Vòng Hoa Cúc

Quyển 5 - Chương 41: Thiêu rụi

Nghĩa trang Lịch Sơn có rất nhiều ngôi mộ cổ, là những người của thế kỷ trước. Hầu hết các đồ vật tùy thân đều được chôn cùng, không ai biết hậu thế là ai, chứ đừng nói đến người gác mộ.

Màn đêm đen kịt, ngoài tiếng gió thổi bên tai, không thể nghe thấy một âm thanh nào khác. Hồng Tuyến bỗng cảm thấy ớn lạnh, ngay lúc này, nếu xuất hiện một con ma nào thì còn tốt hơn.

Thế nhưng, nơi này cái gì cũng không có.

Hồng Tuyến chạy quanh nghĩa trang, đại não giống như bị tia sét đánh trúng, cô khựng lại.

Là giấc mộng đó!

Cô đang chạy! Hóa ra không phải cô bị người khác truy đuổi, mà là tìm kiếm Thẩm Nhược! Nôn nóng, hoảng loạn, tìm kiếm anh.

Hồng Tuyến nhìn bốn phía, nghĩa trang lớn như vậy, Thẩm Nhược có thể bị chôn ở bất cứ ngôi mộ nào. Cô bắt đầu đào bới, không có xẻng, cô chỉ có thể dùng tay.

""Thật đáng thương."" Tiêu Nhã đứng đằng sau cười cười: ""Cho dù cô có biết anh ấy ở đây đi nữa, chờ đến khi cô đào xong, anh ấy sớm đã chết.""

Hồng Tuyến không để ý cô ta, cúi đầu hét to vào lăng mộ, thấy không có tiếng đáp lại, cô chuyển sang mộ bên cạnh.

""Cô có nghe thấy tôi nói không hả?"" Đối với sự thờ ơ của cô, Tiểu Nhã có chút khó chịu.

Hồng Tuyến lúc này mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn cô ta, cười lạnh: ""Kẻ đáng thương chính là cô, Tiêu Nhã. Lúc còn sống phải nghe theo sắp xếp của Vòng Hoa Cúc, lúc chết đi vẫn vậy,""

Hồng Tuyến bước tới trước mặt cô ta, duỗi thẳng tay, phe phẩy qua thân ảnh mờ mịt.

""Tiêu Nhã, cô nhìn chính mình đi, đã sẵn sàng để hồn phi phách tán chưa? Hoạt động của Vòng Hoa Cúc, cô rõ hơn tôi mà.""

Thanh âm cô lạnh lẽo: ""Nếu tôi là cô, tôi tuyệt đối sẽ không biến Thẩm Nhược thành như vậy. Anh ấy là con người, anh ấy có quyền đi lại bình thường dưới ánh mặt trời. Mau nói cho tôi, Tiêu Nhã, cô giấu anh ấy ở đâu?!""

Một câu cuối cùng, Hồng Tuyến cơ hồ rống lên. Dù có giả vờ bình tĩnh thế nào đi chăng nữa, cô cũng không giấu nổi sự tuyệt vọng trong đáy lòng. Nơi này quá lớn, cô tìm không thấy anh!

Tiểu Nhã ngừng lại, sắc mặt hơi giãy giụa, một lát sau bỗng lộ ra nụ cười quỷ dị: ""Tôi không nói cho cô biết... Haha, anh ấy là của tôi, anh ấy phải đi cùng tôi... Haha.""

Hồng Tuyến lạnh lùng nhìn cô ta, lui ra sau vài bước. Điên rồi, ả đã hoàn toàn điên dại...

Chớp mắt, Tiêu Nhã bị hai người đàn ông đè xuống đất, sau đó lại bị xách lên.

""Hồng Tuyến, chị không sao chứ?"" Tô Dã vội vàng chạy tới, nhìn thoáng qua Hồng Tuyến, thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Tuyến chỉ nhìn Tiêu Nhã đang không ngừng giãy giụa, gắt gao cắn môi.

Tô Dã cau mày liếc qua, phân phó hai người kia: ""Mang cô ta về, đưa đi đầu thai, hai cậu cũng vậy, đừng lang thang ở trần gian nữa.""

""Tôi không đi! Tôi muốn ở bên Thẩm Nhược!""

Hai người đàn ông kia vội gật đầu, mang Tiêu Nhã đi.

Hồng Tuyến vén mấy sợi tóc lộn xộn lên, cô ngồi xổm xuống, gào khóc. Cô không tìm thấy Thẩm Nhược, rõ ràng cô biết anh ở đây, nhưng lại không cứu được anh, chỉ có thể nhìn anh chết dần chết mòn...

""Hồng Tuyến, chúng ta vẫn chưa thua, Thẩm Nhược còn đang đợi chị đến cứu!"" Tô Dã đỡ lấy bả vai run rẩy của cô.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai trước mặt. Không biết từ khi nào, cậu bắt đầu mọc râu, hệt như đêm đầu tiên gặp cậu, như một chú mèo hoang đáng thương.

Mà bây giờ đây, dường như đã qua thật lâu, cậu đã trưởng thành, cởi bỏ lớp ngụy trang của mình, cho Hồng Tuyến sức mạnh to lớn nhất.

Tuy rằng ngay từ đầu, cậu tiếp cận Hồng Tuyến là để điều tra Thẩm Nhược, tìm căn cứ của Vòng Hoa Cúc, nhưng dần dà, tình cảm cậu dành cho cô mỗi ngày một đổi thay.

""Cậu có biện pháp nào ư?"" Hồng Tuyến lặng người hỏi.

Vừa dứt lời, năm sáu người xuất hiện sau lưng Tô Dã, đều là người đã chết, Tô Dã dẫn bọn họ đi đầu thai.

""Bọn họ sẽ giúp chị, Hồng Tuyến, chị quên rồi ư, bọn họ có thể....""

Lời chưa nói xong, hai mắt Hồng Tuyến đã sáng lên, sao cô có thể quên mất, bọn họ có thể nhìn thấy bên dưới nghĩa trang.

Mà những linh hồn đó đã sớm hành động, bọn họ rà soát khắp nghĩa trang, chỉ chốc lát sau, đã dò được phân nửa.

""Ở chỗ này! Tô tiên sinh!"" Từ một ngôi mộ nào đó vọng lên tiếng kinh hỉ của hồn ma.

Hồng Tuyến cùng Tô Dã đều vui vẻ, vội vàng chạy qua, cũng mặc kệ ngôi mộ kia chôn cất ai, cứ thế đào lên.

Ừm thì, về sau sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho nhé...

Mở nắp quan tài, nước mắt Hồng Tuyến không nhịn được mà chảy tràn.

Thẩm Nhược an tĩnh nằm trong đó. Tay chân bị dây da buộc chặt, mắt che vải đen kín mít, ngoài miệng dán băng dính đen.

Hồng Tuyến cùng Tô Dã luống cuống tay chân kéo anh dậy, cởi bỏ dây buộc. Nhìn ngực anh hơi phập phồng, Hồng Tuyến rốt cuộc nén không nổi sợ hãi trong lòng, cô khóc rống lên.

Tiếng khóc thất thanh khắp nghĩa trang, mấy linh hồn có mặt ở đó đều không nhịn được chảy nước mắt.

Vụ nổ xe ở đằng xa đã sớm tắt, loáng thoáng có tiếng còi cảnh sát. Gió đêm thổi nhàn nhạt, Hồng Tuyến ôm Thẩm Nhược, thật lâu thật lâu. Tô Dã ở bên cạnh bầu bạn với cô, lặng thinh.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Nhược từ từ tỉnh lại, nhìn nước mắt đầy mặt Hồng Tuyến, anh không khỏi cười cười, trong lòng cảm động: ""Mục tiểu thư thế nhưng lại khóc... Mặt trời quả thật mọc phía Tây.""

Thấy anh còn có thể nói giỡn, Hồng Tuyến đẩy anh xuống, xấu hổ đứng dậy.

Thẩm Nhược vươn mình, nằm cứng ngắc trong quan tài với một bộ cốt hóa tro, anh ngạt thở chết mất.

""Hết thảy đều kết thúc rồi."" Thẩm Nhược nói một câu sâu xa, nhìn về một phía nào đó, trong mắt tràn ngập lo lắng về tương lai.

Hồng Tuyến cười cười: ""Không, Thẩm Nhược, em hỏi anh một chuyện, người sáng chế ra vòng tay đang ở đâu?""

Thẩm Nhược nhìn cô, trong mắt có gì đó ánh lên.

......

......

**

Dưới tầng hầm âm u ẩm ướt, một người đàn ông với cặp kính dày, bộ râu xồm xoàm, cả người đều mang hơi thở điên loạn.

Nhìn thấy có người tới, hắn ta dừng động tác, miệng cười toe toét: ""Cô tới lấy vòng tay?""

Hồng Tuyến cau mày, nắm chặt chai rượu trắng trên tay.

""Tất cả vòng tay đều ở chỗ này?""

Hắn ta cười ""hắc hắc"": ""Đương nhiên, Y tiên sinh một cái, cấp dưới của ngài ấy một cái, còn lại đều không có...""

Cấp dưới của Y tiên sinh, không phải Thẩm Nhược thì là ai?

""Trên thế giới này, còn ai có thể phát minh thứ này không?"" Hồng Tuyến đi từng bước đến trước mặt hắn ta.

Dường như lòng tự trọng bị đả kích, hắn ngẩn mặt ra, hét toáng lên: ""Chỉ có tôi! Chỉ có tôi mới có thể phát minh ra đồ vật liên kết giữa sự sống và cái chết! Haha!""

Hồng Tuyến lẳng lặng nhìn hắn.

""Cái đó... Vậy cô...""

Bị ánh mắt Hồng Tuyến nhìn chằm chực, hắn ta hơi lùi lại. ""Vậy cô cái gì?""

Vẻ mặt bình tĩnh của Hồng Tuyến lần đầu tiên xuất hiện một tia ác ý, trong ánh mắt cũng tràn ngập sát khí.

Cô hơi cúi đầu, nhưng không giấu được khóe miệng cười tàn nhẫn: ""Cái đó... Vậy ông đi chết đi!""

Chai rượu trắng trên tay cô đột nhiên ném tới chỗ hắn ta, mảnh thủy tinh vỡ ra làm xước mặt cô, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

Hắn ta che vết thương không ngừng chảy máu chạy ra ngoài, nhưng bị Hồng Tuyến kéo lại, hung hăng đẩy vào góc tường...

""Cô muốn làm gì?"" Hắn vô lực phản kháng.

Khóe miệng Hồng Tuyến cười càng lúc càng sâu, cô móc trong túi ra bật lửa, ""phực"" một tiếng, giơ lên trên đầu,

""Đừng... Đừng...""

""Tạm biệt, Vòng Hoa Cúc.""

Bật lửa rơi trên không trung tạo thành một đường cong đẹp đẽ, Hồng Tuyến xoay người rời đi, ngọn lửa hừng hực thiêu rụi sau lưng cô. Tiếng kêu thất thanh cùng tiếng lửa ""lốp đốp"" hòa lẫn...

......

......

Lúc Hồng Tuyến ra khỏi tầng hầm, ngọn lửa đã cháy lên tới chân trời. Hôm nay quả thật không dễ đùa với lửa, cô cười tự giễu.

""Hồng Tuyến... Em!"" Thẩm Nhược cùng Tô Dã khϊếp sợ nhìn cô, đây là... do cô làm?

Hồng Tuyến cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, vòng hoa cúc an tĩnh nằm trong tay cô. Đây là vòng tay Tô Dã tháo xuống từ trên tay Miki, để cô biết bí mật của Vòng Hoa Cúc, cậu đã cố ý bỏ vào túi của cô.

Hồng Tuyến nhìn thoáng qua Thẩm Nhược, đây là chiếc vòng duy nhất còn lại, mẹ anh chắc hẳn sống dựa vào chiếc vòng này...

Cô đưa cho Thẩm Nhược, anh nhẹ nhàng nhận lấy, vân vê nó trong lòng bàn tay...

""Sinh tử có mệnh, Thẩm Nhược."" Anh đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, người của tộc Ái Tân Giác La đã nói thế với anh, nhưng anh từ chối.

Thật buồn cười...

Anh hơi ngẩng đầu, đem vòng tay ném vào đống lửa cháy, vòng tay rơi vào trong lửa, nhanh chóng bị thiêu rụi.

""Chuyện này, rốt cuộc cũng kết thúc rồi?"" Hồng Tuyến thở hắt ra, cô cười khổ, xoay người tiến về phía Tô Dã.

Đôi tay cô nắm khẽ, chậm rãi đưa ra trước mặt Tô Dã, cô khịt khịt mũi: ""Tô Dã, bắt chị đi.""

Tô Dã không động đậy.

Đằng xa có tiếng còi cảnh sát réo lên.

Hồng Tuyến không rút tay lại, khoa trương cười: ""Chị gϊếŧ người rồi, Tô Dã, bắt chị đi.""

Tô Dã lẳng lặng nhìn đôi tay trước mặt, liều mạng nhịn không cho nước mắt rơi xuống, cậu rút từ hông ra còng tay...

""Cạch!"" Xúc cảm lạnh lẽo bao bọc cổ tay Hồng Tuyến, nước mắt Tô Dã không nhịn được nữa, lăn dài xuống...