Yêu Nữ Trốn Chỗ Nào

Chương 11: Yêu Nữ Chạy Đi Đâu (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Lý Hiên quay đầu lại hỏi tú bà đứng gần đó: "Cho hỏi, diêm tiêu trong lầu các là do ai quản lý? Gần đây kho chứa có gì khác thường không?"

Lúc này đã là tháng sáu, hầm băng của đa số những gia đình giàu sang đều không còn trữ băng nữa, Lãm Nguyệt Lâu này cũng không ngoại lệ. Nhưng Lãm Nguyệt Lâu một ngày thu một đấu vàng, có quyền có thế cũng có thể dựa vào diêm tiêu để chế tạo băng mỗi ngày, cung cấp cho những vị khách tới lui dùng.

"Diêm tiêu?"

Tú bà trầm ngâm hồi lâu: "Việc mua bán trong lầu các này đều do ta một tay quản lý, chư vị đợi một lát."

Bà tách khỏi đám người, khoảng nửa khắc sau mới quay trở lại đại sảnh. Lúc bà quay về, vẻ mặt trông rất quái dị: "Hôm qua mới nhập ba trăm cân diêm tiêu. Nhưng mới nãy ta đi so sánh lại số liệu thì trong kho thiếu mất ba mươi lăm cân."

Lý Hiên phấn chấn hẳn lên: "Ba mươi lăm cân diêm tiêu hòa với nước giếng đã đủ để chế tạo một khối băng tương đối lớn. Sau đó, nếu như lấy khối băng đó đẽo thành hình bàn tay, đè lên lưng của người chết một thời gian dài thì cũng có thế tạo thành dấu tay đỏ trên thi thể. Vừa nãy ta đã cảm thấy kỳ lạ, hình dạng của dấu tay đó có gì đó không đúng, các vết khớp nối tay đều không có, có thể biết được đây là một vụ vu oan giá họa! Vả lại, co dù ta có đoán sai đi chăng nữa, nhưng làm sao có thể biết được trong lầu các này không có kẻ khác am hiểu về chưởng lực hệ hàn chứ?"

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Bành Phú Lai và Trương Thái Sơn đều trở nên thư thái, thả lỏng người. Nhưng vào lúc này, họ đều nhìn Lý Hiên với ánh mắt kinh ngạc, dường như cảm thấy không thể tin nổi, Lý Hiên Lý Khiêm Chi trong ký ức của bọn họ tuyệt đối không có năng lực như thế.

Ánh mắt của Tư Đồ Trung vẫn lạnh lẽo thâm sâu như trước: "Xem như ngươi có lý, nhưng hiềm nghi vẫn còn đó, khó có thể chứng minh được rằng không phải do ngươi cố ý, đánh lừa dư luận."

"Đánh lừa dư luận cái gì chứ? Theo ta thấy thì rõ ràng là ngươi đang lằng nhằng cãi chày cãi cối!" Giang Hàm Vận không vui quét mắt sang: "Dám nhiều lời thêm nữa, có tin ta chém cho ngươi một đao luôn không?"

Tư Đồ Trung cắn chặt răng, ánh mắt nhìn Giang Hàm Vận như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, nhưng cuối cùng hắn ta cũng nhịn xuống, chắp quyền với Giang Hàm Vận: "Vậy thì ti chức chờ giáo úy đại nhân tìm ra hung thủ thật sự."

"Đừng có ở đó chỉ lo nhìn, còn phải ngoan ngoãn nghe lời." Giang Hàm Vận hừ một tiếng, sau đó dịu dàng cười nhìn Lý Hiên: "Ngươi đừng có nghe hắn ta làm ồn, chúng ta trực tiếp điều tra vụ án, tóm hung thủ ra là được rồi."

"Ti chức tuân mệnh!" Lý Hiên cúi người hành lễ, sau đó cảm thấy tình hình khác thường: "Giáo úy đại nhận, xin hỏi, người của Lục Đạo Ti chúng ta khi nào có thể đến?"

Giang Hàm Vận lắc đầu, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: "Không còn ai nữa, chỉ hai chúng ta thôi. Vừa nãy hơn phân nửa người của Chu Tước Điện đều bị điều đến bên sông rồi, nói là hôm nay xảy ra một vụ án lớn kinh thiên động điện, cần phải kéo lưới lục soát trên mặt sông."