*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Xung quanh bây giờ thực sự bao quanh không ít người, đang xem náo nhiệt.
Lý Minh Lan nhìn thấy tình huống này, trong lòng biết mình và Tuyết Ngọc Hà đều là nhân vật của công chúng, sự tình ầm ĩ thật sự không dễ coi.
Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy, giận dữ nói: "Đừng tưởng anh không thừa nhận là được. Tôi cảnh cáo anh, chuyện này, tôi sẽ không bao giờ để yên cho anh!”
Nói xong, Lý Minh Lan mang theo Tuyết Ngọc Hà, tức giận rời đi.
Lý Tam Khanh thần bí tiến đến bên cạnh Lâm Mạc Huy: “Sao vậy? Thông đồng với cô gái nhà người ta, bỏ không được sao? Phát triển tốt, thực sự có phúc đấy!”
Lâm Mạc Huy tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Ở phía bên kia, Lý Minh Lan dẫn Tuyết Ngọc Hà vào khách sạn.
Dọc theo đường đi, trong miệng Lý Minh Lan bắt đầu lẩm bẩm mắng Lâm Mạc Huy.
“Ngọc Hà, tớ xem, tên đàn ông thổi tha này, tối nay cũng ăn cơm tại Khách sạn Như Ý đó. Cậucó thể yên tâm rằng ông chủ của tớ sẽ đến trong một thời gian ngắn thôi, và tớ cũng chắc chắn sẽ để cho anh ta giúp cậu xử lý vấn đề này! Tên khốn nạn này, hôm nay bà đây không xử lý anh ta, thì tớ và anh ta cũng một họ!”
Tuyết Ngọc Hà nắm lấy tay Lý Minh Lan: “Lý Minh Lan, đừng làm loạn nữa.” “Anh ta... Anh ta thực sự không phải là người xấu..."
Lý Minh Lan tức giận nói: "Ngọc Hà, cậu đừng ngốc, được không? Đã bị người ta bắt nạt thành như vậy, còn thay anh ta nói chuyện? Chẳng lẽ cậu đã bị mê hoặc? Tớ cảnh cáo cậu, một người đàn ông như vậy không xứng đáng với cậu ở tất cả mọi mặt! Cho dù người đàn ông trên thế giới này chết hết, cậu cũng tuyệt đối không thể tha thứ cho loại người đàn ông này, biết không?”
Theo Lý Minh Lan, Lâm Mạc Huy cùng Lý Tam Khanh này đứng cùng một phía, chẳng thể là nhân vật lớn gì.
Cho nên, trong lòng cô ta, căn bản là vô cùng coi thường Lâm Mạc Huy.
Tuyết Ngọc Hà phản bác vài câu, nhưng Lý Minh Lan vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.
Không lâu sau, hai người đã đến phòng.
Tại thời điểm này, khách mời của họ đã đến.
Mấy vị khách này đều là lãnh đạo cấp cao của công ty giải trí Tuyết Ngọc Hà.
Sau khi vào cửa, Lý Minh Lan lập tức lôi kéo Tuyết Ngọc Hà xin lỗi mấy người cấp trên.
Tuyết Ngọc Hà đứng ở bên cạnh, cúi đầu một câu cũng không nói nên lời, cô ta căn bản không am hiểu loại chuyện này.
Hơn nữa, trong lòng cô ta cũng có chút không cam lòng.
Tối qua công ty đã nói rõ là muốn cô ta bản thân, cô ta không cảm thấy mình có bất kỳ sai lầm nào!
Ông chủ công ty là tổng giám đốc Vương khinh thường liếc mắt nhìn Tuyết Ngọc Hà một cái, lạnh lùng nói: “Nếu đã ký hợp đồng với công ty, vậy thì phải làm theo quy củ của công ty đi! Ngay cả sự sắp xếp của công ty mà cô cũng không làm theo, trong mắt cô có quy tắc và quy định của công ty không? Sao, cô nghe này, tối qua cô còn dám tìm tới để chống đối à? Thật sự ở bên ngoài quen biết mấy cái gọi là ông chủ, là cô có thể không coi ai ra gì, dám chống lại công ty sao? Hôm nay tôi lại muốn xem xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại dám đối đầu với công ty chúng tôi? Đi, gọi anh ra đây, tôi sẽ xem anh ta có bao nhiêu thực lực!”
Sắc mặt Tuyết Ngọc Hà đỏ bừng, cúi đầu không dám nói chuyện.
Lý Minh Lan vội vàng cười: “Tổng giám đốc Vương, anh hiểu lầm rồi. Ngọc Hà thật sự không có ý này, kỳ thật... Thực ra mà nói Ngọc Hà tối hôm qua, là bị người lừa gạt. Cô ấy căn bản không có ý chống đối với công ty, chuyện này, tất cả đều đổ lỗi của họ Lâm kia.”
Tổng giám đốc Vương cau mày: “ý cô là sao?”
Lý Minh Lan vội vàng đưa chuyện tối hôm qua thêm dầu thêm giấm nói một lần.
Đương nhiên, cô ta không nói chuyện Tuyết Ngọc Hà đi nhầm cửa. Chỉ nói Lâm Mạc Huy dẫn Tuyết Ngọc Hà đi sau đó lừa gạt, cho nên mới phát sinh chuyện như vậy.
Tóm lại, cô ta đổ tất cả trách nhiệm