CHƯƠNG 620: VƯƠNG GIA KINH THÀNH
“Chuẩn bị xong rồi, mẹ yên tâm đi.”Lý Phàm vừa cười vừa nói.
“Chờ cơm nước xong xuôi, con cùng Hoạ Y ra ngoài mua chút đồ cho tiệc thăng quan, mẹ cũng không cần lo nữa.”
Lý Phàm đối với Vương Cẩn Mai cũng rất bất đắc dĩ, may mắn thái độ của Vương Cẩn Mai bây giờ đối xử với anh có thay đổi.
Bằng không, Lý Phàm thật sẽ nhịn không được mà rời đi.
Vương Cẩn Mai nghe nói như thế nhẹ gật đầu.
“Vậy là được.”
Mấy người chợt nói chuyện phiếm, cơm nước xong xuôi, Lý Phàm để bảo mẫu dọn chén đũa, sau đó nhìn về phía Cố Hoạ Y.
“Hoạ Y, đi thôi, đi cửa hàng mua chút đồ.”
Cố Hoạ Y nghe nói như thế nhẹ gật đầu, “Được.”
Hai người chợt đứng lên đi ra ngoài, lái xe về hướng cửa hàng.
……
Tiệc tân gia của Lý Phàm còn có mấy ngày?
Trong một căn phòng tối như mực, giọng nói ngột ngạt khàn khàn vang lên.
“Không tính hôm nay còn có ba ngày.”
Giọng một người dàn ông vang lên, trong giọng nói đầy cung kính.
“Ba ngày?”
Quỷ Hổ trầm mặc một chút, chợt mở miệng hỏi: “Nên chuẩn bị đều chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong, đại nhân, đợi đến ngày tiệc tân gia của Lý Phàm, tuyệt đối có thể để cho anh rất vui vẻ.”
Người kia cười nói.
Quỷ Hổ mấy ngày nay vẫn luôn chuẩn bị thăng quan bữa tiệc vui Lý Phàm, Long Hậu bên kia đã lên tiếng.
Nếu như chuyện lần này lại làm hư, vậy anh Quỷ Hổ cũng không cần trở về Long Môn, về sơn môn là được rồi.
Nhưng Quỷ Hổ căn bản không dám trở về, nếu như anh ta trở về, sư phụ anh sợ rằng sẽ đánh chết anh ta mất.
“Vậy là được, đi xác nhận lại một chút, muốn bảo đảm chuyện lần này không có sơ sót gì, có thể để cho Lý Phàm ăn phải thiệt thòi lớn, tốt nhất có thể gϊếŧ nó.”
Quỷ Hổ trầm giọng nói.
“Còn nữa, không được buông lỏng sự giám sát với Lý Phàm, nếu như trước bữa Tiệc tân gia đó có cơ hội, vậy để nó không tổ chức được tiệc tân gia luôn!”
Quỷ Hổ ánh mắt đột nhiên lộ ra ý vị băng lãnh.
Người kia bên cạnh anh nghe nói như thế không khỏi rùng mình một cái.
“Đã rõ, đại nhân yên tâm.”
“Ừ, đi xuống đi.”
Quỷ Hổ sau khi nói xong thì nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa ở trên ghế sofa, tự hỏi sau đó phải làm chuyện gì.
……
Nhà họ Phương.
Phương Kỳ để tất cả nhà họ Phương trực hệ về gia tộc, tổ chức một cuộc họp gia tộc, chủ yếu nói vấn đề chính là chuyện của Lý Phàm.
“Lý Phàm hôm nay gọi điện thoại cho ta, nói về tiệc tân gia.”
Sau khi mở đầu, Phương Kỳ cũng không do dự, nói ra chuyện điện thoại hôm nay với Lý Phàm với tất cả mọi người trong gia tộc.
Những người kia nghe được sau này ngây ra một lúc, Phương Nhược Tuyết nghi hoặc mở miệng hỏi: “Ba, tại sao ba phải giúp Lý Phàm.”
“Anh ta không phải đã nói rồi sao? Nguy hiểm rất lớn, nếu như đến lúc đó nhà họ Phương chúng ta sa ngã vào đó thì làm sao bây giờ?”
Dựa theo sự hiểu biết của Phương Nhược Tuyết về ba mình mà nói, ba cô sẽ không bao giờ làm điều gì đó khiến mọi người cảm thấy khó tin.
.
Dù sao rủi ro quá lớn.
Phương Kỳ nghe nói như thế thì ý vị thâm trường nhìn về phía Phương Nhược Tuyết.
“Bỏ ra càng nhiều, thu hoạch càng lớn, phong hiểm cũng càng lớn.”
“Hơn nưã ba tin tưởng, Lý Phàm tuyệt đối không có dễ dàng suy sụp như vậy.”
“Thời cơ nhà họ Phương chúng ta phát triển, kỳ thật ở chỗ Lý Phàm.”
Phương Nhược Tuyết nghe nói như thế ngây ra một lúc, trầm mặc xuống không nói gì nữa.
Những người khác thì lẳng lặng nhìn người trước mặt giao lưu, bọn họ rất rõ ràng, Phương Kỳ đã quyết định xong.
Để bọn họ tới cũng chỉ là đơn thuần thông báo mà thôi.
“Gia chủ, ngài tự quyết định là được rồi, chúng ta đều ở bên ngài, chúng tôi tin tưởng ánh mắt của ngài, hơn nưã cậu Lý chính xác không phải nhân vật đơn giản.”
Một người mở miệng cười nói.
Phương Kỳ nghe nói như thế cười vui vẻ cười, sắp xếp chuyện Lý Phàm xuống dưới.
……
Trong trung tâm thương mại, Lý Phàm mỉm cười với Cố Hoạ Y, người đang vui vẻ thử quần áo trước mặt anh.
“Hoạ Y, đến giờ rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
Cố Hoạ Y nghe nói như thế nhẹ gật đầu, vừa cười vừa nói: “Được.”
“Vậy em mặc bộ này đi thôi.”
Kia là một bộ váy liền áo, Cố Hoạ Y mặc lên người nhìn tựa như là một thiếu nữ.
Lý Phàm nghe nói như thế cười cười, cầm thẻ đen mua hết tất cả những quần áo Cố Hoạ Y thử qua.
Hai người mang theo đồ, một bên trò chuyện trời, vừa đi ra cửa hàng thời trang.
“Rầm!”
“Ôi, anh đi đường không có mắt sao?!”
Một giọng nói phẫn nộ đàn ông vang lên.
Là lúc Lý Phàm đi ra cửa không chú ý, không cẩn thận đâm vào người khác.
Lý Phàm vội vàng mở miệng nói ra: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không có chú ý.”
“Anh nói một câu không có chú ý là xong hử? Vậy tôi gϊếŧ người có phải là nói với cảnh sát tôi không chú ý tôi được tha tội à?”!
Ngừơi đàn ông kia vẫn như cũ không buông tha, Lý Phàm nghe nói như thế thì biết, người đàn ông này đoán chừng là muốn gây sự, sắc mặt trong nháy mắt nghiêm túc.
“Vậy anh nói làm thế nào chứ.”
Lý Phàm giọng nói lạnh lùng nói.
Ngừơi đàn ông kia nghe nói như thế, lập tức bắt đầu cười ha ha, ánh mắt chuyển hướng từ Lý Phàm lên ngừơi Cố Hoạ Y, ánh mắt bên trong tràn đầy ngả ngớn hèn mọn.
“Chuyện này nếu nói xử lý, cũng là dễ xử lý, Vương mỗ tôi cũng không phải ngừoi không nói đạo lý.”
“Như vậy đi, anh quỳ xuống nói lời xin lỗi, sau đó để cho tôi chơi đùa ngừơi phụ nữ này vài hôm là được rồi.”
Lý Phàm và Cố Hoạ Y hai người nghe nói như thế, sắc mặt đồng thời lạnh xuống, nhưng không đợi Lý Phàm nói chuyện, ngừơi đàn ông kia lại lần nữa mở miệng.
“Tôi là Vương Hiên, là người của Vương gia kinh thành, anh làm như vậy tuyệt đối không thiệt thòi, chỉ cần đại gia ta cao hứng, tùy tiện thưởng anh ít đồ đều đủ anh tiêu một năm nửa năm.”
“Thế nào? Suy tính một chút?”
Lý Phàm nghe nói như thế khóe miệng hơi nhếch lên, anh còn tưởng là ai, hoá ra là là phú nhị đại đến từ kinh thành.
Xem ra cảm thấy mình đến địa phương nhỏ thì có thể tùy ý ngông cuồng nên mới phách lối như vậy.
Nhưng Lý Phàm tới bây giờ đều không quen loại người này, trêu tức nhìn Vương Hiên nói.
“Vương gia Kinh thành? Thật ngại quá, chưa nghe nói qua.”
“Nhưng tôi khuyên anh tốt nhất nhường đường, nếu không, kết quả khả năng anh không chịu đựng nổi.”
Ánh mắt Lý Phàm đột nhiên nghiêm túc, một cơn ớn lạnh bùng lên từ anh.
Anh không gây phiền toái, cũng không có nghĩa anh sợ phiền phức, anh chỉ là lười nhác xử lý những chuyện đó mà thôi.
Nhưng đối phương nếu như cho thể diện mà không cần, như vậy Lý Phàm tuyệt đối không ngại xuất thủ xử lý đối phương.
Tựa như trước mặt Vương Hiên loại người này vậy, vũ nhục anh coi như xong, còn để anh mang Cố Hoạ Y như quà xin lỗi, Lý Phàm bây giờ muốn gϊếŧ anh ta rồi.
Nếu như không phải bởi vì bây giờ ở cửa hàng, anh sẽ động thủ gϊếŧ đối phương ngay.
“A? Vậy à? Không nghĩ tới các người ở nơi nhỏ bé này, lại còn có người có cốt khí, nhưng mà.”
Vương Hiên đắc chí cười cười: “Ai nói bên cạnh tôi không có người chứ?”
Thoại âm rơi xuống, có bảy tám người đàn ông mặc tây trang màu đen đi tới sau lưng Vương Hiên, người chung quanh lập tức sợ hãi tản ra.