Chương 17: Căn hầm bỏ hoang (hạ)
- Là Minh Diệu sao?Trong lòng Diệp Tiểu Manh mặc niệm tên Minh Diệu.
- Mau tới cứu tôi đi.
- Ngươi đi nhìn một chút.
Trình Tú quay đầu lại nhìn bóng đen nói:
- Có người phá hư kết giới của ta, đi thu thập chúng, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến ta.
Bóng đen chậm rãi biến mất trong bóng tối.
- Chị xác định chính là nơi này sao?
Đối với việc thật dễ dàng đi vào căn hầm, Minh Diệu cảm thấy thật kỳ quái.
- Chẳng lẽ không hề có chút phòng hộ nào sao chứ, pháp thuật này sẽ không thể không bị quấy rầy à?
- Tôi cũng không biết, nói thế này, khi đang tiến hành loại nghi thức lớn kia ma pháp sư sẽ thiết lập kết giới cường lực phòng ngừa những người khác xâm lấn.
Ada đem Lục Mang Tinh Ngân Liên vốn định dùng bài trừ kết giới bỏ vào trong túi.
- Chúng ta cẩn thận một chút, có thể sẽ có bẫy rập gì đó.
Minh Diệu lấy ra một trương Chiếu Minh Phù, trương phù phát ra ánh sáng chiếu khắp căn hầm, hai người cẩn thận theo phương hướng cây gậy thủy tinh chỉ tới đi về phía trước.
Vào thời gian đầu giải phóng, có rất nhiều thành phố cùng núi non xây dựng không ít hầm trú ẩn, nhưng đến hiện tại phần lớn đã bị bỏ hoang, trên vách mọc đầy rong rêu, trên mặt đất còn ẩm ướt. Thỉnh thoảng có tiếng kêu rin rít của loài chuột, bởi vì hồi âm vang vọng nghe thật rõ ràng.
- Sắp đến rồi!
Cây gậy thủy tinh trong tay Ada càng ngày càng đỏ lên, là tín hiệu sắp đến gần mục tiêu.
- Cẩn thận!
Minh Diệu cảm giác được có điều gì không đúng ngay lập tức đẩy mạnh Ada, tự mình nhảy ngược ra sau một bước dài.
- Thịch!
Một khối nước bùn khổng lồ từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đập nổi lên một đống bọt nước, chính là chỗ đứng vừa rồi của hai người.
- Ra đi, ta thấy được ngươi.
Minh Diệu lạnh lùng nhìn vào bóng tối nói.
Một người trung niên mặc âu phục màu vàng từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, Minh Diệu cũng nhìn thấy rõ mặt của hắn.
- Nguyên lai là ông, bản thân tôi đúng là nhìn sai lầm, không nhìn ra được thì ra trên người ông cũng có thứ không sạch sẽ.
Minh Diệu nhận ra người đàn ông này chính là chồng của người phụ nữ đã tự sát.
- Cậu sẽ không thể nhìn ra đâu.
Ada đau lòng vuốt vuốt túi xách hiệu LV dính nước.
- Loại oán linh này bởi vì bình thường bị ma pháp sư giấu bên trong tiềm thức người khác, dựa vào việc cắn nuốt du͙© vọиɠ của con người mà sinh hoạt, dần dần sẽ xóa đi ý thức của chủ nhân, trước khi thành công sẽ rất khó phân biệt rõ ràng.
Người đàn ông trung niên tựa hồ cũng không nghe được bọn họ nói chuyện, cúi đầu, hai ngón tay khấu chặt một chỗ, xương cốt trên người không ngừng vặn vẹo bên dưới lớp quần áo cũng có thể thấy được rõ ràng.
- Hắn đang làm gì thế?
Minh Diệu thấp giọng hỏi Ada.
- Nhân cách giao thế, nhanh, thừa dịp hiện tại gϊếŧ chết hắn.
Ada bắt đầu tìm kiếm dụng cụ trong túi xách.
- Khu Ma Sư Châu Âu các vị dùng đồ thật quá phiền toái, để cho tôi tới đi.
Minh Diệu lấy ra một trường phù trong túi quần.
- Vị nam, tị, ngọ, vị, mậu quý hợp hóa hỏa, tật!
Một đoàn hỏa cầu chiếu sáng cả lối đi, bắn thẳng tới chỗ người đàn ông trung niên.
Người đàn ông tựa hồ vừa thức tỉnh, cong người lên, hai tay đẩy ra trước, giọt nước trên mặt đất giống như vừa sống lại bay lên giội vào hỏa cầu.
- Phốc xuy!
Giống như than cháy đỏ bị ném vào trong ao nước, ngọn lửa bị dập tắt, trong thông đạo tràn ngập hơi nước nóng hực bức người, Minh Diệu cùng Ada có chút khó mở mắt.
- Quá muộn!
Người đàn ông mở miệng.
- Thân thể này hoàn toàn thuộc về ta!
Minh Diệu cùng Ada lui ra sau hai bước, đề phòng nhìn người đàn ông trước mắt.
- Ngươi là Sử Ma của Merlin sao?
Ada cầm túi xách vòng ra phía sau, thò tay tìm đồ vật bên trong.
- Không cần phí công, muốn ám toán ta sao, ta cũng thấy được!
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn Ada.
- Diệp Tiểu Manh ở đâu?
Minh Diệu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, mỗi một giây trôi qua Tiểu Manh sẽ càng tăng thêm nguy hiểm.
- Là cô bé bị bắt đó sao? Thật đáng tiếc, các ngươi sẽ không thể nhìn thấy nàng, bởi vì các ngươi sẽ phải chết tại nơi này.
Người đàn ông trung niên thè lưỡi liếʍ đôi môi:
- Các ngươi qua không được, đường này không thông.
- Vậy cũng không nhất định, gϊếŧ chết ngươi là đi qua được rồi!
Minh Diệu lấy ra thêm trương phù.
- Ly hỏa, tật!
Năm hỏa cầu hướng người trung niên bay đi, số lượng tuy nhiều nhưng kích thước nhỏ hơn vừa rồi.
- Ha ha, cùng một chiêu thức có tác dụng sao?
Người trung niên cười lớn, chỉ vươn tay liền đem hỏa cầu đánh trở về.
Minh Diệu vội vàng nằm xuống, hỏa cầu bay ngược qua đỉnh đầu hắn.
- Cùng một chiêu thức không dùng được sao?
Minh Diệu bò lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ áo khoác ngoài trên người:
- Ta không tin, ngươi cũng không phải thánh đấu sĩ!