh lẽo ấy khẽ lướt nhìn qua Viên Minh rồi bước ra ngoài.
Viên Minh cũng nhìn theo ánh mắt ấy.
Hi hi chẳng lẽ cậu ấy đang ghen. Cô khẽ mỉm cười gian xảo. Nhìn thấy Lăng như vậy mà trong người cô cảm thấy có gì đó phấn khích không ngừng.
Chỉ khi đám đông xung quanh đã bớt dần thì cô mới có thể lẻn ra ngoài. Cô biết Lăng đang ở đâu rồi. Bước lên tầng thượng, đằng sau một cái mái che khuất sau một cái kho nhỏ. Lăng đang nằm ở đó, một tay gối đầu một tay kê lên trán. Cô rón rén tiến lại và hù cậu một cái. Nhưng không đủ để làm cậu giật mình.
Lăng khẽ mở mắt ra nhìn cô rồi lấy mũ áo khoác trùm lên mặt.
- Nằm đây không sợ cảm lạnh à? Viên Minh ngồi xuống ngay cạnh Lăng
Cậu im lặng không trả lời gì điều này càng khiến cho Viên Minh thấy thú vị, cô cười khúc khích rồi lấy tay chọc chọc vào lưng cậu.
- Này. Bộ không nghe người ta nói gì hả?
- Đừng có chọc nữa coi . Lăng không nhịn được khi mà cứ bị cô chọc chọc như vậy vào người. Cậu vùng dậy hất mạnh tay Viên Minh khiến cô giật mình.
Lăng cũng biết hành động vừa rồi của mình là hơi quá nhưng cậu vân im lặng không nói gì tiếp tục nằm xuống rồi quay lưng lại.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Cái tiết trời mùa đông thật lạnh lẽo, gió khẽ rít mạnh khiến Viên Minh rùng mình. Nếu như mọi ngày là sẽ được cậu ta khoác áo cho rồi đây. Vậy mà hôm nay thì lại mặc kệ luôn
- Ghen hả? Viên Minh vẫn mỉm cười
- Ghen? Ghen ai cơ?
- Thì chuyện lúc nãy đó. Viên Minh
- Đùa. Làm như tôi quan tâm. Giọng Lăng đầy ý chế giễu.
- Thật nhé. Anh ta có gửi cho tôi một tờ giấy nè. Để xem anh ấy viết cái gì đây.
Ồ. Anh ấy hẹn tôi tối ngày 24 tức là Lễ giáng sinh đi chơi luôn nè. Có để lại số điện thoại luôn
Viên Minh cố tình nói thật to để cho Lăng nghe thấy nhưng cậu vẫn không có chút phản ứng gì.
- Có nên đi hay không đây nhỉ? Cô tự nói rồi liếc mắt nhìn Lăng
- Nên chứ. Cơ hội để quen người hoàn hảo như vậy thì sao lại không đi. Lăng bật dậy nhìn Viên Minh rồi làm bộ mặt giễu cợt.
- Chắc chứ. Cô khẽ gằn giọng trừng mắt nhìn Lăng.
- Tất nhiên rồi. Đâu phải cô gái nào cũng may mắn được anh ta tỏ tình chứ. Tôi mà là cậu thì tôi cũng hẹn hò cùng anh ta. Lăng cứng giọng
Viên Minh đứng dậy, cô hít thở mạnh, cơn gió lạnh lẽo dường như lúc này cũng không thể làm lạnh được cô nữa rồi bởi cô đang rất tức, rất tức khi nghe thấy cậu ta nói như vậy.
- Đúng rồi. Cậu yên tâm tôi chắc chắn sẽ hẹn hò cùng với anh ấy. Tôi sẽ đi chơi cùng với anh ấy. Chắc chắn tôi sẽ có một buổi hẹn hò lãng mạn. ít ra thì anh ấy còn gan dạ mà tỏ tình tôi trước mặt bao nhiêu người, còn đỡ hơn người nào đó gấp nghìn lần.
Đồ khó ưa.
Dứt lời Viên Minh quay lưng chạy xuống
Lăng thở dài nhìn theo bóng dáng cô, khi bóng dáng cô khuất dần cậu mới lấy tay gõ mạnh vào đầu. Cậu tự trách bản thân mình sao mà ngu đần thế này. Cô ấy vốn không có lỗi trong chuyện này mà cậu lại đổ lỗi lên cô ấy. đã vậy còn ủng hộ cô ấy hẹn hò với một người con trai khác nữa chứ. Chẳng có ai ngu như mày đâu Trần Lăng à.
Nhưng chả lẽ cô ấy muốn đi với Cao Vĩ Thành thật ư?
…….
Và cũng từ hôm đó trở đi cả 2 không nói vói nhau bất kì câu nào nữa. Mọi người trong lớp cũng đã nhận ra điều này.
Dần dần có nhiều tin xấu đã đồn rằng do Viên Minh có mới nới cũ nên giờ đã chia tay Lăng để tới với Cao Vĩ Thành.
Viên Minh cũng đã nghe Hải Quỳnh nói về điều đó nhưng cô chẳng quan tâm. Ai muốn nói gì thì nói.
- Yo. Ổn chứ bạn. Triệu Huy khẽ gõ bàn hỏi thăm
- Có gì không ổn.
- Hè hè. Ngay mai là giáng sinh rồi. Tôi nghe nói ngày mai người đẹp của cậu sẽ đi hẹn hò với Cao Vĩ Thành đấy. Ánh mắt Triệu Huy khẽ liếc nhìn Lăng. Tuy bộ dạng hắn có vẻ không quan tâm nhưng bên trong chắc đang loạn cả lên rồi.
Lăng đứng dậy bước ra ngoài vẫn không quên liếc nhìn Viên Minh một cái. Cô ấy vẫn không thèm nhìn mình lấy một cái.
Có khi cô ấy thật sự muốn đi với gã đó thật rồi.
Hải Quỳnh quay xuống nhìn Lăng đang bước ra khỏi cửa.
- Này. Bộ còn tính giận nhau tới bao giờ nữa hả?
Viên Minh cũng không nói gì chỉ lấy điện thoại ra ngồi chơi game.
- Nè. Thế ngày mai tính sẽ thế nào đây. Định đi chơi với Cao Vĩ Thành thật hả? Hải Quỳnh ức chế giật lấy điện thoại từ tay Viên Minh
- Ơ kìa…. Tra điện thoại đây nào.
- Không. Trừ khi cậu nói thật rốt cục cậu và Trần Lăng đang bị làm sao.
- Đừng có nhắc tới tên đáng ghét đó nữa. Viên Minh tức giận nằm gục xuống bàn. Đúng là đồ khó ưa, còn không chịu nói xin lỗi lấy một lần nữa.
Lại còn làm lơ mình nữa chứ.
Trời ơi tức thế. Cô đập rầm rầm vào bàn để xả cơn tức nhưng chẳng xi nhê.
- Thôi. Tôi nghĩ 2 người nên xem lạ đi chứ giận mãi y như con nít vậy.
……
Lễ Giáng sinh dường như kết nối mọi người gần nhau hơn. Đây không chỉ là ngày lễ của đồng bào Công giáo mà giờ như đã trở thành một mùa lễ của tất cả mọi người.
Giáng sinh. Khắp các phố phường, các trung tâm thương mại, siêu thị, khách sạn, quảng trường, nhà thờ... như được khoác lên mình những “bộ cánh” rực rỡ từ rất sớm để thu hút sự chú ý của mọi người. Dòng người đổ xô ra đường khiến những con phố trở nên đông đúc lạ thường
Khung cảnh lung linh ánh sáng và sắc màu chào đón Noel được hòa trong tiết trời se lạnh và những hoạt cảnh cây thông Noel, ông già tuyết, tuần lộc lấp lánh ở khắp mọi nẻo đường khiến không khí Giáng sinh càng trở lên rộn ràng.
Viên Minh đang ngồi trên xe, cô tựa đầu cào thành cửa nhìn bên ngoài. hai bên đường là những cây thông được trang trí ngập tràn ánh đèn đủ màu sắc lung linh.
Nhìn những cặp đôi đang tay trong tay đi dạo phố. Lòng cô man mác buồn. Nếu không phải vì chút giận dỗi đó thì có khi giờ này cô cũng đang cùng đi chơi với người đó.
Còn Cao Vĩ Thành vốn dĩ cô chẳng hề quan tâm gì tới anh ta cả. Những lời hôm bữa nói với Lăng chỉ là những lời nói trong lúc tức giận nhất thời mà thôi.
- Tinh… tinh….. tiếng mess vang lên.
Viên Minh mở điện thoại ra. Cô khẽ mỉm cười. Cuối cùng thì cũng chịu mở lời rồi.
Kệ. Không trả lời cho biết mặt. Cô xuống xe ngồi tạm vào một hàng ghế đá sát lề đường. Tay cầm điện thoại, miệng không nhịn được cười khúc khích.
Được rồi. Nhắn một tin cho chừa.
- Tôi đang đi chơi rồi.
- Với ai
- Với ai thì hỏi làm gì.
Reng reng……. Viên Minh giật mình. Lăng gọi video. Chà chà. Không ngờ cậu cũng có lúc phải lo lắng như thế này Trần Lăng à.
Thôi được rồi. Nghe thử xem cậu ta nói gì.
- Sao! Cô cố gắng làm giọng lạnh lùng
- …………
Cậu….. đang đâu vậy? Lăng ấp úng, khiến cô suýt nữa phụt cười.
- Tất nhiên là đang đi chơi rồi.
- Với Cao Vĩ Thành hả?
- Tất nhiên rồi. Anh ấy đang ngồi cạnh tôi đây này.
- Cụp…….. Ơ…… tắt máy rồi.
Cái đồ khó ưa này. Chưa nghe người ta nói hết mà đã cúp máy rồi. Mà mình nói như vậy thì cậu ta cúp máy là đúng rồi. Cô bèn nhấc máy gọi lại
Trong lòng tự nhiên vui khó tả.
- Giỡn chứ đang ngồi một mình thôi.
- Thật chứ?
- Nhìn nè. Đang ở Quảng trường đây. Cô quay màn hình xung quanh cho Lăng xem. Lúc này mặt của anh chàng mới có thể dãn ra. Chắc đang lo lắm đây.
Lăng lúc này đang đứng trong nhà vệ sinh của Club. Cậu đã cố gắng lắm nhưng không thể chịu được mà phải gọi cho Viên Minh. Cậu cứ nghĩ rằng cô đã đi với gã kia thật chứ.
- Tôi cứ tưởng cậu đi với anh ta thật chứ. lăng khẽ trầm giọng
- Cậu nghĩ tôi dễ dãi vậy hả? Mặc dù anh ta đẹp trai thật nhưng cô vẫn không thèm quan tâm.
- Chà. Nhìn con nhỏ xinh quá mày.
Em ơi. Đi chơi với tụi anh nào.
Viên Minh giật mình khi xung quanh cô từ khi nào mà đã có tới 5-6 người đàn ông to lớn đứng xung quanh. Bọn họ tiến lại vuốt ve rồi chọc ghẹo cô. Ông tài xế thấy vậy nên đã chạy xuống nhưng cũng đã bị bọn chúng hạ gục mất rồi.
Cô bỗng run rẩy khi thấy ông tài xế đã bị đám người kia đánh tới nỗi không còn động đậy được.
Bọn này, chúng nó không hề giỡn. Chỗ mà cô đang ngồi đã bị hàng cây che khuất mất rồi nên không ai thấy chuyện đang diễn ra cả:
- Lăng…… cứu tớ……….. Một tên trong đó lấy một chai thuốc xịt vào mặt cô và ngay sau đó cô đã lịm hẳn đi.
- Này….. cậu có chuyện gì vậy hả? Này……..
- Ồ. Đang nói chuyện với bạn trai nè.
Ê nhóc. Bạn gái của mày giờ sẽ được tụi tao chăm sóc rồi nên chớ phải lo nhé. Một tên trong đám đó cầm điện thoại của Viên Minh lên rồi nói chuyện với Lăng. Giọng điệu man rợ.
- Chúng mày thử đυ.ng vào vào cô ấy thì tao sẽ cho tất cả tụi mày biết thế nào là sống không bằng chết.
- Ồ. Mày làm tao sợ quá đó nhóc. Hắn nói xong cúp máy cái rụp.
Lăng vội đập cửa chạy thật nhanh ra ngoài.
- Anh Mập cho e mượn xe. Nhanh em có việc gấp. Lăng chạy vội lại ông vệ sĩ mập đang đứng trông cửa.
- Đây khóa đây. Gì gấp dữ vậy?
Cậu chạy ra nhà xe nhảy lên một chiếc moto rồi lao vυ't ra phía ngoài.
- Leo, tôi đây. Tôi muốn cậu hack vào tất cả hệ thống camera tại Quảng Trường thành phố. Tìm cho tôi một đám người đàn ông tầm 5-6 người vào cách đây khoảng 10 phút.
Nhanh lên. Tôi đang thật sự cần gấp.
Lăng lái xe như bay trên con đường phố bất chấp đèn đỏ. Không còn quan trọng hơn nữa. Viên Minh. Hãy cố gắng đợi tôi. Tôi sẽ tới ngay.
- Reng… reng……..
- Sao rồi?
- Sao gì vậy tôi Will đây. Thông tin mà cậu cần tôi đang cầm trên tay rồi đây.
- Tốt quá anh hãy nói ngay đi tôi đang thật sự rất gấp………
- Ừm…. không biết có phải trùng hợp hay không nhưng từ vụ việc bắt nhốt tại trường cho tới vụ cố ý gây tai nạn bằng xe ô tô đó đều có liên quan tới một người tên là…...... Lăng khẽ nhíu mày khi nghe thấy tên người đó.
- Tôi biết rồi. Cảm ơn anh. Tôi sẽ liên hệ gặp anh sau nhé.
- Ok
Chiếc moto lao nhanh trên đường với vận tốc gần 100km/h. Lăng lúc này đã bất chấp tất cả rồi.
- Leo. Thế nào rồi.
- Đợi một lát. Sắp xong rồi….. Bingo
Khu chung cư bỏ hoang, hẻm 44 Hồ Phi Nhân.. Cách không xa vị trí của cậu nữa đâu. Tôi sẽ chỉ đường cho cậu.
Sắp tới khoảng 2 khúc của nữa là quẹo phải.
Rồi đi tầm 1 km nữa là tới.
- Cảm ơn cậu nhiều. Tôi sẽ trả ơn cậu sau.
- Ok.
Khu chung cư bỏ hoang đã dần hiện ra trước mặt. Cậu tới gần đó dựng xe trên đường, rồi chạy nhanh vào.
Đây là một khu chung cư đang xây dở nhưng bị thiểu hụt kinh phí nên đã bỏ hoang từ lâu. Một cực kì u ám và kín đáo nên quả là nơi thích hợp cho những tên tội phạm ẩn náu.
Viên Minh lúc này đã dần dần tỉnh lại, cô nhận ra mình đang bị trói chặt tay chân vào một cái ghế gỗ, miệng không thể nói ra câu nào vì đang bị băng dính miệng lại.
Cô mơ hồ mở mắt, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra với mình trước khi đã bị bắt vào đây. Một căn nhà cũ kĩ, có thể nhìn rõ ra bên ngoài, những ánh đèn điện từ phía xa kia thì có lẽ đây là tầng của một căn nhà bỏ hoang nào đó.