Thiên Vực Thương Khung

Chương 6: Thiên Tinh Linh Tủy (2)

Ở trên bàn trà có một giá đỡ bạch ngọc; trên giá đỡ là một hòn đá trắng óng ánh; hòn đá kia có vẻ thô ráp không ánh sáng, thoạt nhìn bình thường đến cực điểm; ngoại trừ nó có tạo hình vỗ cánh muốn bay thì không còn chỗ nào khác đáng khen!

Hiển nhiên, đây chẳng qua chỉ là một vật trang trí vô cùng bình thường trong Tả gia! Cũng không thể tính là thứ tốt gì...

Hai vị đại thiếu Lan Lãng Lãng và Tả Vô Kỵ ở bên kia mắng tới mắng lui, mắng tới thật quá mức, mà toàn bộ tinh lực của Diệp Tiếu lại dùng để quan sát thứ này.

Nhìn một chút, trong lòng Diệp Tiếu trở nên kích động khó có thể ức chế!

Chính là nó, không sai!

Thiên Tinh Linh Tủy!

Dĩ nhiên là bảo bối này!

Diệp Tiếu có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi bản thân mình sống lại, lần đầu tiên ra cửa, lại có thể gặp được một bảo bối như vậy!

Thiên Tinh Linh Tủy này chính là vật trong truyền thuyết thật sự, vạn năm mới có thể thành hình, sau đó ngàn năm cũng chỉ sinh trưởng một tấc, đừng nói là trong hoàn cảnh cấp thấp bực này, cho dù đặt ở Thanh Vân Thiên Vực mà Diệp Tiếu từng sống cũng là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, là thứ tốt chỉ tồn tại trong truyền thuyết!

Ban đầu khi ở Thanh Vân Thiên Vực, thứ tốt bực này dù chỉ xuất hiện một chút cũng sẽ khiến các đại thế lực điên cuồng tranh đoạt, vì Thiên Tinh Linh Tủy, không biết đã tạo ra bao nhiêu náo động, khiến bao nhiêu người mất mạng!

Thế nhưng vì sao ở giới thế tục kém xa tít tắp Thanh Vân Thiên Vực lại xuất hiện một khối lớn chừng đầu người như vậy? Hơn nữa còn dùng Thiên Tinh Linh Tủy tạo thành hình dạng vỗ cánh muốn bay như thế?

Này... đây không phải là phí của trời trong truyền thuyết sao!

Tình huống này, tùy tiện để bất kỳ người nào trong Thanh Vân Thiên Vực thấy được sợ rằng đều sẽ đau lòng tới ngất đi!

Ngộ nhỡ người này còn có chút nóng nảy, tàn sát thành trì gì gì đó tuyệt đối là chuyện bình thường!

Lại tỷ như bản thân Tiếu quân chủ, đối mặt với Thiên Tinh Linh Tủy cũng không cách nào thoát khỏi cám dỗ, đứng ì tại chỗ ngay cả chân cũng không nhúc nhích nổi.

Hệt như đột nhiên có một miếng bánh cực lớn rơi từ trên trời xuống, rớt ngay trước mặt mình.

Hiện tại, điều duy nhất bản thân mình cần cân nhắc chính là phải nghĩ biện pháp gì để cắn một cái, không cần nhiều, chỉ cần cắn một cái là tốt rồi...

Hẳn là bên ngoài Thiên Tinh Linh Tủy đã bị thứ gì đó bao phủ, để che giấu diện mục chân chính.

Còn có, dựa theo vị trí bày biện...

Dường như ở Tả Tướng phủ này, chỉ sợ không ai coi nó là thứ tốt gì...

Chỉ cần cho mình thứ này... Không, cũng không cần cho mình hết, cho dù chỉ cho một miếng, thậm chí là chỉ cần cạy xuống một lớp bột phấn cũng có thể khiến độc trong người mình lập tức được giải hết! Hơn nữa, nháy mắt đặt nền móng!

Trong lòng Diệp Tiếu kích động vạn phần.

Bảo tàng!

Vẫn là thân phận quan nhị đại này tốt, thứ gì tốt cũng có thể thấy...

Chỉ là ta nên làm thế nào để đoạt cái đồ chơi này tới tay đây?

Đây đúng là một vấn đề!

Cảm thụ được Tả Tướng phủ phòng vệ sâm nghiêm, Diệp Tiếu Diệp đại công tử trăm mối lo nghĩ... Lấy thân thể như củi mục của ca ca hiện tại, cho dù là trộm hay là cướp... dường như đều không thể lấy được.

"Diệp Tiếu!" Lan Lãng Lãng và Tả Vô Kỵ cùng nhau kêu gào: "Ngươi đứng ngốc ở đó cười ngây ngô cái gì? Đang mơ đẹp chuyện gì!"

Cũng không trách hai người kinh ngạc.

Bên phía hai người đánh võ mồm, mắng một đống lớn, mắng tới nước bọt bay tán loạn, miệng đắng lưỡi khô, vừa quay đầu lại phát hiện Diệp Tiếu đang duỗi cổ, ánh mắt nhìn chằm chằm hư không cười khúc khích, khóe miệng lại có thể có một tia sáng trong suốt...

"Chuyện gì xảy ra?" Lan Lãng Lãng và Tả Vô Kỵ cũng cảm thấy hiếu kỳ: "Sao đột nhiên con hàng này lại cười đến dâʍ đãиɠ như thế..."

"Này, tỉnh!"

Tả Vô Kỵ đưa tay tới trước mắt Diệp Tiếu lắc qua lắc lại.

"Gì vậy?" Diệp Tiếu đã tỉnh hồn lại, rất khó chịu mắng.

"Ta nói này Diệp công tử, đây là nhà ta..." Tả Vô Kỵ trừng mắt nhìn "tên nhà quê ngu ngốc lỗ mãng" này, kỳ quái: "Ngài lại muốn gì nữa? Xin đừng lộ ra nụ cười như sắc lang vậy có được không? Ở đây cũng không có nữ nhân!"

"Không có nữ nhân nhưng không phải có nam nhân sao, ta nghĩ Diệp thiếu gia đã coi trọng ngươi rồi..." Lan Lãng Lãng cười hèn mọn, cặp mắt gà chọi không ngừng đảo quanh, những lời này lập tức rước lấy một trận chửi ầm của Tả Vô Kỵ.

Diệp Tiếu theo đó mắng vài tiếng, đột nhiên tròng mắt xoay chuyển, linh cơ chợt lóe.

"Đúng rồi, Tả Vô Kỵ, nghe nói đoạn thời gian trước ngươi đã cầm Huyền Ngọc Như Ý của cha ngươi? Thiệt hay giả?" Diệp Tiếu nháy mắt hỏi.

"ĐM..." Tả Vô Kỵ lập tức bước một bước xa xông lên, bịt chặt cái miệng của hắn, vẻ mặt sợ hãi thấp giọng hấp tấp nói: "ĐM! Sao chuyện như vậy ngươi còn mẹ nó dám rêu rao bậy bạ... Sao ta biết được đó là đồ tốt, ngày đó không có tiền tiêu, ta tiện tay lấy một vật ra ngoài đổi tiền; sau đó nhiều người phong lưu khoái hoạt vài ngày... Khi trở về mới biết được thứ đồ chơi kia lại là bảo bối trong lòng cha ta, dùng để chữa bệnh... Vì chuyện này, ta đã phải sống không bằng chết... Mỗi ngày bị người một nhà xem như đống cát chơi... Xin ngài ở nhà ta cũng đừng nói tới vụ này nữa, nói nữa sẽ chết người a a a a..."

"Ô... Ô..." Diệp Tiếu bị che miệng, vất vả lắm mới giãy giụa ra được, trong lòng vô số ý niệm xoay chuyển, nói: "Có người nói ngày kia Linh Bảo Các sắp cử hành một trận bán đấu giá, hơn nữa... trong số đồ vật bị bán có một Huyền Ngọc Như Ý... Ha ha, xấp xỉ với cái của phụ thân ngươi, có người nói miếng này còn hoàn hảo hơn..."

"Đúng, đúng. Đúng là có chuyện này." Lan Lãng Lãng liên tục gật đầu: "Đấu giá hội ngày kia ta cũng muốn đi tham gia. Ra mở mang kiến thức."