“Cậu cho rằng tôi cũng óc heo như cậu?”
Kiều Chính Long gõ một cái thật mạnh vào đầu Hoa Nhật Tâm, Hoa Nhật Tâm bị gõ đầu óc choáng váng, trước mắt như sắp xuất hiện sao vàng năm cánh.
Kiều Chính Long rất khó chịu trước sự thiếu hiểu biết của Hoa Nhật Tâm lúc này, trong lòng thầm mắng Hoa Nhật Tâm là một tên đầu to óc như cái nho. Không nhìn thấy anh ta đã làm gương trước, lại không biết nhận lỗi và xin lỗi!
“Anh Lý, anh có cần tôi đuổi họ ra ngoài không? Tôi thật sự không nên mời người không có tri thức như vậy.”
Kiều Chính Long nói có chút hổ thẹn. Đam Mỹ Hay
Các cậu ấm cô chiêu nhà giàu đều vô cùng kinh ngạc, thầm suy đoán rốt cuộc Lý Phàm có lai lịch gì.
Nhưng nhìn Lý Phàm quần áo bình thường, các cậu ấm cô chiêu nhà giàu cũng không đoán ra được nguyên do gì, cũng không có chút chi tiết nào có thể dùng để đoán ra.
Trong mắt Lý Phàm, Hoa Nhật Tâm như con kiến
hôi, anh vốn không có ý định so đo với cậu ta.
“Bỏ đi.”
Lý Phàm thản nhiên nói.
“Anh Lý đúng là người rộng lượng, lần này coi như hời cho bọn họ rồi, nếu không tôi đã đánh nát miệng bọn họ, ăn nói vô tội vạ không có chừng mực, miệng rộng dùng để phun phân.”
Kiều Chính Long nói theo.
Hoa Nhật Tâm, cậu Tần và cậu Trương đều cúi thấp đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, không dám nói lại lời nào. Nếu tiếp tục nói thì thật đúng là không biết sống chết.
“Anh Lý, mời đi bên này, tôi đưa anh đến phòng VIP. Cuộc đấu giá sẽ sớm bắt đầu.”
Kiều Chính Long khom người dẫn đường, đưa Lý Phàm đến khu VIP. Khi cuộc đấu giá diễn ra, những người giàu sẽ vào phòng VIP riêng của mình. Trong phòng VIP xem phát sóng trực tiếp, cử các chuyên viên đấu giá kêu giá từ xa để đấu giá.
Cho đến khi bóng dáng Lý Phàm dần mất khuất, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ bàn tán:
“Rốt cuộc anh Lý này là ai? Sao có thể khiến cho Kiều tổng phải dè chừng và kính nể như vậy? Lẽ nào là người đó, thế hệ siêu giàu thứ hai?”
“Đùa à, thế hệ siêu giàu thứ hai có thể ăn mặc bình thường như vậy, hơn nữa lại không có người đi theo. Dù có sơ sài đến đâu thì cũng phải có vệ sĩ và trợ lý chứ.”
“Ai biết được, dù sao chỉ cần nhớ kỹ nhân vật này là được rồi, sau này tránh dây vào hắn.”
Mọi người bàn tán tán loạn, căn bản không có ai tụ tập với nhóm ba người Hoa Nhật Tâm vì sợ ba người họ liên lụy đến, sau này sẽ rước thêm phiền phức.
Cậu Trương trừng mắt nhìn Hoa Nhật Tâm nói: “Khốn nạn! Có phải anh nên cho chúng tôi một lời giải thích.”
“Mẹ kiếp! Có thần tiên mới biết là chuyện gì. Tên đó ở rể nhà họ Cố, chỉ là một tên vô dụng ăn bám, hoàn toàn phụ thuộc vào vợ, một tháng vợ hắn cấp cho hắn mấy triệu phí sinh hoạt. Như vậy kêu tôi làm sao giải thích với các cậu được!”
Hoa Nhật Tâm khóc không ra nước mắt, vốn không hiểu được tại sao lại như vậy, tại sao Kiều Chính Long lại có thể đối xử với Lý Phàm một cách tôn trọng như vậy? Quả thật trái với khoa học.
Cậu Trương và cậu Tần đều ngẩn ra, nhìn dáng vẻ Hoa Nhật Tâm không giống giả bộ. Nếu Hoa Nhật Tâm không nói dối, vậy Kiều Chính Long đang làm trò điên khùng gì vậy? Cho dù Lý Phàm là con riêng thất lạc nhiều năm của Kiều Chính Long, cũng sẽ không được đối xử cung kính như vậy.
Cử chỉ cung kính của Kiều Chính Long, trông giống như đối với ông nội của ông ta vậy!
“Nếu đã như vậy thì coi như xong. Chọc vào nhân vật quỷ dị như vậy, tôi cũng không dám tiếp tục ở lại, chuồn là thượng sách.”
“Cậu Trương nói đúng, vẫn nên chuồn trước. Anh Nhật Tâm, anh có đi hay không? Ở lại đây phải cẩn thận rước lửa vào người.”
Cậu Trương và cậu Tần đã gặp qua nhiều cuộc đấu chọi, thường thì ngoài mặt nói nói cười cười, sau lưng lại bắt đầu dùng dao đâm thọt. Cả hai đều cho rằng, tình cảnh quỷ dị hôm nay có thể còn nguy hiểm đáng sợ hơn.
Vừa rồi trước mặt mọi người, có thể Lý Phàm không biểu hiện sự kiêu ngạo và độc đoán ra, nhưng sau khi quay lưng đi, nói không chừng sẽ sai khiến Kiều Chính Long làm gì đó, ở lại đây luôn có cảm giác bất an.
“Hai cậu cứ đi trước, hôm nay có một món đồ tôi nhất định phải đấu giá về tay. Hai cậu về trước đi, ngày khác tôi sẽ mời hai cậu một bữa.”
Hoa Nhật Tâm lạnh mặt nói.
Cậu Trương và cậu Tần không nói gì thêm, xoay người cùng nhau rời khỏi hội trường.
Hoa Nhật Tâm nhắm mắt hít sâu một hơi, bưng một ly rượu whisky từ khay của người phục vụ đi ngang qua, ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Lúc này Hoa Nhật Tâm không dám nhìn ai, biết là người xung quanh đều đang nhìn mình với ánh mắt cười nhạo và châm chọc.
Nhưng Hoa Nhật Tâm không thể rời đi, vì anh ta muốn đấu giá một món đồ vô cùng quan trọng. Đó là sợi dây chuyền phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá.
Khoảnh khắc nhìn thấy món trang sức này, trong đầu Hoa Nhật Tâm liền nghĩ đến Cố Họa Y đeo nó trên chiếc cổ trắng nõn của cô, rồi nằm dưới thân bị chính mình cày nát!
Anh ta cho rằng chỉ có món trang sức tinh xảo như vậy mới xứng với nhan sắc tuyệt trần của Cố Họa Y.
Để có thể đấu giá được món trang sức này, Hoa Nhật Tâm đã nhờ nhiều chuyên gia tư vấn định giá. Hơn nữa, bỏ ra rất nhiều đầu tư, huy động được 180 tỷ, muốn giành được món trang sức.
“Lý Phàm! Tao sẽ bắt mày hối hận. Một ngày nào đó, nợ mới nợ cũ của chúng ta sẽ tính chung một lượt!”
Hoa Nhật Tâm nghiến răng nghiến lợi, mơ tưởng đến ngày sinh nhật của Cố Họa Y, sẽ đem sợi dây chuyền đeo lên cổ Cố Họa Y, sau đó chinh phục thể xác và trái tim của Cố Họa Y trước mặt Lý Phàm!
Trả thù, phải dùng thủ đoạn mãnh liệt nhất để trả thù Lý Phàm!
Để Lý Phàm vĩnh viễn sống trong bóng tối của bản thân!
Hoa Nhật Tâm điên cuồng gầm lên trong lòng.
…
Chẳng bao lâu nữa đã đến lúc cuộc đấu giá bắt đầu, tốp ba tốp năm những người giàu có trẻ tuổi bước vào phòng VIP. Hoa Nhật Tâm nắm chặt nấm đấm trong tay, một mình bước vào phòng VIP riêng của mình.
Hoa Nhật Tâm tháo bảng số trước ngực đặt lên bàn, sau đó kiểm tra hệ thống liên lạc nội bộ và TV phát sóng trực tiếp.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Hoa Nhật Tâm ngồi ngay ngắn, như thể sắp bước vào cuộc thi cướp quyền trả lời.
Mở đầu buổi đấu giá đều là những món đồ thấp giá, nhằm huy động mọi người nhiệt tình, cũng là để cho mọi người trải nghiệm phương thức đấu giá. Sợi dây chuyền phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá là món đồ quan trọng nhất, sẽ xuất hiện ở vị trí thứ hai đếm ngược trong bảng đấu giá.
Hoa Nhật Tâm im lặng chờ đợi, duy trì tư thế ngồi thẳng lưng, cả người như bị hóa đá.
Cho đến khi sợi dây chuyền phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá lên sàn đấu giá, đôi mắt Hoa Nhật Tâm chợt lóe lên một tia sáng khác thường.
“Đây là sợi dây chuyền phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá, là loại ngọc bích tốt nhất trong các loại ngọc bích. Ngọc bích cũ đã biến mất, toàn bộ mỏ đã được khai quật hoàn toàn, bây giờ trên thị trường đều là ngọc bích mới, vì vậy đây là ngọc bích cổ cao cấp cực phẩm cực kỳ quý giá…”
Người bán đấu giá giới thiệu món đồ đấu giá bằng giọng điệu du dương trầm bổng. Hoa Nhật Tâm hoàn toàn không nghe lời giới thiệu của anh ta, mà cầm thiết bị liên lạc trên bàn bật lên.
Một giọng nói khàn khàn và hưng phấn phát ra từ miệng Hoa Nhật Tâm, giọng nói rõ ràng run rẩy, biểu lộ tâm trạng của Hoa Nhật Tâm lúc này: “Ra giá 30 tỷ cho tôi.”
Cùng lúc đó, Lý Phàm cũng cầm thiết bị liên lạc trong phòng VIP nơi Lý Phàm đang ở lên.
Tuy nhiên, Lý Phàm cũng không vội ra giá, mà chuẩn bị xem xét tình hình ra giá của các đối thủ khác. Trong đấu giá, trả giá trước đều là đồng xanh, vương giả đều ra giá vào thời điểm sau cùng.