Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 272: Đổ thạch

Quỳ hay là không quỳ?

Đây là một vấn đề vô cùng khó chọn.

Ánh mắt Trương Trung Dương đảo qua Sở Trung Thiên và Lục Kiến Bân, cuối cùng rơi xuống người Lý Phàm.

Lý Phàm lạnh nhạt ngồi đó, sắc mặt không vui không buồn, dường như không thèm để ý đến tất cả những chuyện xảy ra trước mặt.

Ánh mắt Trương Trung Dương dữ tợn nhìn chằm chằm Lý Phàm, không nhìn ra được hoảng sợ từ trong mắt Lý Phàm, ngược lại thấy được giễu cợt trong đó.

Đối với Lý Phàm mà nói, Trương Trung Dương chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng, nhưng Sở Trung Thiên muốn thể hiện trước mặt mình, vì vậy Lý Phàm cho Sở Trung Thiên cơ hội thể hiện.

Mặc dù giễu cợt trong mắt Lý Phàm khiến Trương Trung Dương xấu hổ, nhưng trong lòng Trương Trung Dương lại thấp thỏm không yên, vẫn cảm thấy dường như trong đó có vấn đề.

Cứ coi như lần xin lỗi này là cơ hội hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của Sở Trung Thiên vậy, trái lại hời cho thằng nhóc họ Lý này rồi.

Trương Trung Dương nặng nề sải bước, đi đến trước mặt Lý Phàm quỳ gối xuống: “Xin lỗi ngài Lý, tôi sai rồi.”

“Không hề chân thành.”

Lý Phàm thản nhiên nói.

Sở Trung Thiên nhấc chân giẫm lên đầu gối vẫn chưa quỳ xuống của Trương Trung Dương, khiến cho xương bánh chè của Trương Trung Dương phát ra tiếng vang ‘rắc rắc’.

“Trước kia tôi dạy cậu thế nào, quên hết rồi sao?”

Sở Trung Thiên lạnh lùng nói.

Khuôn mặt Trương Trung Dương nhăn hết lại, giận quá hóa cười nhìn Lý Phàm, căm hận nói ra: “Tôi sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay.”

Cuối cùng đầu gối chưa quỳ xuống kia cũng quỳ xuống, tư thế của Trương Trung Dương trở thành tư thế quỳ cả hai đầu gối xuống.

Cảnh tượng này khiến mí mắt Phùng Tử Tài giật giật, cảm thấy cả người lạnh toát.

Đây chính là lão đại Kim Hải đấy, vậy mà lại phải chịu nhục nhã thế này!

Quỳ một gối vẫn chưa đủ!

Tâm can tỳ phổi thận của Hoa Nhật Tâm đều đang run rẩy, giờ phút này đầu óc bình thường tính toán rất nhanh đã hoàn toàn chết máy, cả người giống như si ngốc, ánh mắt trống rỗng nhìn Lý Phàm.

Đám người Hà Lợi Quần cắn chặt hàm răng, nếu như có thể, lửa giận phun ra từ trong mắt nhất định có thể đun sôi một vùng biển rộng.

Trương Trung Dương liếc mắt nhìn chằm chằm Lý Phàm, giống như muốn khắc dáng vẻ Lý Phàm vào trong đầu của mình.

Sau đó Trương Trung Dương ba quỳ chín lạy với Lý Phàm.

“Ngài Lý, hôm nay Trương Trung Dương tôi đã mạo phạm đến ngài, dựa theo quy củ của ngài Thiên, tôi tự đâm ba đao tạ tội!”

Sắc mặt Cố Họa Y hơi căng thẳng, xoay người không nhìn Trương Trung Dương nữa, tự đâm ba đao này máu tanh biết nhường nào, Cố Họa Y không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu tanh đó.

Lý Phàm nhìn thấy Cố Họa Y dời mắt đi, biết Cố Họa Y không muốn nhìn thấy máu tanh, vừa cười vừa nói: “Đừng làm bẩn chỗ này, nhìn thật chướng mắt.”

Trương Trung Dương tức đến mức sắc mặt tím xanh, đường đường là lão đại một phương, sau khi ba quỳ chín lạy để xin lỗi còn tự đâm ba đao tạ tội, như vậy đã coi như là cách xin lỗi cao quý nhất rồi, nhưng Lý Phàm lại nói nhìn thật chướng mắt!

Đám người Phùng Tử Tài hoàn toàn choáng váng, ba quỳ chín lạy đã mất mặt lắm rồi, nhưng tự đâm ba đao… thật sự không xuống tay được.

Chờ lát nữa sẽ phải xin lỗi Lý Phàm như thế nào đây?

Nếu dựa theo phương pháp của Trương Trung Dương, đám người Phùng Tử Tài cảm thấy chắc chắn mình sẽ phát điên.

Sở Trung Thiên khom người nói: “Ngài Lý nói đúng lắm, tôi dẫn cậu ta ra ngoài chấp hành gia pháp, cam đoan nhất định hoàn thành.”

“Đi thôi.”

Sở Trung Thiên nhìn chằm chằm Trương Trung Dương, lạnh giọng nói: “Đi ra bên ngoài với tôi.”

“Được, ngài Thiên, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông một tiếng ngài Thiên, hôm nay ông vì tên nghèo kiết này mà chặt đứt tình cảm giữa chúng ta, sau này cũng đừng trách Trương Trung Dương tôi không nhân nghĩa.”

“Ha ha.”

Sở Trung Thiên khinh bỉ cười, nghĩ thầm cậu đắc tội Long Môn thiếu chủ, để cậu tự đâm ba đao chính là vì cứu cậu, vậy mà lại còn không biết điều.

Sở Trung Thiên dẫn Trương Trung Dương ra khỏi phòng đấu giá, rất nhanh từ bên ngoài đã truyền đến ba tiếng kêu đau đớn của Trương Trung Dương, rõ ràng Trương Trung Dương thật sự tự đâm ba đao.

Khóe miệng Lục Kiến Bân hơi cong lên, nhìn đám người Phùng Tử Tài nói: “Đến lượt các cậu rồi.”

Bờ môi Hà Lợi Quần run rẩy nói: “Chúng tôi, chúng tôi chỉ nói anh ta mấy câu, xin lỗi anh ta là được rồi.”

“Đúng vậy, chúng tôi không đáng phải tự đâm ba đao, chúng tôi dập đầu xin lỗi là được rồi.”

Bạch Thiên Lý căng thẳng nói ra.

Phùng Tử Tài nhẫn nhịn sợ hãi và tức giận trong lòng, nhìn Lý Phàm nói: “Tốt nhất anh đừng quá đáng, nơi này là Kim Hải, ngài Thiên và chú Lục có thể bảo vệ anh nhất thời, nhưng không thể bảo vệ anh cả đời!”

“Anh, không phục?”

Lý Phàm cười ha ha hỏi.

“Đương nhiên không phục! Nếu không có ngài Thiên và chú Lục bảo vệ anh, anh cho rằng mình là cái thá gì! Có bản lĩnh anh cược một ván với tôi.” Phùng Tử Tài thốt lên.

“Được.”

Lý Phàm lạnh nhạt nói.

Phùng Tử Tài hơi sững sờ, không ngờ Lý Phàm lại đồng ý dễ dàng như vậy, vốn cho rằng sẽ phải tốn nhiều lời thuyết phục.

Lý Phàm dùng ánh mắt hài hước nhìn Phùng Tử Tài: “Tùy anh muốn đánh cược thế nào cũng được, chỉ cần anh thua, mấy người các anh đều phải xin lỗi giống như Trương Trung Dương, ba quỳ chín lạy cộng thêm tự đâm ba đao.”

“Anh Tài, anh có nắm chắc không, thua là phải tự đâm ba đao đấy.”

Bạch Thiên Lý kéo cánh tay Phùng Tử Tài hỏi.

Phùng Tử Tài kiên định gật đầu, khối nguyên thạch kia đã từng được chuyên gia lão làng của Địa Khoáng Viện xem qua, vị chuyên gia kia cũng rất có tiếng trong giới đổ thạch, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm.

Hơn nữa Phùng Tử Tài cũng biết, phỉ thúy nguyên thạch trong buổi đấu giá ngọc thạch này đều là nguyên thạch rất bình thường, chỉ có khối nguyên thạch kia được coi là có chất lượng tốt.

“Các anh yên tâm, không thua được!”

Phùng Tử Tài vô cùng tự tin nói.

Nhìn thấy Phùng Tử Tài tràn đầy tự tin, đám người Hà Lợi Quần đều gửi gắm hi vọng lên trên người Phùng Tử Tài.

“Không thành vấn đề, chỉ cần anh thắng, chúng tôi sẽ ba quỳ chín lạy, tự đâm ba đao để xin lỗi anh, nếu như chúng tôi thắng, vậy anh cũng phải ba quỳ chín lại, tự đâm ba đao xin lỗi chúng tôi.”

“Được, để chú Lục làm người chứng kiến đi.”

Lý Phàm chỉ vào Lục Kiến Bân.

Lục Kiến Bân tươi cười nói: “Ngài đừng gọi tôi là chú Lục, gọi tôi là Kiến Bân là được rồi.

Nhìn thấy Lục Kiến Bân nịnh bợ Lý Phàm như vậy, Phùng Tử Tài thầm nghĩ, quả nhiên cái tên Lục Kiến Bân này già rồi, vậy mà lại bị một tên vô dụng ở rể dọa sợ.

“Được, đầu tiên nói trước, tôi muốn chọn phỉ thúy nguyên thạch số chín, anh chọn một khối phỉ thúy nguyên thạch trong buổi đấu giá, sau đó chúng ta cắt phỉ thúy nguyên thạch của mình để đánh cược, xem phỉ thúy nguyên thạch của ai cắt ra được ngọc có chất lượng tốt hơn.”

Phùng Tử Tài nói xong thì kiêu ngạo nhìn Lý Phàm, cảm thấy lần này mình thắng chắc rồi, cho dù Sở Trung Thiên và Lục Kiến Bân bảo vệ Lý Phàm, cũng không cách nào giúp Lý Phàm ván này, con người đó, chính là tự tìm đường chết thì ngăn không nổi.

Phùng Tử Tài cảm thấy Lý Phàm đang tự tìm đường chết, trong đầu đã xuất hiện cảnh tượng Lý Phàm quỳ xuống trước mặt mình rồi.

Mí mắt Lục Kiến Bân giật hai cái, không ngờ Phùng Tử Tài lại cược thế này.

“Khoan đã, cá cược thế này rất không hợp lý.”

Lục Kiến Bân muốn cứu vãn chuyện này, cũng không thể để Lý Phàm thua ngay dưới mắt mình được.

“Chú Lục, chú có ý gì?”

Phùng Tử Tài bất mãn nhìn Lục Kiến Bân.

Lý Phàm xua tay nói: “Cứ cược như vậy đi.