Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 932

CHƯƠNG 932: THÚ VỊ

Khi đầu bếp thấy Lý Phàm tham quan phòng bếp, gã cho là đối phương bối rối, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, gã liền giễu cợt nói: “Nhóc con, nơi như vậy, tôi thấy cậu chưa từng nhìn thấy đâu nhỉ, như thế nào, có phải hết hồn rồi không?”

Lý Phàm dửng dưng bình thường nói: “Cũng không hết hồn gì, một phòng bếp rất bình thường mà thôi, lại không phải chưa từng thấy.”

Khi đầu bếp nghe xong, gã chợt cười lên, tựa như gã nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời này vậy, cũng lúc này, Lý Phàm lại còn nói đây là tình cảnh nhỏ.

Lý Phàm nhìn cá hồi vẫn sống tươi ngon, anh trực tiếp bắt lấy, hết sức thuần thục, đầu bếp đứng ở một bên, chuẩn bị bắt đầu bới xương trong trứng.

Nhưng tiếp theo cách Lý Phàm xử lý cá hồi lại làm cho gã không thể bình tĩnh, cách đối phương xử lý cá hồi có chút thật lợi hại, hoàn toàn không như gã tưởng tượng.

“Nhóc con giỏi, không nghĩ tới cậu xử lý cá hồi điêu luyện như vậy.” Đây là lần đầu tiên đầu bếp cảm thán với Lý Phàm, gã không nghĩ tới Lý Phàm lại lợi hại như vậy.

Nếu không phải chính mắt thấy được, gã cũng không dám tin tưởng là thật, thậm chí gã hoài nghi Lý Phàm có phải là một cao thủ không, nếu không sao lại hiểu cách xử lý cá hồi như vậy.

Lý Phàm cười không nói, anh lấy ra một con dao nhọn, dao nhọn ở trong tay anh múa ra đao hoa.

Vừa vặn thủy tinh trong suốt, khi Lý Phàm đùa bỡn đao hoa, cũng làm rung động không ít người.

Đao hoa này cũng quá ngầu rồi, không có công phu nhất định không luyện được.

Đầu bếp nhìn ngây người, gã cũng sẽ chơi đao hoa, nhưng phương diện đao hoa gã đang chơi kém xa Lý Phàm, vì thế gã cảm thấy kinh ngạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đao nhọn ở trong tay Lý Phàm giống như một đồ chơi linh hoạt vậy, cho dù Lý Phàm quơ múa thế nào, đao nhọn cũng đặc biệt linh hoạt, cơ hồ có thể nói là khéo tay hay làm.

Lý Phàm liền nhanh chóng bắt đầu xử lý vân cá, mỗi lần anh cắt ra vân cá đều vô cùng mỏng.

Cơ hồ có thể nói là dùng mỏng như cánh ve để miêu tả, đầu bếp thấy vậy, miệng vốn định giễu cợt vĩnh viễn đóng lại.

Đao công của đối phương làm gã kinh ngạc hoàn toàn, vì thế gã cảm thấy không tưởng tượng nổi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, gã cũng không dám tin tưởng là thật.

Đầu bếp không nhịn được cảm thán, người này thật lợi hại, không giống như gã tưởng tượng.

Đầu bếp nhàn nhạt nói với Lý Phàm: “Nhóc con, tôi biết bản lĩnh của cậu, nhưng vào lúc này, tốt nhất cậu vẫn nên khiêm tốn một chút, nếu không, cậu sẽ không ăn được quả ngọt đâu.”

Lý Phàm cũng không ngu, anh cũng nghe được đây là đầu bếp uy hϊếp anh, cười một chút: “Sao vậy, anh đang nóng nảy sao, lo lắng tôi làm món sushi nước J ngon hơn anh?”

Đầu bếp á khẩu không nói, trong lòng không biết nên nói cái gì, gã thật sự rất lo lắng Lý Phàm làm món ăn ngon hơn gã, nếu đối phương làm được món ăn ngon hơn gã, vậy gã còn lăn lộn thế nào?

Lý Phàm không để ý đến cảm nhận trong lòng đối phương, anh chỉ muốn làm xong món ăn là được, còn những điều khác, anh không suy nghĩ nhiều như vậy.

Lý Phàm cười nhạt, rất nhanh làm ra món sushi khác nhau, ví dụ như sushi nigiri, còn có sushi cá hồi.

Khi những thứ này bưng ra, tất cả mọi người đều không dám tin tưởng đây là do Lý Phàm làm, bọn họ còn tưởng rằng Lý Phàm là một người bình thường, căn bản không hiểu gì về sushi, nhưng sau khi bọn họ thấy tài hoa của đối phương, lập tức á khẩu không nói được gì.

Khi giáng thủ sư xinh đẹp thấy cảnh này, lập tức bị cảm động, cô ta không nghĩ tới Lý Phàm sẽ vì cô ta làm sushi.

Lý Phàm cười nói: “Cô ăn thử một miếng đi.”

Giáng thủ sư xinh đẹp gật đầu một cái, cô ta đã chuẩn bị tư tưởng rồi, bất kể ăn có ngon hay không, cô ta không thể để cho Lý Phàm xấu mặt.

Khi cô ta nếm thử một miếng, mùi vị đó chợt đầy miệng cô ta, làm cho cô ta cơ hồ không cách nào tự kềm chế, cô ta cho là Lý Phàm làm như thế nào đi nữa, cũng sẽ không quá mức nổi bật.

Nhưng sau khi cô ta ăn một miếng, cô ta hoàn toàn bị chinh phục, mùi vị này, cơ hồ có thể nói là cực phẩm, hoàn mỹ đến nỗi cô ta cơ hồ không biết nên miêu tả thế nào.

“Ngon lắm.” Cuối cùng giáng thủ sư xinh đẹp đánh giá, gật đầu nói.

Mọi người thấy dáng vẻ hưởng thụ của giáng thủ sư xinh đẹp, hơn nữa Lý Phàm làm sushi đúng là ăn rất ngon, bọn họ không kiềm được ngây ngẩn, đối với lần này có chút kinh ngạc.

“Được rồi, cũng lúc này rồi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, nên bình tĩnh một chút vẫn phải bình tĩnh một chút đi.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.

Trong lòng đầu bếp cắn răng nghiến lợi, vô cùng căm tức Lý Phàm, vốn gã mới là đầu bếp ở đây, trên phương diện làm sushi, gã mới là ưu tú nhất, nhưng Lý Phàm làm như vậy, lập tức đoạt danh tiếng của gã đi.

Điều này làm cho trong lòng gã đặc biệt không thoải mái, trong lòng gã cơ hồ hận chết Lý Phàm, gã hận không thể cho Lý Phàm chút giáo huấn.

“Hừ.” Lúc này đầu bếp cũng chỉ có thể phát ra tiếng hừ không phục.

Lý Phàm dĩ nhiên biết cảm nhận của đầu bếp, anh không để ở trong lòng.

Giáng thủ sư xinh đẹp thở dài nói: “Không nghĩ tới anh làm sushi lại lợi hại như vậy.”

Lý Phàm lắc đầu, khiêm tốn nói: “Nào có, bình thường mà thôi.”

Cuối cùng Lý Phàm quay đầu nhìn đầu bếp, trêu ghẹo nói: “Tôi nhớ người nào đó từng nói, nếu như tôi làm ngon hơn người nào đó, người nào đó sẽ ăn mật đắng.”

Sau khi đầu bếp nghe đến đây, gã chợt giật cả người, gã biết Lý Phàm nói với gã.

Gã liền có một dự cảm xấu, theo bản năng muốn chạy đi.

Lý Phàm liền ngăn cản đối phương, cũng bắt lấy bả vai của đối phương nói: “Anh phải bình tĩnh một chút.”

Khi đầu bếp nghe xong, chợt ngây ngẩn, đối với kết quả như vậy, gã vô cùng kinh ngạc, cảm thấy tất cả đều không như gã tưởng tượng.

Sắc mặt đầu bếp trầm xuống, hừ nói: “Bây giờ còn chưa phân thắng bại, thứ cậu làm tôi còn chưa ăn đâu?”

Đầu bếp đã nghĩ xong, đến lúc đó gã ta ăn thử một miếng, còn những thứ khác, gã ta không để ý nhiều như vậy, dù sao Lý Phàm lợi hại hơn nữa, cũng không phải đối thủ của gã ta.

Gã lập tức ăn một miếng sushi, khi gã ta ăn miếng đầu tiên, gã ta ngây ngẩn, gã ăn sushi lâu như vậy, cũng khinh thường với những sushi khác.

Duy nhất có thể làm cho gã bội phục, chỉ có sushi của vua sushi, nhưng hôm nay, lại có sushi, có thể lần nữa hấp dẫn đến gã.

Gã theo bản năng toát ra cảm khái, nhưng rất nhanh, gã mới ý thức tới đánh cuộc của gã và Lý Phàm, gã không thể biểu hiện quá khoa trương.

Gã cưỡng ép làm bộ như chán ghét nói: “Hừ, cái thứ gì, khó ăn như vậy, không ăn nữa.”

Trong lúc bất chợt gã muốn xoay người, tiếp đó gã lại không thể động, Lý Phàm nhìn về phía giáng thủ sư xinh đẹp, không kiềm được cười một tiếng, quả nhiên là đối phương xuất thủ rồi.